Sau buổi gặp gỡ tình cờ lần ấy, Triệu Thành Tư và Quách Minh Châu vẫn thường xuyên gặp nhau trong những đợt cung yến. Hoàn toàn không hề hẹn trước, chỉ đơn giản là cả hai đều lẻn ra ngoài giữa lúc yến tiệc đang huyên náo, sau đó không hẹn mà gặp nhau ở góc vườn ngày đó.
Quách Minh Châu là một tiểu cô nương hoạt bát, không hề dịu dàng đoan trang như các quý nữ khác. Nàng thích cười thích nói, có khi cả buổi đều là nàng luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất, Triệu Thành Tư chỉ lặng im mỉm cười lắng nghe. Hai con người tính tình tưởng chừng như trái ngược hoàn toàn, lại có thể dính lấy nhau một cách kỳ lạ.
Đối với Triệu Thành Tư mà nói, Quách Minh Châu là một cô nương tương phản với chàng về mọi mặt. Nàng chân thành, chàng giả dối. Nàng vụng về ngốc nghếch, chàng khéo léo xảo quyệt. Nàng phóng khoáng tự do, chàng khuôn phép quy củ. Vô hình trung, Triệu Thành Tư bị hấp dẫn bởi một cô nương như vậy, một cô nương dám làm tất cả những gì chàng không dám, một cô nương có thể sống cuộc sống vô ưu vô lo, tự do tự tại mà chàng không thể có được. Chỉ có ở trước mặt nàng, chàng mới cảm thấy niềm vui, sự lạc quan của nàng truyền sang mình, khiến cuộc sống vốn ảm đạm của chàng bỗng trở nên có màu sắc.
Còn đối với Quách Minh Châu, “thần tiên ca ca” của nàng cũng là một sự tồn tại đặc biệt. Chỉ có chàng, toàn tâm toàn ý lắng nghe những câu chuyện vẩn vơ của nàng. Chỉ có chàng, không hề bắt ép nàng phải gò mình trong khuôn phép để làm một thục nữ. Chỉ có chàng, vẫn luôn dịu dàng như nước với nàng, lo lắng cho nàng từng li từng tí. Quách Minh Châu sớm mất mẫu thân, phụ thân suốt ngày chỉ chuyên tâm vào thao luyện binh mã, thường xuyên vắng nhà. Tuy nàng có tất cả vinh hoa phú quý, nhưng lại luôn thiếu một người bầu bạn, một người ở bên chăm sóc, quan tâm nàng. Thần tiên ca ca này xuất hiện, giống như trời ban cho nàng một món quà, khiến nàng vui mừng khôn xiết.
Tháng năm dần trôi, hai người cứ âm thầm làm bạn như thế, đến năm Hồng Hi thứ hai mươi ba. Lúc ấy, Triệu Thành Tư mười lăm tuổi, Quách Minh Châu vừa lên mười ba.
Trong buổi tiệc tất niên, Quách Minh Châu như thường lệ lẻn ra ngoài gặp chàng, nhưng thần sắc của nàng lại luôn ủ rũ không vui.
Triệu Thành Tư tinh ý đến độ nào, sao lại không nhìn ra tâm tư của tiểu cô nương luôn viết hết suy nghĩ lên mặt như nàng chứ. Chàng nhét một cái lò sưởi nhỏ vào tay nàng, vuốt tóc nàng, khẽ hỏi:
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Sao muội lại có vẻ không vui?”
Quách Minh Châu thở dài, hai tay chống cằm, đáp:
“Kỳ tuyển tú sắp tới, muội cũng đã đủ tuổi, bắt buộc phải tham gia. Phụ thân muốn nhân dịp này, bảo biểu di cầu Hoàng thượng chỉ hôn cho muội với Chân biểu ca.”
Nụ cười thường trực trên khóe môi của Triệu Thành Tư thoáng đông cứng lại, bàn tay giấu dưới ống tay áo nắm chặt đến tứa máu.
Lúc nào cũng vậy, những thứ mà chàng muốn có, luôn bị bọn họ cướp đi như vậy. Đáng lẽ chàng cũng đã tập quen với việc ấy, nhưng mà lần này, không cách nào tiếp tục vờ như dửng dưng.
Chàng gượng cười, bảo:
“Đó là chuyện tốt, tại sao muội lại buồn?”
Quách Minh Châu nhăn mặt, nói:
“Nếu bắt huynh cả ngày đối diện với một khối băng, huynh có cảm thấy vui vẻ không?”
