Tiểu Tang Thi Sợ Xã Hội Bị Bắt Ra Ngoài

Chương 10




Edit: Kat (Wattpad _solitude1909_)

Tiểu Phúc thực oan ức, nó là một con chó yêu sạch sẽ!

Cơ mà đống thịt nát rơi trên sàn nhà kia xác thực có hình dạng giống với thứ Lâm An đã nhìn thấy ở WC.

Lâm An đỏ mắt, đại não bị rung đến ngơ ngác rốt cuộc khôi phục trình độ không quá thông minh ngày trước.

Khiển trách mà nhìn cẩu cẩu đại tiểu tiện lung tung, sau đó di chuyển tầm mắt, nhìn về đống thịt màu đỏ khổng lồ ngoài cửa sổ.

Nhà cậu ở tầng 3, mà con tang thi kia cũng không phải là bò lên. Phải nói chiều cao của nó vào khoảng 7 8 mét, hiện tại chỉ là đỉnh đống thịt dính vào cửa kính.

Đống thịt dán ở cửa sổ sát đất nhấp nhô, không ngừng chuyển động, bộ phận nhỏ bị cuốn vào cống thoát nước kia đối với nó không có ảnh hưởng gì, nó thậm chí còn đang không ngừng thử chen vào từ giữa khe cửa.

Lâm An khiếp sợ mở to hai mắt, tiếp đó nhìn đến đầu chó đang trốn ở hai chân mình, ghét bỏ mà dịch sang bên cạnh tránh tránh.

Tiểu Phúc:???

Thẩm Tu Trach không hiểu rõ gió to mưa bão giữa ánh mắt của Tiểu Phúc và Lâm An, chỉ biết phương thức này không thể giết chết tang thi ngoài kia.

Từ khi mạt thế xuất hiện đến giờ, anh đã giết vô số tang thi mà loại tang thi này cũng đã gặp qua vài lần.

Tang thi hỗn thể thoạt nhìn chính là một đống thịt nát, chỉ cần bao trùm cơ thể người là có thể cắn nuốt đối phương, cắn nuốt càng nhiều thì hình thể càng khổng lồ. Thâm chí nó còn có thể nặn ra hình dáng của người nó đã ăn, dùng để ngăn cản công kích hoặc mê hoặc đối phương.

Con tang thi hỗn thể lần trước ban đầu là do một dị năng giả có năng lực rất mạnh đối phó, kết quả nó dùng thịt nát nặn thành người nhà của đối phương, dị năng giả cho rằng người nhà chưa chết mà chỉ bị bắt được nên lúc công kích không dám ra chiêu hiểm, kết quả bị tang thi cắn nuốt.

Tang thi hỗn thể hình dạng khổng lồ nhưng chỉ cần tìm được bản thể hủy diệt hoàn toàn thì bộ phận sót lại cũng chỉ là đống thịt không có sinh mệnh.

Thịt nát từ khe hở cửa sổ lại tiếp tục thử chen vào, nhưng cứ vừa vào được liền bị dòng nước cuốn vào cống thoát nước.

Có thể nhìn ra tang thi nhỏ cực kỳ ghét bỏ đồng loại này.

Thẩm Tu Trạch nhìn mà buồn cười, có điều nếu còn không ra đập chết con tang thi kia, nhỡ bản thể bị cuốn vào cống thoát nước thì anh cũng không có bản lĩnh vào đấy tìm.

Vẫn là đánh nhanh thắng nhanh đi.

Từ cửa bước ra, Thẩm Tu Trạch đứng dưới lầu có thể nhìn thấy một ít lông tóc cùng chân tay con người, như là bị đánh nát thành bùn lại ghép lại, nhìn qua thấy buồn nôn, mà hình thể cực lớn của nó càng khiến người thấy tuyệt vọng mà muốn rút lui.

Phát hiện nhân loại đứng cách đó không xa, thịt nát rung rung quay ra chỗ Thẩm Tu Trạch, tư thái dời núi lấp biển cơ hồ có thể ngay lập tức bao phủ nhân loại nhỏ bé trên mặt đất.

Thẩm Tu Trạch như cũ đứng im không nhúc nhích, khoảnh khắc thịt nát từ phía trên bao trùm, một tia sáng đem tang thi không lồ phân thành hai nửa.

