Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 93: Chuyện cũ (nguyên nhân cái chết của cha mẹ mộ lương)




Editor: Mộc Du

"A! Đây là thứ gì, cút ngay!Cút ngay!" Tròng mắt Vân Tự nhìn con rắn nhỏ bò lên bả vai của mình, có chút kinh hoảng hô to, không cần giải thích hắn cũng biết con rắn này vô cùng kịch độc, đời này của hắn hạ độc vô số, làm sao có thể chết ở trong miệng của con rắn độc này!

"Này, có nói không hả?" Mộ Lương hừ lạnh, sớm biết hắn sợ con rắn nhỏ này, thì vừa rồi cũng không khiến Cảnh Duệ lãng phí hơi sức quất roi hắn rồi.

"Hừ, ta nói, chỉ sợ là ngươi không dám nghe!" Vân Tự hừ lạnh, đau đớn trên người làm cho hắn phiền não không dứt.

"Trên đời này, còn chưa có chuyện gì mà Mộ Lương ta không dám." Mộ Lương lạnh lùng nhìn hắn, ôm Hoa Khấp Tuyết ngồi ở trên ghế.

Hoa Khấp Tuyết ngáp một cái, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đứa bé của nàng, ai cũng không cho phép khi dễ, Vân Tự đã chạm đến nghịch lân* của nàng, nếu không phải là còn muốn biết tin tức từ trong miệng hắn, nàng sẽ không giữ tính mạng của hắn lại, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

*(vảy ngược ý nói điểm mấu chốt quan trọng không thể chạm tới của một người)

Mộ Lê cùng Cảnh Duệ cũng tìm chỗ ngồi xuống.

[email protected]&.q#y.d%n

"Cảnh Duệ, cái thiên lao này rất sạch sẽ." Mộ Lê quét tay qua cái bàn, một chút bụi cũng không có.

Khóe miệng Cảnh Duệ giật giật: "Hoàng thượng, những cung nữ thái giám kia cũng không phải là ngồi không ăn lương." Người có thể đi vào thiên lao, đều không phải là người bình thường, thế nào cũng phải dọn dẹp tốt một chút.

Vân Tự an tĩnh một lát, tựa như đang nhớ lại cái gì, một hồi lâu, trên mặt lộ ra  bi thương cùng không cam lòng, phức tạp liếc mắt nhìn Mộ Lương một cái, từ từ kể lại những chuyện cũ đã sớm phủ đầy bụi ——

Hai mươi năm trước, Tướng phủ.

"Tự, mau tới dùng bữa tối đi." Một cô nương một thân y phục màu vàng nhạt hướng bé trai đang múa kiếm ở phía trước ngoắc ngoắc, âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo, vô cùng dễ nghe.

Tiểu nam hài kia chính là Vân Tự, khi đó hắn chỉ mới mười một tuổi, chỉ thấy hắn chậm rãi thu kiếm, hướng cô nương áo vàng cười ngọt ngào, chạy chậm tới trước mặt nàng.

Cô gái áo vàng xoay người, lộ ra gương mặt tuyệt mỹ của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay bên trên là cặp mắt to linh động trong veo như nước, dưới chiếc mũi xinh xắn là đôi môi anh đào đáng yêu lại không mất đi sự quyến rũ, làn da trắng nõn như tuyết, khí chất thoát trần tựa như tiên, nàng nhìn Vân Tự trong mắt đều là sủng ái.

Nàng chính là mẫu thân của Mộ Lương, Lương Vũ, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, được Vân tướng đem về nuôi dưỡng.

Vân Tự cúi đầu, đưa tay kéo biểu tỷ qua, hướng phòng ăn đi tới, cũng không ai nhìn thấy trong mắt của hắn là tràn đầy nhu tình, đó không phải là sự thân tình đối với biểu tỷ, mà là một loại biểu cảm ở vào tuổi của hắn thì không nên có, sự ái mộ.

Không sai, Vân Tự vẫn luôn yêu Lương Vũ, từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện đến nay, từ lần đầu tiên nàng ôm lấy hắn, nụ cười ôn nhu của nàng cùng gương mặt tuyệt mỹ kia đã thật sâu khắc vào trong tâm trí của hắn, thật lâu không thể xóa đi, biểu tỷ cũng đã tới tuổi cập kê, người đến nhà cầu hôn một ngày so với một ngày càng nhiều hơn, hắn càng ngày càng nóng lòng, tại sao, tại sao hắn mới chỉ mười một tuổi.

"Tự, ngươi nắm đau ta." Lương Vũ cau mày, liếc nhìn bàn tay nhỏ bé đang nắm thật chặt tay mình, trong mắt thoáng qua một tia ý lạnh.