Triệu Thành Tư vờ như lơ đễnh hỏi:
“Vậy muội thích một phu quân như thế nào?”
Quách Minh Châu nghiêng đầu suy nghĩ, đáp:
“Phu quân của muội ư, tất nhiên phải là người ôn nhu như nước, nói chuyện với muội phải nhỏ nhẹ dịu dàng, khi muội giận phải dỗ muội, lúc muội làm sai cũng không được lớn tiếng mắng muội, phải nấu ăn ngon, luôn quan tâm chăm sóc muội, quan trọng nhất là phải chung thủy với muội, không được thị thiếp thành đàn như Chân biểu ca! Huynh nói xem, muội yêu cầu thật ra cũng không cao, tại sao bọn họ mỗi lần nghe muội liệt kê những điều này, đều bật cười hỏi muội rốt cuộc muốn tìm phu quân hay thê tử? Lẽ nào trên đời này không có người như thế thật sao?”
Triệu Thành Tư nhìn nàng, đáy mắt thoáng đong đầy nhu tình, khẽ hỏi:
“Nếu thật sự có một người vì muội làm được tất cả những điều đó, muội sẽ nguyện ý gả cho người đó sao?”
Quách Minh Châu đầu gỗ không nhìn ra tình ý trong mắt chàng, ngây ngô gật gật đầu.
Triệu Thành Tư mỉm cười xoa đầu nàng, nói:
“Được, thần tiên ca ca sẽ tặng cho Tiểu Minh Châu một phu quân như vậy, có được không?”
Giọng nói của chàng êm ái như nước chảy, ấm áp tựa ngọn gió xuân mơn man bên tai, phảng phất có ma dược khiến nàng mơ mơ hồ hồ gật đầu, ký giấy bán mình.
Khi ấy, Quách Minh Châu không bao giờ ngờ rằng, một cái gật đầu của mình, đã đưa vận mệnh của bản thân và cả vận mệnh của Triệu Thành Tư vào một ngã rẽ khác.
Một ngã rẽ bi kịch.
……….
Cuối cùng, ngày tuyển tú năm Hồng Hi thứ hai mươi ba cũng đến. Với gia thế của Quách Minh Châu, hiển nhiên, nàng được giữ lại thẻ bài, chờ phục tuyển để quyết định giữ lại hậu cung hay ban hôn cho các hoàng thân.
Ngày hôm ấy, Triệu Thành Tư thức dậy rất sớm, đi đến Hàm Phúc cung thỉnh an Hiền quý phi. Từ năm mười hai tuổi, theo quy củ, chàng đã rời hậu cung đến Nam Tam sở ở với các hoàng tử thành niên chưa lập phủ khác, nhưng vẫn rất thường xuyên đến thỉnh an Hiền quý phi.
Các huynh đệ khác, mỗi khi có việc cần cầu xin, đều sẽ đến tìm mẫu phi của họ. Nhưng mà chàng thì không thể. Mẫu phi của chàng không có địa vị, không được thánh sủng, từ bé đến lớn, khi chàng muốn bất cứ thứ gì, đều phải tự mình tính kế.
Khi chàng bước vào Hàm Phúc cung, chỉ thấy Hiền quý phi đang ngồi hàn huyên rất vui vẻ cùng Đại hoàng tử. Nhìn thấy chàng, bà lập tức thu lại ý cười trong đáy mắt.
Triệu Thành Tư khom lưng hành lễ, cung kính nói:
“Thành Tư thỉnh an Hiền mẫu phi, Đại hoàng huynh kim an.”
Hiền quý phi mỉm cười, từ ái bảo:
“Thành Tư đến rồi à, mấy ngày nay mẫu phi cũng thấy nhớ con, qua đây, để mẫu phi nhìn con nào.”
Triệu Thành Tư mỉm cười bước qua, hai tay cung kính dâng lên một cái lọ bằng ngọc, bên trong thấp thoáng màu xanh lục. Chàng nhẹ giọng nói:
“Thành Tư nghe nói Hiền mẫu phi mấy ngày nay luôn khó ngủ, vì thế đặc biệt sai người đến phương Nam tìm loại trà Liên Tâm thượng phẩm này, uống vào có thể an thần tĩnh trí, cường thân kiện thể.”
Hiền quý phi sai cung nữ nhận lấy, đưa chiếc quạt lên che miệng cười, bảo:
“Thành Tư thật có lòng, không giống như đứa con bất hiếu này của bản cung.”