Anh vẫn đứng tại chỗ cũ, trong tay lại bỗng dưng xuất hiện một thanh đao, thân đao màu đen, mặt trên còn có hoa văn màu lam không đồng đều.

Hành động này tựa hồ đã chọc giận tang thi, hai nửa thịt nát không ngừng mấp máy lại vọt đến chỗ Thẩm Tu Trạch.

"Thật không biết nhớ lâu." Anh lần nữa vung đao, mà lần này thịt nát ở thời điểm lưỡi đao sắp rơi xuống nhanh chóng tách ra sau đó lại nhanh chóng dung hợp.

Tang thi tốc độ phản ứng cực nhanh, nhưng sau đó hai miếng thịt nát lại bị vết chém từ sau lưng cắt ngang.

Sau lưng đống thịt lại xuất hiện một thanh đao lơ lửng, cùng với thanh trong tay Thẩm Tu Trạch không khác biệt lắm. Tiếp đó thanh đạo trong không trung như nghe theo mệnh lệnh nào đó, nhanh chóng bay về phía Thẩm Tu Trạch.

Giơ tay tiếp nhận thuận tiện đem hai thanh đao hợp làm một, Thẩm Tu Trạch nhìn chỗ thịt bị chia làm bốn cười cười: "Tao có nói chỉ có một thanh đao đâu.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi

2. Đại Sư Linh Châu

3. Năm Tháng Yêu Thương

4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật

=====================================

Bốn đống thịt trên đất không tiếp tục công kích mà lại không ngừng dồn lên cao, tiếp đó thế nhưng liền biến thành bốn người. Dưới chân bọn họ vẫn còn thịt nát nhưng thân thể nhìn qua giống nhân loại như đúc, thân thể trần trụi đứng đó, biểu tình hoảng sợ vô cùng, đồng thời vươn tay về phía Thẩm Tu Trạch.

"Cứu mạng!"

"Cứu tôi với, tôi không muốn chết!"

"Mẹ tôi còn đang chờ ở nhà, tôi không thể chết được."

"Cầu xin người cứu chúng tôi với!"

Một đứa trẻ, một cô gái cùng hai người đàn ông, biểu tình cực kỳ sinh động ẩn chứa thống khổ cực hạn, sợ hãi cùng tuyệt vọng. Đứa trẻ cỡ 7 8 tuổi kia thậm chí còn khóc lóc cầu cứu, nếu xem nhẹ dưới chân bọn họ thì không ai có thể xuống tay với những nhân loại yếu ớt phảng phất đã mất hết tinh thần này.

Thẩm Tu Trạch thần sắc lạnh nhạt, trong mắt sát ý kích động. Những người này tuy rằng là tang thi nặn ra để mê hoặc địch nhân nhưng anh biết họ đều thực sự từng tồn tại, hơn nữa biểu tình của bọn họ bây giờ là biểu tình cuối cùng của bọn họ trước khi chết lưu lại.

Anh ngồi xổm chạm tay xuống mặt đất, từ lòng bàn tay phát ra ngọn lửa chia làm bốn hướng, dọc theo mặt cỏ khô vàng một đường cháy đến bốn đám thịt nát, bị lửa đốt bốn người tức khắc phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Ngọn lửa không ngừng thiêu đốt, trong không khí xuất hiện mùi thịt bị đốt cháy, nghĩ đến là mùi vô số thi thể chồng chất bị thiêu đốt liền khiến người cảm thấy không khỏe.

Ở trong bóng lửa hừng hực, bốn người không ngừng kêu rên, thân thể giống như bị ngọn lửa nóng chảy, bắt đầu mềm hóa rồi thu nhỏ lại, rơi xuống, cuối cùng hòa một thể với thịt nát trên mặt đất.

Thẩm Tu Trạch vẫn luôn nửa ngồi đồng thời bàn tay chạm đất khống chế ngọn lửa, nhìn ánh lửa cách đó không xa xuất thần như đang hồi tưởng điều gì.

Phía sau mặt cỏ khô vàng hơi động đậy giống như bị gió thổi lay, cũng không khiến người chú ý.