"Biểu tỷ, thật xin lỗi thật xin lỗi, ta không phải cố ý!" Vân Tự lập tức buông tay, khuôn mặt áy náy nói: "Biểu tỷ, ta...ta......"

"Ha ha, lo lắng gì chứ, đi ăn cơm đi, không trách đệ." Lương Vũ khẽ cười nói, vỗ vỗ khuôn mặt của hắn, đi thẳng về phía trước.

Biểu tỷ...... Vũ nhi...... Nàng nhất định phải chờ ta, chờ ta trưởng thành, liền cưới nàng, cả đời ta chỉ muốn cưới một mình nàng —— Vân Tự si mê dõi theo  bóng lưng nàng, trong lòng đã nhận định rằng nàng là thê tử của hắn nhưng hắn lại quên, Lương Vũ chỉ coi hắn như đệ đệ.

Vân Tự vẫn luôn nuôi dưỡng giấc mộng đẹp cùng với Lương Vũ sanh con dưỡng cái nhưng không ngờ giấc mộng lại tan vỡ nhanh như vậy.

Một ngày nọ, Vân Tự ở Trân Bảo Trai mua được một viên trân châu cực phẩm, biết nàng đi tham gia cái Bách Hoa Hội gì kia, liền muốn đến đưa cho nàng, chờ tới khi hắn cười tủm tỉm đến Bách Hoa Hội, rốt cuộc cũng không cười nổi nữa.

Hắn nhìn thấy, nữ nhân mà hắn yêu nhất, vẻ mặt dịu dàng tựa ở trong ngực của một nam nhân anh tuấn, tươi cười này khiến cho bách hoa thất sắc, cái loại dịu dàng đó hắn chưa từng thấy qua, lại biết bên trong bao hàm tình yêu sâu đậm nhưng nam nhân kia gương mặt lại rất lạnh lùng.

Trân châu trong lòng bàn tay biến thành tro bụi, Vân Tự oán giận nhìn nam tử tuấn mỹ như thần ở trước mặt này, không ngờ hắn lại là người mới vừa lên ngôi Hoàng đế, Mộ Phong Việt!

Mắt Vân Tự đỏ lên, hắn không hiểu tại sao, tại sao biểu tỷ lại thích nam nhân ở hậu cung có ba ngàn giai nhân, hắn không hiểu tại sao! Chẳng lẽ cũng bởi vì quyền thế của hắn sao?

[email protected]&.q#y.d%n

Phụ thân vẫn luôn bất mãn với chuyện Mộ Phong Việt lên ngôi, trước kia hắn chỉ cảm thấy phụ thân không nhìn rõ tình thế. Nhưng mà hôm nay, hắn quyết định sẽ nghe theo phụ thân, nếu Mộ Phong Việt không phải là Hoàng đế thì biểu tỷ nhất định sẽ không theo hắn!

Mà hai người ở bên trong Bách Hoa hội, cũng không phải là không nhận thấy Vân Tự ở sau lưng.

"Vũ nhi, biểu đệ kia của nàng đối với nàng cảm giác rất thắm thiết." Mộ Phong Việt thu hồi vẻ mặt lạnh nhạt, dịu dàng cười, tà khí chợt lóe lên trong mắt.

"Ta biết." Mà gương mặt đang dịu dàng cười kia của Lương Vũ, cũng dần dần nhạt đi, khẽ nheo mắt lại, tình cảm của Vân Tự nàng đã sớm phát hiện, mỗi ngày ở phía sau nàng hắn luôn dùng cái loại ánh mắt nóng bỏng này, thật làm cho nàng rất không thoải mái.

"Nha đầu ngốc, ta nói rồi, ta có thể bảo hộ nàng chu toàn......" Mộ Phong Việt đau lòng hôn lên trán của nàng.

"Việt, ta chỉ là muốn cố gắng hết sức giúp chàng, âm thầm tìm chứng cứ Vân Tự mưu phản, ta ở lại Tướng phủ sẽ thuận tiện hơn." Lương Vũ hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn phía xa, thật ra thì Vân gia đối đãi với nàng không tốt, sở dĩ nàng cứ phải giả bộ ngây thơ vô hại ở Vân gia chờ đợi lâu như vậy cũng chỉ vì muốn giúp nam nhân bên cạnh nàng giảm bớt một phần gánh nặng.

Hoàng đế vừa mới lên ngôi, cục diện chính trị vẫn chưa ổn định, Vân tướng dã tâm bừng bừng, nếu không thể kịp thời diệt trừ, hậu hoạn vô cùng!

Nàng ở trước mặt mọi người, vẫn luôn là sự tồn tại ngây thơ vô hại, chưa bao giờ có người biết, thật ra huyễn thuật của nàng cũng không thua gì Mộ Phong Việt, chưa bao giờ biết ở bên dưới gương mặt tươi cười dịu dàng của nàng là có bao nhiêu tuyệt tình, trên đời này, người có thể làm cho nàng nhiệt tình, cũng chỉ có Mộ Phong Việt.

