Ngô Khiết Tào bước đến một gian phòng.
Đây là một gian phòng cô chưa bao giờ tới.
Bên trong chỉ có một màu trắng, trống trải đến dọa người; càng nhìn càng không có điểm đích, lại càng không có cái gọi là vách tường hay những thứ khác.
Đây mà là một gian phòng sao? Ngay cả vách tường cũng không có, Ngô Khiết Tào hoài nghi. Nhưng tiềm thức mơ hồ lại nói cho cô biết nó đúng là một căn phòng.
Thật kỳ lạ, trong lòng cô không hề cảm thấy sợ hãi một chút nào, mà chân của cô cũng bắt đầu thoát khỏi khống chế mà bước đi.
Chỉ cần bước thẳng về hướng này thì nhất định có thể đi ra ngoài, Ngô Khiết Tào nghĩ. Vì vậy, cô bước không ngừng nghỉ, đi liên tục tới mức cũng không biết là mình đã đi được bao lâu.
Đột nhiên, bốn phía truyền đến một giọng nói, giọng nói đó không biết phát ra từ nơi nào. Ngô Khiết Tào đứng tại chỗ run rẩy không thôi.
“Loại người như cô nên đi chết đi!”
“Khiết Tào, tha thứ cho anh.”
“Anh ấy đã không yêu cô, vì sao cô còn không chịu buông tay?”
“Khiết Tào… Anh thật sự xin lỗi.”
“Mẹ…”
“Khiết Tào…”
“Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì? Hạ tiện lắm.”
“Không phục hả? Được, vậy thì đoạt lại chồng cô từ trong tay tôi đi! Cô có bản lĩnh này không?”
“Khiết Tào, con thuộc về anh.”
“Mẹ… Đừng đi.”
“Sao mà cô vẫn chưa thấy rõ sự thật chứ?”
“Anh không để để em và cô ấy gặp mặt được. Cô ấy thiện lương như vậy, nhất định sẽ không chủ động tìm em… . Con thuộc về anh, ly hôn đi.”
“Tôi chính là tiểu tam đấy, thì sao nào? Ngô Khiết Tào, có bản lĩnh thì cô cũng làm vậy đi, giành lấy chồng của cô về.”
Những hình ảnh trước mắt không ngừng thay đổi.
Sự áy náy, xấu hổ hiện trên khuôn mặt đẹp trai, nhã nhặn của người đàn ông. Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ kiều diễm. Chuyển qua chuyển lại, chuyển tới chuyển lui trước mặt Ngô Khiết Tào.
Ngô Khiết Tào chỉ nhìn thấy môi của bọn họ đang động đậy, tiếng nói truyền tới bên tai không dứt. Cô không muốn nghe, không muốn nghe!
Đây đều là những lời đã khắc sâu vào trong lòng Ngô Khiết Tào, quá khứ bị đánh thức liên tục hành hạ thần kinh của cô. Ngô Khiết Tào không nhịn được ôm chặt lấy đầu, từ từ ngồi xổm xuống. Cô siết chặt mái tóc được bảo dưỡng tỉ mỉ mỗi ngày, đau đớn mãnh liệt cũng không thức tỉnh được thần trí: “Đừng nói! Đừng nói, đừng nói nữa!”
Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt không biết từ phương hướng nào truyền đến bên tai: “Mẹ…”
“Mẹ… Cứu con!” Tiếng nói trẻ con chợt chuyển sang vội vàng: “Mẹ… Mẹ không cứu con, con sẽ đi đó.”
Đây là con của cô! Con của cô!
Ngô Khiết Tào lập tức mở to hai mắt, muốn đứng dậy tìm người đang gọi cô.
Đứng nguyên tại chỗ nhìn từ trái sang phải, từ phải qua trái. Không có, không có, không có! ! Chỗ nào cũng không có con của cô!
Ở đâu đây? Ngô Khiết Tào lớn tiếng gào thét: “Con đang ở đâu?”
“Đừng rời khỏi mẹ! Đừng mà!”
Trong nháy mắt, trời long đất lở. Toàn bộ khung cảnh trước mắt bắt đầu vỡ tan, màu trắng xung quanh dần biến thành hư vô. Ngô Khiết Tào thấy dưới chân mình xuất hiện một cái hố, một sức hút thật lớn đang kéo cô xuống đó. Cảm giác không trọng lực mãnh liệt gần như khiến cô muốn nôn ra. Ngô Khiết Tào chỉ cảm thấy trời đất không ngừng quay cuồng.