Một khối thịt nát màu đỏ từ trong bùn đất thò ra, cách nhân loại phía trước không đến 1 mét.

Trên đỉnh khối thịt xuất hiện một con mắt, nhìn chằm chắm bóng dáng Thẩm Tu Trach lẳng lặng quan sát.

Nhân loại kia vẫn không phát hiện ra nó, vẫn luôn chuyên tâm không chế ngọn lửa. Tròng mắt nó không ngừng chuyển động, theo đó thịt nát từ trong bùn đất lặng lẽ trào ra càng nhiều.

Thừa dịp nhân loại không phát hiện, màu đỏ thịt nát nháy mắt mở rộng, biến thành một cơ thể đỏ nhạt, trên cơ thể còn có hai tròng mắt cùng một cái miệng cực rộng bên trong mọc đầy răng nhọn. Nó há to miệng đột nhiên nhào tới Thẩm Tu Trạch đang ngồi xổm.

Ngay sau đó cơ thể đỏ nhạt bị ngọn lửa đốt cháy, phát ra tiếng gào rống.

Cơ thể đó cả người bốc cháy, đau đến lăn lộn trên mặt đất, cái miệng dị dạng không ngừng rên rỉ thống khổ.

Thẩm Tu Trạch đứng lên, xoay người nhìn tang thi trên mặt đất.

"Cuối cùng cũng ra, tao đã đợi rất lâu." Thẩm Tu Trạch ánh mắt lạnh lẽo nhìn tang thi lăn lộn trên đất.

Ngay khi đao thứ nhất chém xuống anh liền biết bản thể của tang thi không ở đây bèn cố ý lộ ra sau lưng để dụ bản thể lộ diện. Con tang thi này cũng thật cảnh giác, còn quan sát lâu như vậy mới ra tới làm anh còn phải khống chế không cho lửa đốt đống thịt nát kia quá nhanh.

Phát động tất cả lực lượng, ngọn lửa dường như biến thành màu vàng kim, tang thi bị đốt đen sì rất nhanh không có động tĩnh.

Thẩm Tu Trạch cũng không rời đi mà dùng đao chém cục than kia thành mấy mảnh rồi lại tiếp tục đốt, đốt thành tro xám, đảm bảo chết cũng không thể chết nữa mới xoay người rời đi.

Bản thể của tang thi hỗn thể không thể phân cách, không giống thể xác kia có thể chia thành vô số mảnh, chỉ cần đảm bảo bản thể đã chết thì chỗ thịt còn thừa chỉ là một đám thịt chết.

Đây cũng là lý do trước đó anh nhìn tang thi nhỏ cuốn thịt nát vào bồn cầu mà không ngăn cản.

Dù sao không phải bản thế, vứt bao nhiêu cũng được.

Đứng ở cầu thang, trường đao trong tay Thẩm Tu Trạch không ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành hình dạng của lan can cầu thang, chỉ là lan can này màu đen, mặt trên còn có đốm xanh lấm tấm.

Thẩm Tu Trạch đem lan can lắp vào, nhìn một đoạn màu đen khác biệt với hai bên lan can màu xanh lam kia, lầm vào trầm tư.

Anh chỉ có thể biến kim loại thành hình dạng cũ nhưng lớp sơn nguyên bản bên ngoài đã bị lẫn vào bên tỏng một phần, muốn khôi phục y hệt như cũ quá phí sức lực.

Thôi cứ để vậy đi, tang thi nhỏ kia chắc cũng sẽ không phát hiện tay vịn cầu thang nhà mình đổi màu đâu.

Thời điểm Thẩm Tu Trạch ra ngoài vẫn nhớ cầm chìa khóa, vừa mở cửa quay lại liền nghe được tiếng chó sủa.

Âm thanh giống như phát ra từ phòng tắm, anh từ từ đi vào phòng tắm liền phát hiện tang thi kia thế mà tự mình tắm cho chó.

Tiểu Phúc trong bồn tắm không ngoan ngoãn như ngày thường mà đem hai chân bám vào cạnh bồn, rú lên như chó sói, bị xoa sửa tắm chuyên dụng cho chó nên cả người đều là bọt trắng.