"Đối phó với Vân tướng, một mình ta là đủ rồi, nếu không phải là không muốn miễn cưỡng nàng, ta đã sớm trói nàng vào cung." Mộ Phong Việt hơi nheo mắt, thở dài.

"Nàng thật sự coi nam nhân của mình không có tiền đồ như vậy sao?" Mộ Phong Việt gõ vào đầu nàng: "Nàng đó tính cách lúc nào cũng quật cường, nếu không để cho nàng làm chút chuyện gì đó, nàng sẽ chịu ngoan ngoãn mà ở bên cạnh ta hay sao?"

"Chàng nói như thế, ngược lại ta cảm thấy mình rất vô dụng." Lương Vũ rất buồn bực nhưng nghĩ đến dụng tâm của nam nhân này dành cho mình, lại không nhịn được mà cảm động.

Nàng là một nữ tử rất hiếu thắng tự lập, cho nên sẽ không lệ thuộc vào nam nhân, mặc dù nàng rất yêu Mộ Phong Việt nhưng nàng cũng không muốn mình làm một bình hoa vô dụng, cũng chính là vì điểm này nên Mộ Phong Việt mới có thể yêu nàng.

"Nha đầu ngốc, nàng làm sao có thể vô dụng, nàng không biết mình có bao nhiêu thông minh đâu." Lời này của hắn cũng không sai, nàng vẫn luôn vô cùng thông minh, rất nhiều việc hắn làm, đều là hai người cùng nhau hoàn thành.

"Vũ nhi, cùng ta vào cung đi, ta không muốn để cho nàng cùng Vân Tự gì kia ở cùng một chỗ nữa." Mộ Phong Việt nhẹ nhàng ôm Lương Vũ, buồn buồn nói, Vũ nhi xinh đẹp hắn biết nhưng nàng vẫn sống ở trong Tướng phủ cũng không có đi ra ngoài tiếp xúc qua với người nào, hắn cũng không quá lo lắng nhưng bây giờ đã xuất hiện Vân Tự......

[email protected]&.q#y.d%n

"Hừ, những oanh oanh yến yến trong cung của chàng nhiều như vậy, còn cần ta làm gì?" Lương Vũ lạnh lùng liếc nhìn hắn, đẩy hắn ra một chút.

Vừa nói đến chuyện này, Mộ Phong Việt lập tức đen mặt: "Vũ nhi, nàng biết chân tướng sự tình, sao còn nói như vậy nữa!"

Hắn nơi nào có cái gì oanh oanh yến yến, những nữ nhân kia đều là nữ nhân của thái tử đa tình hoa tâm kia, nếu không phải hắn trước khi chết muốn mình chăm sóc cho họ thật tốt, hắn đã sớm giải tán hậu cung rồi.

Mộ Phong Việt có một ca ca gọi là Mộ Phong Linh, vẫn luôn đa tình đến không chịu được, mắc phải bệnh nan y, sau khi chết phó thác năm nữ nhân mà mình thích nhất cho Mộ Phong Việt, nhưng không khéo là trong năm nữ nhân đó thì cả bốn người đều đã có đứa bé của ca ca hắn, vì vậy Mộ Phong Việt để cho năm người kia dịch dung đưa vào "Hậu cung".

Chuyện này người biết rõ sự tình không nhiều lắm, Vân Tự cũng là rất lâu sau đó trong lúc vô tình mới biết được.

Lương Vũ bật cười, biết là hắn bất đắc dĩ, hắn đối với người hoàng huynh đã mất kia rất bất đắc dĩ, chuyện tình kinh hãi thế tục như vậy, thật đúng là chỉ có người của Mộ gia mới làm ra được.

"Ta mặc kệ, nàng ngoan ngoãn theo ta vào cung, không cho phép dài dòng!" Mộ Phong Việt bá đạo nói, lần đầu tiên ở trước mặt nàng bày ra cái loại khí thế bắt buộc.

Lương Vũ bị kinh ngạc trong lúc nhất thời nói không ra lời, nàng đã gặp qua hắn tà khí, hắn dịu dàng nhưng hắn uy nghiêm như vậy thật sự là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Mộ Phong Việt thấy phản ứng này của nàng, bất đắc dĩ liếc mắt:"Cũng biết là ta đã quá cưng chiều nảng rồi chứ gì."

"Thật, thật không cần ta tìm chứng cứ nữa hả?" Lương Vũ có chút buồn bực, thuận tay ngắt một đóa hoa bên cạnh xuống.

"Ngày mai ta liền hạ chỉ, nạp phi, Lương phi!" Mộ Phong Việt nghiến răng nghiến lợi nói, lại nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của Vân Tự, ý nghĩ ở trong lòng càng kiên định hơn phải buộc nàng ở bên mình.