Nhưng cô còn nhớ rõ mình vẫn chưa tìm được bé con, Ngô Khiết Tào không thể làm gì khác hơn là gập người gắng sức hô lớn: “Đừng đi mà.”
Cô sắp chết sao?
Nhất định là cô sắp chết rồi!
“Này, Ngô Khiết Tào, tỉnh lại.”
“Tỉnh lại đi!”
Chậm rãi mở hai mắt ra, ý thức của Ngô Khiết Tào vẫn còn mơ hồ. Ánh mắt cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
“Gặp ác mộng sao? Là ác mộng gì vậy? Em không ngừng kêu Đừng đi mà, đừng đi mà.”
Thu lại tầm mắt, Ngô Khiết Tào chầm chậm nghiêng đầu nhìn sang trái. Thấy khuôn mặt anh tuấn đang lo lắng hiện lên trong bóng đêm, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình: “Ừm. Gặp ác mộng.”
“…”
“Em nằm mơ nhớ lại cảnh tưởng ba mẹ em nhảy lầu.” Giờ phút này, bộ dạng Ngô Khiết Tào vô cùng yếu ớt, gần như lúc nào cũng có thể khóc òa lên.”Thật là đáng sợ, thật sự rất đáng sợ.” Cô nói.
Vân Diệp đột nhiên không biết phải nói gì để an ủi người phụ nữ yếu đuối hiện giờ. Cho dù đèn ngủ đầu giường chỉ phát ra ánh sáng mờ mịt, nhưng sự yếu ớt của cô lại hiện lên rõ ràng. Cảm xúc chân thật đó không thể là giả được.
Vậy nên anh có cảm giác đáy lòng mình dâng lên một sự đồng cảm khác lạ, có lẽ là sự đồng tình đi. Vân Diệp cúi gần lại khuôn mặt của Ngô Khiết Tào, hạ xuống một nụ hôn.
“Hôm nay là ngày thứ mấy chúng ta ở chung một chỗ?”
“Ngày thứ tư.”
“Phản ứng nhanh đấy.”
“… Bởi vì em thích anh, đã thích từ rất lâu rồi. Em chỉ đợi được ở bên cạnh anh thôi.”
Vân Diệp đột nhiên không biết phải nói gì mới tốt, người phụ nữ trước mắt chân thành lại xinh đẹp đánh thẳng vào nội tâm anh.
Không biết nhìn nhau sau bao lâu, anh mở miệng: “… Vẫn còn rất sớm. Đi ngủ đi, lần này sẽ không thấy ác mộng nữa đâu.”
Dừng lại một chút, anh bổ sung thêm: “Nhớ là anh ở bên cạnh em.”
“Ừm, anh cũng ngủ đi.”
Hôn lên đôi mắt, nhìn người bên cạnh ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, Vân Diệp tự tay tắt đèn trên tủ đầu giường.
“Tạch” một tiếng, căn phòng yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng hít thở của hai người cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Ngô Khiết Tào mở to mắt.
Thế giới không có ánh sáng thật kinh khủng, khắp nơi chỉ là một màu đen, thậm chí ánh mắt còn không tìm được một mục tiêu để nhìn. Màu đen tựa như một hố đen sâu thẳm, chỉ muốn hút con người vào trong nó.
—— [ Một tiểu tam tiêu chuẩn không nên mềm yếu vì quá khứ ]
Đúng vậy, tôi biết.
Ngô Khiết Tào hướng về phía hư không trả lời: Cho nên Ngô Khiết Tào của quá khứ đã sớm không còn tồn tại, người phụ nữ yếu đuối không đấu lại nổi một tiểu tam cấp thấp đó đã chết rồi.
Hiện tại, cô là một Tiểu Tam —— Tiểu Tam mạnh nhất lịch sử!
Người đàn ông có ý chí kiên định thế nào thì cũng không thể thoát nổi cám dỗ, đàn ông chính là tàn nhẫn như vậy, chỉ cần có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Bất kể là đàn ông ngoài mặt nghiêm túc tới cỡ nào, thì bản chất hoa tâm từ trong xương cũng không hề bị ăn mòn.
