Chiếc xe phóng với tốc độ cực kỳ nhanh, nhanh chóng lao thẳng về đến căn nhà hai tầng xung quqanh đều là cây cối. Bảo vệ nhìn thấy chiếc xe cũng không ngăn cản mà để nó trực tiếp chạy vào.
Bùi Tuấn chạy đến trước cửa nhà, xe cũng không tắt mà vội vàng lao vào trong nhà. Anh chạy vào phòng cảu cậu nhìn thấy cậu đang nằm dưới sang, nữa người thì bên ngoài nữa người vẫn còn nằm trong nhà tắm, cả người cậu ửng đỏ một cách kỳ lạ.
Anh vội vàng chạy đến gần đỡ cậu đựa vào người, cảm nhận được cơ thể nóng đến dọa người của cậu anh liền nhanh chóng bồng cậu lên rồi đưa đến giường. Hiện tại cơ thể của cậu không một mảnh vải che thân anh không thể trực tiếp ôm cậu ra ngoài được.
Nhìn căn phòng đơn sơ đến nổi không có lấy một cái ghế ngồi anh không khỏi hai mắt tối sầm. Rốt cuộc anh đối sử với đứa nhỏ này tệ đến thế nào, đến cả một căn phòng bình thường cũng không thể cho cậu.
Bùi Tuấn đi đến tủ đồ mở ra nhìn vào trong, vừa nhìn thấy những bộ quần áo đã cũ còn bị phai màu được treo trên móc anh càng thêm tự trách bản thân. Cắn răng lấy một bộ đồ nhìn còn khá mới ra rồi đi lại cạnh giường bắt đầu mặt đồ vào cho cậu.
Sau khi chỉnh trang xong cho cậu anh mới ôm cậu lên rồi lao thẳng ra khỏi nhà. Thời gian cậu phát sốt đã trôi qua khá lâu, không chỉ vậy cậu còn nằm trên sàn nhà lạnh lẽo cả người ẩm ước vì vậy bệnh đã nặng càng thêm nặng.
Bên ngoài xe đàn em được Bùi Tuấn dàn xếp canh chừng gần nhà nhìn thấy anh ôm người chạy ra liền vội vàng đi lại mở cửa sau xe ra để anh để người vào, sau đó chính anh cũng chui vào mà ôm cậu.
"Cậu lái xe đi." Bùi Tuấn ra lệnh.
Đàn em không dám nói nhiều mà nhanh chóng đóng cửa sau lại rồi leo vào ghế bắt đầu lái xe rời đi.
________________________________________________________________________________________
Trần An cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ rất dài, cậu mơ về quá khứ khi cậu vừa tròn sáu tuổi. Đó là lần đầu tiên từ khi cậu sinh ra mà bị sốt cao đến thế.
Trước khi bị sốt cậu đã phụ giúp một người dì ở gần cô nhi viện để được cho vài đồng tiền lẻ. Nhưng sức khỏe của cậu đã không tốt tuy chưa từng bị bệnh nhưng bởi vì không làm gì mệt nhọc nên cũng không phát bệnh.
Nhưng lần đó bởi vì quá cố gắng mà giúp đỡ người ta để có tiền cậu đã làm việc suốt một ngày mà không chịu nghỉ ngơi, bởi vì vậy mà tối hôm đó cậu liền phát sốt.
Viện trưởng cùng những người chăm sóc trong đó đều cảm thấy cậu không qua khỏi bởi vì khi ấy nhiệt độ thật sự rất cao, bọn họ lại không có tiền để đi bệnh viện. Mặc dù đã cố gắng lau người cho cậu cũng đắp nước nóng lên trán cậu nhưng hiệu quả không quá khả quan, nhiệt độ cơ thể vẫn cao.
Một đêm trôi qua tất cả mọi người đều thở dài đau buồn, bọn họ cảm thấy cậu thật sự không thể qua khỏi, chắc chắn là vậy nhưng kỳ tích đã xảy ra cậu không chết mà còn khỏi bệnh, cơn sốt giống như lúc vừa đến không chút báo trước sau đó lại nhanh chóng rời đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ trong hai ngày cậu liền hoàn toàn khỏe mạnh không có bất kỳ dấu hiệu của bị bệnh nào. Chỉ là cơ thể đã gầy gò nay càng thêm không có chút đã thịt nào.