Quả nhiên, ngày thứ hai thánh chỉ liền hạ xuống, Lương Vũ của Tướng phủ, vào cung vi phi, ban danh, Lương phi.

Cũng chính là một ngày này, Vân Tự căm hận đến muốn chôn vùi mọi thứ, đối với Lương Vũ và Mộ Phong Việt, hắn một mặt là nụ cười chân thành, mà đại kế mưu phản của phụ thân hắn, hắn đảm đương một nửa.

Nhìn Lương Vũ và Mộ Phong Việt ngày càng ân ái, Vân Tự không có một chút hành động nào khác thường, cho đến khi Lương Vũ mang thai.

Chuyện Lương Vũ thân mang tuyệt kỷ có rất ít người biết, đương nhiên Vân Tự cũng không biết, cho nên hắn thuê đệ nhất sát thủ của Mộ quốc, muốn làm hại đứa bé của Lương Vũ, nhưng chưa từng nghĩ tới sát thủ kia từ nhỏ đã bị chủ thượng hạ cổ độc, máu trên người hắn là độc tố trí mạng.

Hôm đó sau khi lâm triều, Mộ Phong Việt cũng như thường ngày ở Ngự Thư Phòng nghị sự, Lương Vũ mang thai bốn tháng, cũng một dạng bình thường, ở trong hoa viên của Vệ Linh Cung tản bộ.

Quá trình diễn ra rất đơn giản, sát thủ tránh qua thị vệ tìm tới Lương Vũ, vốn tưởng rằng nàng là nữ tử yếu đuối, lại phát hiện nàng huyễn thuật cao cường, không thể gây thương tổn cho nàng chút nào, lại còn bị nàng gây thương tích, mà trong lúc vô tình Lương Vũ dính phải máu của hắn.

Mộ Phong Việt đang nghị sự lại cảm thấy trong lòng cực kì hoảng hốt, liền nhanh chóng kết thúc mọi chuyện chạy tới Vệ Linh cung, lại nhìn thấy Lương Vũ té xỉu ở trước cửa.

Nàng hôn mê ba ngày, Mộ Phong Việt đã tiêu hao hết tất cả quốc khố tìm Thánh phẩm giải độc, mới bảo vệ được mạng của nàng, để cho nàng tỉnh lại.

[email protected]&.q#y.d%n

"Việt, ta đem toàn bộ lực lượng cũng hội tụ đến thai nhi trên người, ít nhất, ta có thể bảo vệ con."

Loại độc này không có thuốc giải, cả hai người đều biết, cũng biết đây là con đường duy nhất để giải quyết, nhưng từ trong miệng Lương Vũ nói ra, lại làm cho Mộ Phong Việt cảm thấy tuyệt vọng.

Thời gian dành cho hai người chỉ còn lại sáu tháng, mấy ngày này, Mộ Phong Việt cơ hồ để xuống tất cả mọi chuyện trong triều, toàn tâm toàn ý bồi bạn bên cạnh Lương Vũ.

Mộ Phong Việt hi vọng thời gian trôi qua chậm một chút nhưng Mộ Lương cuối cùng vẫn được sinh ra, Lương Vũ cũng chính vào lúc này mà qua đời, ở đó một ngày, sau đó Mộ Phong Việt tự uống độc dược mãn tính, mỗi ngày dùng đau đớn hành hạ bản thân cũng là để nhắc nhở Mộ Phong Việt thời thời khắc khắc nhắc nhớ đến nỗi khổ sở khi mất đi Lương Vũ.

Hắn không thể chết được, bởi vì hắn phải chiếu cố Mộ Lương, chỉ là sau hai năm, hắn diệt trừ cả gốc Vân gia, Vân Tự sau khi biết Lương Vũ chết, ngoài bi thống thì càng thêm oán hận Mộ Phong Việt, lại không nghĩ rằng Mộ Phong Việt thủ đoạn ngoan lạt như thế, diệt trừ tận gốc của Vân gia, để cho hắn một cơ hội thở dốc cũng không có, cuối cùng hắn chỉ có thể tự tay giao ra tội chứng phụ thân mưu phản để bảo vệ tính mạng của mình.

Sau một thời gian, Vân Tự lặng lẽ củng cố lực lượng, chỉ vì một ngày có thể phá hủy Mộ Phong Việt, nhưng cũng không chờ hắn đủ cường đại, Mộ Phong Việt vốn là bi thương quá độ cộng với chất độc mãn tính bên trong cơ thể nên đã qua đời, thù hận của Vân Tự vì vậy chuyển dời đến cả Mộ quốc, không thể tự tay phá hủy Mộ Phong Việt, vậy thì hắn liền phá hủy cả Mộ quốc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.