Nói ví dụ ngay như Vân Diệp hiện giờ, trước mặt người khác thì ra sức nói mình yêu “tình yêu đích thực” nhiều đến mức nào, vì cô ấy mà thủ thân như ngọc; vậy cái người đang nằm trên giường của một người phụ nữ khác lúc này là ai? Người mà mới đầu cũng chỉ chu cấp tiền, nhưng sau đó lại không cự tuyệt ám hiệu hai người ở chung của cô là ai?
Nực cười.
Chờ tiếng hít thở của Vân Diệp dần dần ổn định, Ngô Khiết Tào cười lạnh với lấy điện thoại di động ở bên cạnh, cảm nhận ánh sáng màn hình hắt lên trên mặt.
Mở ra tin nháp đã gõ sẵn từ trước, ấn nút gửi đi.
Như vậy chuyện nên làm hôm nay cũng đã làm xong, Ngô Khiết Tào nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, mặt trời đã lên thật cao.
Ngô Khiết Tào vươn tay sang phía bên kia giường, một động tác đơn giản nhưng cô làm lại toát lên vẻ biếng nhác mà đáng yêu. Cánh tay truyền đến cảm giác mềm mại của đệm giường, cô nhíu mày.
Vân Diệp không còn ở đây nữa. Vậy hôm nay diễn cho ai xem đây?
Cũng tốt, có những khi cố ý dàn dựng cũng không có hiệu quả bằng vô tình bắt gặp.
Lấy tay chống lên nửa người, Ngô Khiết Tào thò đầu ra nhìn đồng hồ báo thức, động tác hiện giờ hoàn toàn không còn vẻ biếng nhác, kiều mị khi nãy nữa.
8: 27. Cô ta cũng sắp tới rồi.
—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 30 phút 27 giây ]
Chậm chạp rời giường thay quần áo, bình thản đánh răng rửa mặt, còn đặc biệt nhàn hạ thoải mái tắm rửa sạch sẽ. Chính vì vậy mà khi Đinh Hà Yên vô cùng lo lắng chạy tới chỗ này thì cô vẫn còn ở trước bàn ăn vày vò cái bánh bao.
Đầu cũng không ngẩng, Ngô Khiết Tào liếc mắt nhìn diện mạo tình địch một cái lại tiếp tục động tác trên tay, thờ ơ nói: “Tôi cũng biết cô có chìa khóa ở đây mà.”
—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 4 phút 18 giây ]
Dường như là bị thái độ của Ngô Khiết Tào chọc giận, Đinh Hà Yên cũng không đáp lời, trực tiếp vứt túi lên bàn ăn, chất vấn: “Làm sao cô lại không biết xấu hổ như vậy?”
Ngô Khiết Tào hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào: “Cho tới bây giờ người không biết xấu hổ là bạn trai của cô.”
“Cô đúng là không biết thẹn!” Đinh Hà Yên hừ lạnh, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở tin nhắn rồi ném nó xuống trước mặt Ngô Khiết Tào. Giống như đối với cô ta thứ đó là cái gì bẩn thỉu vậy.
Ngô Khiết Tào đặt bánh bao xuống, phủi sạch tay mới cầm di động lên xem.
Không ngoài dự đoán, trên màn hình là một tấm ảnh, đây là hình cô nhân cơ hội chụp được ngày hôm trước. Trong hình là một nam một nữ, nam đang ngủ, nữ nhìn về phía camera, cười đến đắc ý. Nếu chỉ là một bức hình lộ mặt thì không nói làm gì, nhưng vấn đề là người đàn ông trong đó là Vân Diệp, mà cổ áo của người phụ nữ bên cạnh lại trễ sâu xuống, lộ ra bả vai, phối hợp với nụ cười mỉm hả hê, hư hỏng.
“Không phải nó rất bình thường à?”
“Cô giả bộ không biết mệt sao? ! Hay là mắc chứng mất trí nhớ rồi? Đừng nói với tôi câu nói dưới tấm hình kia không phải do cô viết.”