Cậu nhớ khi đó bà lão thường cho cậu kẹo từng nói 'Con là người có phúc khí chắc chắn sẽ được hưởng phúc về sau'. Nhưng cậu không tin đến bây giờ cậu cũng không tin, một người tham tiền như cậu sẽ chẳng thể nào ngồi yên được, cái số vất vả chỉ bởi vì muốn có thật nhiều tiền trong tay sẽ khiến cậu chẳng thể nào hưởng phúc được.
Sau đó đúng như những gì cậu nghĩ, cậu đã chết. Chết ở độ tuổi đẹp đẽ nhất bởi vì kiệt sức. Tuy may mắn sống lại thêm một đời nhưng cậu vẫn không tin mình sẽ có cuộc sống hạnh phúc.
Trần An cả người mệt mỏi mà mở mắt ra, cậu nhìn trần nhà màu trắng phía trên, lỗ mũi thoang thoảng mùi thuốc sát trùng liền biết mình đang ở đâu.
Dời mắt nhìn xung quanh không biết cậu vào đây bằng cách nào. Không phải Bùi Tuấn đã nói không về nhà sao hay là qua hôm sau anh trở về tìm cậu rồi thấy cậu trong nhà tắm.
Chắc là vậy, cậu hoàn toàn không nghĩ đến việc bởi vì anh biết cậu ngất xỉu mà bỏ luôn đối tác vẫn còn ngồi trong văn phòng.
"Tỉnh rồi."
Giọng nói của Bùi Tuấn vang lên, anh đi lại gần giường nhìn cậu mở mắt ra liền thở phào nhẹ nhõm sau đó đưa tay nhấn vào nút đỏ bên hông giường.
Cậu đã hôn mê hai ngày, cơn sốt khiến cả người cậu nóng bừng hơi thở cực kỳ nặng nề, giống như chỉ chỉ không để ý một chút thì cậu đã ngừng thở vậy.
Lúc đó anh như phát điên mà lôi cổ áo của bác sĩ mà chất vấn nhưng không thể nhận được đáp án mình mong muốn. Tên đàn em theo dõi cậu ngày đó cũng bị anh đem ra mà xã giận, bởi vì sự không tuân thủ mệnh lệnh của anh mà cậu chỉ thiếu chút nữa đã không còn.
Bùi Tuấn biết tất cả đàn em của mình đều khinh thường cậu nên mới có thái độ như thế, việc anh đem cậu nhốt trong nhà bởi vì khuôn mặt cậu giống như người mà anh thích cũng được truyền ra khắp nơi.
Cũng vì chuyện này mà những băng đảng ở phía tây mới nhắm vào cậu. Nhưng đến hiện tại anh vẫn chưa có chút manh mối về người đứng sau cậu nên anh không tỏ thái độ khi tin đồn này lan rộng.
Nhưng kể từ hôm nay sẽ khác, là anh hại đứa nhỏ này là anh không đối sử tốt với cậu, là anh khiến cậu thiếu chút nữa đã không còn trên cõi đời này nữa.
Bùi Tuấn tự trách mình cho dù biết tất cả mọi chuyện xảy ra cũng không phải do anh. Anh cũng chẳng biết về chuyện này.
Khi bác sĩ khám cho cậu đã hỏi anh trong hai ngày này có cùng cậu lăn giường hay không thì thật sự anh đã ngẩn cả người. Hoàn toàn không biết phải trả lời như thế nào.
Bác sĩ cũng không đợi anh trả lời liền giải thích. Lúc đó anh mới biết bởi vì sự vô tâm không tìm hiểu về chuyện cá nước thân mật giữa hai người con trai nên mới khiến cậu thành ra thế này.
Trong lòng tuy bức rức nhưng anh không muốn buông tay. Anh thật sự không thể buông tay nữa rồi.