"Vương Gia! Huyễn trận đã biến mất, quân ta đã nhìn thấy phía sau quân địch có một đội quân đã đến vào buổi tối hôm qua, hôm nay binh lực của đối phương, có ba mười lăm vạn đại quân." Sắc mặt của Vương Khôi nặng nề báo cáo cho Mộ Lương.
"A, quả nhiên là 35 vạn...... Theo kế hoạch ban đầu, bắn độc tiễn." Mộ Lương khẽ gõ nhẹ lên bàn gỗ, cười lạnh nói.
"Dạ!" Vương Khôi ôm quyền lui ra.
"Chỉ là độc tiễn, kéo dài không được bao lâu, sợ là tên Vân Tự kia cũng đã biết các giải độc của chúng ta, với sự giảo hoạt của hắn, nhất định đã sớm kêu người nói phương pháp giải cho Phong Vụ Niên." Hoa Khấp Tuyết từ bên trong phòng đi ra, lạnh nhạt nói.
"È hèm, ta làm sao có thể chỉ treo cổ ở trên một thân cây, cuộc chiến này, là cũng không phải là dựa vào những động tác nhỏ này, chẳng qua quân đội của ta Mộ quốc đã nếm thử lợi hại của độc này, những người của Phong Vụ Niên kia, cũng đừng nghĩ sẽ tốt hơn."
Mộ Lương hừ lạnh, ngay sau đó dịu dàng kéo Hoa Khấp Tuyết vào trong ngực.
"Chàng đúng là có thù tất báo." Hoa Khấp Tuyết mỉm cười, từ trong lòng hắn đứng dậy, thuận tay kéo hắn lên, "Đi xem một chút, như thế nào chàng cũng chủ soái." Chủ soái là người đứng đầu đại quân, tại sao có thể không có mặt chứ?
"Nhìn một chút người chết đó làm gì? Làm sao đẹp như A Noãn nhà ta chứ?" Mộ Lương mỉm cười nói, cùng không thèm đứng dậy.
Hai mắt của Hoa Khấp Tuyết liền lạnh lẽo, tức giận nói, "Chàng dám lấy ta ra so với những người chết!" Dứt lời, tay dùng hết sức, kéo hắn lên, cũng không đợi hắn nói dài dòng nữa, lôi hắn ra cửa.
Trên Kim Than.
"Mộ Lương, ngươi đủ hèn hạ, vậy mà lại hạ độc!" Phong Vụ Niên nhìn binh lính từng người một ngã xuống, hận đến nghiến răng.
"A, đây gọi là Binh Bất Yếm Trá, hơn nữa, Bổn vương cũng không nói mình là chính nhân quân tử, " Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đi lên tường thành, cười như không cười nhìn Phong Vụ Niên một thân áo giáp màu bạc, và những binh lính trúng độc ngã xuống đầy đất.
Phong Vụ Niên thấy Mộ Lương trên tường thành, hận ý trong mắt cũng tăng lên, lại nhìn Hoa Khấp Tuyết bên người hắn, con ngươi liền nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
"Hừ, thật là buồn cười, chỉ loại chút tài mọn như vậy, làm sao có thể thắng ta?" Phong Vụ Niên hừ lạnh, không sai, một chiêu này của Mộ Lương đúng là độc ác, hắn cũng tổn thất không ít binh lực, nhưng những này người đối với 35 vạn đại quân của hắn, thì coi là cái gì? Huống chi, Vân Tự đã sớm nói cho hắn phương pháp giải độc.
Chậm rãi giơ tay lên, vận khởi Huyễn Lực, một làng sương mù màu trắng tản ra, sau khi sương trắng tan hết, những người đang run không ngừng trên đất, dần dần dừng run rẩy, trúng độc nhẹ một chút, thậm chí còn có thể đứng lên, một người đỡ một người, lui xuống, đại quân phía sau tiến lên thay thế chỗ trống.