"Áu áu áu-"

Hôm qua không phải tắm rồi à? Sao giờ lại tắm tiếp, không tắm đâu~

Chỉ tiếc tang thi không nghe hiểu cẩu ngữ, cúi đầu dùng sức xoa Tiểu Phúc.

Thẩm Tu Trach nhìn tang thi nhỏ dùng nước sạch giội sạch bọt trắng trên người cẩu cẩu, lại nháy mắt đem hơi nước dư thừa trên người nó rút đi. Chó nhỏ lập tưc khôi phục bộ dáng lông xù xù, trên người còn mang hương thơm nhàn nhạt từ sữa tắm.

Tiểu Phúc chạy ra khỏi phòng tắm, để lại chủ nhân ở lại dọn dẹp, mà Thẩm Tu Trạch ở cửa vẫn luôn nhìn chằm chằm tang thi nhỏ không chớp mắt.

Lâm An cúi đầu, cảm giác được tầm mắt phía sau, sợ hãi rụt người lại nhưng phòng tắm còn chưa rửa sạch sẽ, cậu chỉ đành đưa lưng về đối phương tiếp tục dọn.

"Cũng rửa tay giúp tôi đi?" Thẩm Tu Trạch hỏi.

Tang thi nhỏ thờ ơ.

Bước nhanh tới bên cạnh tang thi nhỏ, Thẩm Tu Trạch thân cao 185cm lập tức mang đến cho Lâm An cảm giác áp bách mãnh liệt.

Cậu suýt nữa lại ôm đầu ngồi xuống, nhưng giấy tiếp theo một đôi tay duỗi đến trước mặt, ngón tay thon dài, chỉ là lòng bàn tay hơi bẩn.

Cầu thang bên ngoài cùng mặt đất đều dính đầy tro bụi, biết tang thi này yêu sạch sẽ nên Thẩm Tu Trạch cũng không muốn để quá bẩn.

Dòng nước trong suốt chậm rãi sục rửa lòng bàn tay cùng mu bàn tay, nước bẩn theo bồn tắm chảy vào cống thoát nước.

Tang thi nhỏ vẫn cúi đầu, rụt vai có vẻ rất sợ anh nhưng dòng nước lại cực kỳ ôn hòa, cẩn thận đem bàn tay rửa sạch, cuối cùng còn đem nước ẩm đọng trên tay cũng mang đi.

Này cũng quá ngoan đi.

Rõ ràng là một con tang thi, Thẩm Tu Trạch lại đột nhiên sinh ra xúc động muốn xoa đầu đối phương.

Tay vừa nâng lên, tang thi nhỏ liền rụt sang bên cạnh.

Thẩm Tu Trạch cũng không miễn cưỡng, hạ tay xuống ra khỏi phòng tắm.

Tang thi nhỏ còn ở đó một lúc mới ra, chỉ là vừa ra liền hướng tủ quần áo chạy.

Thẩm Tu Trạch thậm chí còn không cần quay đầu, giơ tay một phát liền bắt được tang thi muốn chạy trốn: "Cậu chạy cái gì? Tôi hung dữ lắm sao?"

Lúc này anh đang đứng ở phòng khách nhìn cửa sổ ban công, mỗi tấm kính trong ngoài đều rất sạch, xem ra khi anh ra ngoài xử lý tang thi hỗn thể thì tang thi nhỏ yêu sạch sẽ này cũng không nhàn rỗi, còn đem cửa sổ mới ban công lau sạch.

Lâm An đang giãy giụa, cậu rất sợ đồ ăn này, muốn chạy về tủ quần áo trốn nhưng chạy thế nào cũng không thoát.

Ngoài cửa sổ truyền đến mùi máu, Lâm An ngừng giãy giụa nhìn ra cửa sổ, Thẩm Tu Trạch cũng theo tầm mắt của cậu nhìn ra.

Trên mặt kính đột nhiên xuất hiện hai dấu tay dính máu, một người đầu trọc mặt đầy máu dán vào cửa sổ, thấy Thẩm Tu Trạch trong phòng liền hưng phấn hô: "Lão đại!"

Giây tiếp theo đầu trọc đang nhe răng cười liền bị cột nước trên trời giáng xuống cuốn khỏi cửa sổ.

-Hết chương 10-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.