Nói đoạn, bà đẩy nhẹ những cuộn tranh trên bàn về phía chàng, nói:
“Lần này danh sách hoàng thân đến tuổi chỉ hôn có tên con, bệ hạ nhất định sẽ ban cho con một mối hôn sự. Thành Tư, mau qua đây xem xem, con thích vị tú nữ nào, mẫu phi sẽ đến xin bệ hạ chỉ hôn cho con. Ở đây có Lâm thị con gái của Đông các Đại học sĩ Lâm Chính, còn có Hứa thị con gái của Lễ bộ lang trung Hứa Doãn Văn, Bùi thị con gái của Đại đội trưởng Bùi Lập Nhân… Tất cả đều phong tư yểu điệu, tuyệt sắc giai nhân, tinh thông cầm kỳ thi họa, rất xứng đôi với con.”
Triệu Thành Tư liếc nhìn các nữ tử trong tranh. Quả thật, đều là mỹ nhân khó gặp. Nhưng mà, tất cả đều là con gái của quan viên từ ngũ phẩm trở xuống. Hiền quý phi thật là khéo nghĩ, nói là cầu xin ban hôn giúp chàng, vừa được danh tiếng hiền đức, vừa có thể loại bớt một tú nữ nhan sắc xuất chúng có khả năng được vào hậu cung của bệ hạ, lại vừa bảo đảm được chính phi của chàng gia thế không thể áp trên chính phi của con trai bà ấy.
Triệu Thành Tư cong cong khóe môi, ngón tay thon dài trắng như bạch ngọc khẽ vươn ra, chỉ vào một bức họa, tỏ vẻ kinh ngạc hỏi:
“Hiền mẫu phi, đây… đây chính là Hoàn Quân tiểu quận chúa, con gái của Quách nguyên soái, cháu gái của An quốc công sao?”
Ánh mắt của Hiền quý phi thoáng hiện lên vẻ trào phúng, nói:
“Phải, chính là Quách thị. Thành Tư nhìn trúng nha đầu này sao? Vậy thì mẫu phi khó mà giúp được con rồi, người của phủ An quốc công tầm mắt rất cao…”
Triệu Thành Tư lắc đầu, đáp:
“Bẩm Hiền mẫu phi, Thành Tư không dám với cao. Thành Tư chỉ chợt nhớ tới mấy ngày trước có tình cờ gặp vị quận chúa này trong cung, nghe được nàng ta than thở với thị nữ về việc phụ thân muốn nàng gả cho nhị hoàng huynh…”
Sắc mặt của Hiền quý phi thoáng biến đổi, bà vội hỏi:
“Thật sự như vậy sao?”
Triệu Thành Tư gật gật đầu, ánh mắt rất nghiêm túc chân thành.
Triệu Thành Duệ nghe vậy, lo lắng nói:
“Mẫu phi, An quốc công tuy là thúc thúc của Thục quý phi nhưng trước nay vẫn luôn đứng ngoài vòng tranh đấu, không tỏ rõ thái độ. Nếu để nhị hoàng đệ cưới Quách nha đầu, có được sự hậu thuẫn của phủ An quốc công, vậy sau này…”
Hiền quý phi liếc nhìn hắn, bảo:
“Con lo lắng như vậy, hay là để mẫu phi xin bệ hạ cho con cưới Quách thị?”
Triệu Thành Duệ vội phản đối, nói:
“Không được, Quách nha đầu nổi danh khắp kinh thành, ai ai cũng biết nàng ta cầm kỳ thi họa đều không biết, may vá thêu thùa cái gì cũng kém, tính tình lại kiêu ngạo hung hãn, con chỉ thích nữ tử ôn nhu nhàn thục như Điềm Noãn!”
Triệu Thành Tư ở một bên, bấy giờ mới lên tiếng, từ tốn nói:
“Bẩm Hiền mẫu phi, Thành Tư cũng cảm thấy như vậy không thỏa đáng. Tuy Tô gia cũng là gia tộc lớn, nhưng trong triều chỉ có trọng thần quan văn, không có võ quan, không nắm trong tay binh quyền, đại hoàng huynh muốn cưới Tô tiểu thư, phụ hoàng sẽ không để ý. Nhưng mà, Quách gia lại đời đời làm tướng lĩnh, còn thêm mối liên hệ với An quốc công, bất kể vị hoàng tử nào xin cưới Hoàn Quân quận chúa, đều sẽ khiến phụ hoàng đề phòng.”