"Hừ, tưởng rằng Bổn cung không có cách giải độc sao, Mộ Lương, ngươi đúng là quá tự tin vào bản thân mình rồi!" Phong Vụ Niên nở nụ cười đầy chết chóc, chậm rãi giơ tay lên, quân lính theo tay hắn mà dần bày thế trận.
"È hèm, cũng chỉ là món khai vị thôi, thái tử cũng không cần đắt ý như vậy." Mộ Lương hừ lạnh, dùng ánh mắt ra hiệu với Vương Khôi ở phía sau, Vương Khôi lĩnh mệnh lui ra.
Huyễn Lực của Hoa Khấp Tuyết xuất ra, kéo Mộ Lương bay vọt lên chổ cao nhất của tường thành, lạnh lùng nhìn phía dưới, Mộ Lương hướng về ngọn đuốc các binh lính đang giơ lên, hỏa tiễn đầy trời liền bắn tới đại quân của Phong Vụ Niên, khói thuốc lửa tràn ngập, khói bụi bay khắp một vùng trời.
"Ha ha, đây được coi là món chính rồi sao? Chẳng qua cũng chỉ như thế!" Phong Vụ Niên nhìn hỏa tiễn đầy trời, phách lối cười to, phất tay phá hủy lượng lớn, thấy binh lính sau lưng bắt đầu dâng lên, nhanh chóng phi thân bay về khoản không phía sau.
Đám binh sĩ Phong Quốc tám người một tổ, ngay sau đó nhanh chóng chạy nhanh về phía trước, không lâu lắm, từng một vòng sáng xuất hiện xung quanh bọn họ, cường đại Huyễn Lực theo đó cũng thăng lên, phá hủy hỏa tiễn ở trên không trung.
"Chậc, A Noãn, người nọ quả nhiên là giúp Phong Vụ Niên." Mộ Lương nguy hiểm nheo mắt lại, trong mắt sát cơ cần hiện lên.
"Một hai còn dễ nói, nhưng tất cả 35 vạn đại quân đều như vậy, cũng rất phiền toái." Hoa Khấp Tuyết khẽ cau mày.
"A, vợ chồng phối hợp, việc gì cũng không mệt." Mộ Lương nhìn binh sĩ Mộ quốc ngã xuống không ngừng, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, quay đầu nhẹ nhàng hôn lên gò má của Hoa Khấp Tuyết, đột nhiên cất cao thân người, vọt vào trong quân địch, chỉ thấy Tử Quang không ngừng trong phóng ra, từng trận thế một không ngừng bị hủy.
"Vương phi, Vương Gia làm như vậy cũng không thể kéo dài a!" Vương Khôi lo âu nhìn Mộ Lương đang ở trong quân địch, hắn lúc này đã hóa thân thành Sát Thần, hoàn toàn khát máu, khuôn mặt đầy sát ý, quanh thân phát ra Huyễn Lực cường đại làm cho quân địch không dám gần mình, mà đúng là trời sinh uy nghiêm thiết huyết, làm cho những binh lính kia mơ hồ bị kích động quỳ xuống.
Cửa thành Tràm Bích mở ra, binh sĩ Mộ quốc vừa hô to vừa ào ạt chạy ra ngoài, rút ra binh khí, ra sức chém giết kẻ địch, máu tươi không ngừng từ trong cơ thể người phun ra, có binh lính Phong Quốc, cũng có binh lính của Mộ Quốc, người phía sau đạp lên thi thể người trước xông lên phía trước, trên mặt đất không có vẻ mặt nào khác, nếu có, chỉ là toàn là sát ý, đây chính là, chính là chiến tranh tàn khốc.
Phong Vụ Niên thấy vậy sắc mặt liền lạnh lẽo, lòng bàn tay phóng ra huyễn lực màu vàng kim, rồi bay vọt tới phía đại, màu sắc rực rỡ uy thế cực mạnh làm cho trận thế nhanh chóng biến đổi.