Ngón tay cái nhẹ nhàng lướt trên màn hình cảm ứng, một hàng chữ dần dần hiện trước tầm mắt: “Đoán xem tôi đang ở đâu nào. P/s: Cho cô một lời khuyên, ngay tại thời điểm này mà đi tìm người đàn ông đó là cách làm ngu xuẩn nhất.
“Ừ, là do tôi viết. Cô thật nghe lời.”
“Hả?” Đinh Hà Yên bị chọc giận, đập mạnh tay xuống mặt bàn một cái, dường như không hề cảm thấy đau đớn, cô ta nói: “Nếu cô đã dám làm như thế thì nên chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, cô cho rằng tôi sẽ ngu ngốc ngồi một chỗ im hơi lặng tiếng sao? Chỉ cần tôi đưa tin nhắn này cho anh ấy xem thì cô coi như xong rồi.”
“Ừm, cô không ngu. Cho nên tôi cũng không thể ngu được.”
Đặt lại di động vào chỗ cũ, Ngô Khiết Tào ung dung cắn một miếng bánh bao, rồi mới nói: “Điện thoại di động của tôi đã mất vào hai ngày trước —— mặc kệ cô có tin hay không, anh ấy tin là được rồi. Cho nên chỉ cần cô đem tin nhắn này cho anh ấy xem, thì đó chính là vở kịch do cô bày ra, tự biên tự diễn thôi.”
Chậm rãi đưa mặt lại gần đôi mắt đang trợn to của Đinh Hà Yên, Ngô Khiết Tào nhả ra từng chữ: “Cảm ơn, cảm ơn cô giúp tôi.”
—— [ Thời gian Vân Diệp tới nơi còn có 1 phút 10 giây ]
“Loại người như cô nên đi chết đi!”
“Tôi đã bày ra rõ ràng như vậy, sao cô vẫn chưa nhìn thấy rõ sự thật chứ?”
“Anh ấy đã không yêu cô, vì sao cô còn không chịu buông tay?”
“Cô đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi làm gì? Hạ tiện lắm.”
“Không phục hả? Được, vậy thì đoạt lại chồng cô từ trong tay tôi đi! Cô có bản lĩnh này không?”
Những lời đã cắm sâu vào trong trái tim này, Ngô Khiết Tào chủ động vạch lại đoạn ký ức kia, nhắc lại từng câu thật hoàn hảo.
“Chát”
Ngô Khiết Tào chỉ cảm thấy ánh sáng trắng trước mắt lóe lên, sau đó chính là đau đớn bỏng rát truyền đến từ da mặt, duy trì tư thế mặt bị đánh hất sang một bên, cô không hề nhìn Đinh Hà Yên đang giận dữ đến run rẩy.
Thời gian vừa đúng, trò hay bắt đầu.
Cánh cửa được mở ra.
Vân Diệp đứng ở cửa, nhìn hai người phụ nữ đang nháo loạn bên trong.
Đinh Hà Yên nhìn chằm chằm Vân Diệp gắt gao, im lặng tố cáo sự phản bội của anh.
Mà Ngô Khiết Tào thì chỉ lẳng lặng nhìn người vừa tới, tay vẫn còn đặt trên má phải vừa bị đánh.
Sau một hồi, nước mắt của cô lặng lẽ chảy xuống, dáng vẻ quả thực là điềm đạm, đáng thương.
—— [ Chi phí dịch vụ nhắc nhở thời gian lần này là 100 điểm. Cám ơn đã sử dụng ]
[ Tổng điểm còn lại: 2400 điểm ]
[ Chúc bạn chơi vui vẻ ]
Trích lời Ngô Khiết Tào: Bất kỳ người nào cũng có thể trở thành chiến sĩ chiến đấu vì tình yêu, đặc biệt là tiểu tam.
Không phải tiểu tam không có tôn nghiêm, vậy nên cũng không cần thiết phải chơi trò trốn tìm cùng với vợ cả. Muốn tìm người có lỗi thì phải là lỗi của người đàn ông, chỉ cần biểu đạt rõ ràng vấn đề này là được rồi.
Điều cần nhất là tại thời điểm thích hợp phải kích thích để vợ cả bộc phát hết ra, làm cho Kim chủ thấy được một mặt xấu xa của cô ta.
Tôi chỉ lựa chọn đúng thời gian làm đúng chuyện mà thôi —— Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.