Hiền quý phi gật đầu, trầm tư nói:
“Thành Tư, con nói cũng không sai. Bất kể ai xin cưới Quách thị, cũng sẽ khiến bệ hạ chú ý. Nhưng mà chúng ta cũng không thể mạo hiểm để một trợ lực lớn như vậy rơi vào tay bên kia…”
Bà liếc nhìn về phía Triệu Thành Tư, khẽ mỉm cười, thân thiết nắm lấy tay chàng ta, nói:
“Thành Tư à, người thích hợp nhất để cưới Quách thị chính là con đó.”
Triệu Thành Tư tỏ vẻ kinh ngạc, vội chối từ:
“Bẩm Hiền mẫu phi, Thành Tư không dám, chưa bàn đến thân phận Thành Tư không thích hợp, chỉ nói tới việc phụ hoàng sẽ hoài nghi Thành Tư…”
Hiền quý phi cười cười, trấn an nói:
“Không đâu, không đâu, chính vì mẫu tộc của con không cao, bệ hạ sẽ không nghi ngờ con có ý đồ gì khác, cho dù con có cưới Quách thị thì cũng không trở thành mối lo cho bệ hạ. Còn về phía phủ An quốc công, con cứ yên tâm, mẫu phi sẽ đi cầu bệ hạ chỉ hôn, đến lúc đó, Quách gia có thể kháng chỉ sao?”
Triệu Thành Tư chần chừ do dự một lúc, cuối cùng mới khẽ thở dài, đáp:
“Mọi chuyện Thành Tư đều nghe theo Hiền mẫu phi an bài.”
Ngày hôm ấy, suốt buổi ở Hàm Phúc cung, chàng đều ủ rũ thở dài thườn thượt, tưởng chừng như sắp chịu ủy khuất vô cùng lớn.
Mãi đến khi bước ra khỏi cửa cung, chàng mới khẽ nhếch môi mỉm cười.
……….
Tuy rằng Triệu Thành Tư vô cùng chắc chắn luận về khôn khéo Thục quý phi không thể nào là đối thủ của Hiền quý phi, trong cuộc tranh giành con dâu này Hiền quý phi nhất định sẽ thắng. Nhưng mà, ngày tuyên bố kết quả tuyển tú, chàng vẫn thấy bất an trong lòng, vô cùng lo lắng. Bởi vì, đây là trận cá cược mà chàng không được phép thua, cũng không trả nổi cái giá của việc thua cuộc.
Mãi đến khi thánh chỉ ban hôn được hạ xuống, bên tai văng vẳng tiếng vị thái giám tuyên đọc:
“Phụng thiên thừa vận, Thái hậu khẩu dụ, Hoàng đế chiếu viết: Hoàn Quân quận chúa Quách thị, con gái của Tây Bắc Đại nguyên soái Quách Chính Minh, xuất thân danh môn, tài mạo song toàn, phẩm đức đều vẹn, xét thấy Tam hoàng tử đến nay còn chưa có lương phối, trẫm gia ân tứ hôn cho hoàng tam tử Triệu Thành Tư cùng Hoàn Quân quận chúa Quách Minh Châu, chọn lựa ngày lành, kết duyên tần tấn. Khâm thử.”
Bấy giờ, Triệu Thành Tư mới thở ra một hơi, tảng đá trong lòng cũng được nhấc xuống. Chàng nâng hai tay nhận lấy thánh chỉ, khấu đầu nói:
“Nhi thần lĩnh chỉ, tạ phụ hoàng thánh ân.”
Sau khi đoàn cung nhân rời đi, nắm thánh chỉ trong tay, khóe môi chàng khẽ cong lên, đáy mắt sâu thẳm cũng nhiễm một chút ý cười.
Sinh ra thấp kém thì đã sao, những gì chàng muốn, đều sẽ tự mình đoạt lấy, từng chút từng chút một.
Buổi chiều hôm ấy, ánh tà dương buông xuống Tử Cấm thành, phủ lên bóng dáng của nam tử ấy một màu vàng lộng lẫy mà thê lương.
Chỉ thấy thiếu niên lang, mặt như quan ngọc, mắt tựa hồ thu, lặng lẽ đứng bên mái hiên, đưa mắt nhìn về phía Trữ Tú cung ở xa xa.
Đáng tiếc, tường đỏ ngói xanh đã che khuất tầm mắt của chàng.
………
@Tác giả: Muốn viết tới cái đoạn xấu xa của Tam Tam mà viết mãi cũng chưa tới, giờ anh chỉ mới là tiểu tam thôi. =)))