Huyễn Lực này đối với Mộ Lương thì không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với binh lính Mộ quốc kia mà nói, đều là tổn thương trí mạng, gọi Liệp Tử, đứng ở trong máu tươi, nhắm ánh mắt lạnh lùng lại, chậm rãi thổi, âm thanh phát ra không du dương như thường ngày, mà mang theo nồng nặc sát khí, tiếng tiêu dần hóa thành ánh sáng màu tím, vọt vào điểm yếu của thế trận ở bốn phía.
Phong Vụ Niên thấy vậy, ánh mắt tối sầm lại, huyễn lực trong lòng bàn tay lại gia tăng, tay áo bị huyễn lực kia kéo theo, không ngừng tung bay.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn Vương Khôi đang gấp gáp không ngừng, cũng không nói chuyện, chỉ là đột nhiên bay cao, gọi Khiêu Hồng ra, cầm trường kiếm màu đỏ trong tay, múa trên không trung, không lâu sau, liền thấy chổ của binh Mộ quốc, đều được Hồng Quang bao phủ.
"Tận lực giảm hết mức tổn thương của quân địch đối với binh lính Mộ Quốc." Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nói, ném Khiêu Hồng lên không trung, còn mình phóng tới phía trước.
"A Noãn!" Mộ Lương thấy bạch quang chợt lóe trên không trung, gấp gáp hét lớn, "Không cho phép mạo hiểm!" Nếu hắn đoán không sai, ảo thuật của Phong Vụ Niên dưới sự giúp đỡ của người đó đã lên tăng nhiều, chính hắn không biết hiện tại hắn ta đã đặt đến trình độ gì, không cho phép A Noãn của hắn đi mạo hiểm.
"Quản tốt chính chàng!" Hoa Khấp Tuyết thấy hắn đột nhiên thu lại huyễn lực, ánh sáng bốn phía vọt về phía hắn, sắc mặt lạnh lẽo, một đạo bạch quang liền phóng ra ngăn lại toàn bộ công kích đó, lúc này mới tiếp tục bay về phía trước.
Mộ Lương vội vàng tập trung ý chí, tiếp tục phá trận, nhưng vì trong lòng vẫn đang lo lắng cho nàng, nênkhông sử dụng hết toàn bộ huyễn lực được, nhưng đối phó với những tôm tép này, vẫn chỉ có thể đối phó dễ dàng vô cùng.
"Ha ha, Hoa Khấp Tuyết, thế nào, chống không lại đội quân của Bổn cung, định dùng mình thay thế để bảo vệ tánh mạng sĩ binh Mộ quốc?" Phong Vụ Niên nhìn cô nương đang ở trước mắt, tà ý cười.
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng híp mắt, toàn thân là hơi thở cao ngạo đầy lạnh lẽo, không nói nhiều nói, giơ tay lên đánh một kích về phía trước.
Phong Vụ Niên nhanh chóng né đi, ánh mắt sững sờ, quanh thân tản ra kim quang mãnh liệt, mới đêm qua, tiên sinh để lại cho hắn một câu nói, huyễn lực của hắn hiện tại, đã mạnh hơn so với các huyễn lực từ trước tới giờ, chính màu vàng kim kia, đã có thể nói lên tất cả.
"Tuyết Nhi, Bổn cung thật sự rất thích nàng, bất luận nàng làm gì, là nữ nhân của ai, Bổn cung cũng không quan tâm, chỉ cần nàng nguyện ý, hậu vị của Bổn cung, nhất định sẽ cho nàng!" Phong Vụ Niên cười nhạt nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết.
"Chẳng quan hệ gì tới ta." Hoa Khấp Tuyết thẳng thừng châm chọc, sắc mặt cũng càng thêm rét lạnh, thích? Cái thích của hắn, sợ là so với bùn lầy cũng không bằng, hơn nữa, dù cho hắn thích, thì có liên quan gì tới nàng chứ?