Đoàn người cùng nhau đi vào nhã gian đã đặt sẵn ở Thiên Hương lâu, quả nhiên trên bàn chỉ toàn là đồ ăn, không có một chút rượu nào, Diệp Lệ là vì ngày mai còn phải tiếp tục thi đấu cho nên không thể uống rượu được, còn Dự vương cùng Diệp Thừa Nguyên vì chiếu cố Diệp Lệ, nên cũng không có ý định uống.
Diệp Thừa Nguyên nhìn một lượt các món ăn được bày trên bàn, hơn phân nửa đều thứ mà tiểu nữ nhi nhà hắn thích ăn, trong lòng lại âm thầm đánh giá Dự vương, bản thân hắn trở về hầu phủ đã hơn ba tháng, mỗi ngày ba bữa đều cùng nữ nhi dùng bữa, tất nhiên sẽ biết được khẩu vị của nữ nhi, xem ra Dự vương cũng hiểu biết về nàng nhiều không kém.
"A! Cá tươi xắt lát!" Diệp Thiên cao hứng chỉ vào một đĩa đồ ăn trên bàn, hào hứng giới thiệu, "Cha, cha, người xem, món cá này ăn cực kỳ ngon luôn đó! Con đã cùng ca ca đến ăn thử qua, cũng cùng Ngôn ca ca nếm qua rồi, cha lát nữa nhất định người cũng nhất định phải nếm thử đó."
Diệp Thừa Nguyên cười to một tiếng, "Được, món ăn Thiên Thiên đề cử, phụ thân nhất định phải nếm thử mới được."
Diệp Thiên ân cần gắp cho mẫu thân một miếng cá, thả vào trong chén của nàng, "Mẫu thân người cũng nếm thử một chút nha."
Mạnh thị lại nhíu mày, cá này hương vị nặng như thế, sao Thiên Thiên lại thích đến vậy nhỉ? Diệp Thừa Nguyên phát hiện nàng nhíu mày, vội vàng gắp lấy miếng cá đó thả vào chén của mình, "Cái này ta thích, để ta ăn."
Diệp Thiên nghi hoặc nhìn nhìn mẫu thân, bình thường mẫu thân cũng thích ăn cá như nầng mà, hôm nay làm sao vậy, có lẽ món cá này làm không hợp khẩu vị của người rồi.
Bởi vì ngày mai Diệp Lệ còn phải thi đấu tiếp, vì để cho hắn nghỉ ngơi sớm một chút, cho nên một bữa cơm này mọi người đều ăn rất nhanh, chỉ cần ăn no bụng liền trở về không tiếp tục ngồi lại bình phẩm hay nói chuyện phiếm gì nữa.
Những hạng mục sẽ khảo thí trong ngày thứ hai là phụ trọng (*), đấu vật, thương kỵ binh.
(*) Phụ trọng 負重: Vác nặng, ý ở đây giống như bộ môn cử tạ bây giờ vậy, mà ta nghĩ dùng cử tạ sợ không thích hợp, cũng chưa biết nên thay bằng từ gì cho hay nữa nên đành để vậy luôn.
Nếu nói ngày đầu tiên thi bắn cung là sở trường của Diệp Lệ thì mấy hạng mục khảo thí trong ngày thứ hai này lại chính là sở đoản của hắn. Hắn năm nay chỉ mới có mười lăm tuổi, xương cốt chưa hoàn toàn cứng cáp, trưởng thành, xét trong nhóm thiếu niên đồng lứa cũng xem như là cường tráng cao lớn, nhưng nếu đi so với những nam tử đã ngoài hai mươi thì vẫn chưa thể sánh bằng. Cho nên thành tích phụ trọng cùng đấu vật cũng không quá tốt, chẳng qua hạng mục thương thì lại kỵ binh không tệ, hắn vẫn thường luyện tập, so chiêu cùng với Trịnh Hàn và các thị vệ khác của Dự vương phủ, lại có thêm kinh nghiệm thực chiến cùng đám người đến ám sát hắn lần trước, cho nên loại giao chiến ở cự ly gần này, hắn cũng không chút áp lực nào, tự tin vững vàng ngồi trên lưng ngựa, một thanh trường thương xuất ra như rồng gặp nước, lưu loát, mạnh mẽ, dứt khoát khiến cho người ta kinh sợ.
Diệp Thiên nhìn thấy ca ca đi ra từ trường thi có chút ủ rũ, xuống tinh thần, trong lòng bồn chồn, lo lắng, nàng cũng không phải lo lắng đến thành tích của ca ca, mà là sợ hắn bị thương.
Thị vệ được giao nhiệm vụ đón Diệp Lệ gãi gãi đầu, "Hạng mục thương kỵ binh thế tử gia lại xếp vị trí thứ nhất." Theo hắn thấy, mặc dù hai hạng mục phụ trọng cùng đấu vật thứ hạng không cao, nhưng mà tính đi tính lại thì trong sáu hạng mục khảo thí đã có bốn hạng mục đứng đầu rồi, ngày mai lại thông qua phần khảo thí về binh pháp mưu lược nữa thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thế tử gia trở thành võ trạng nguyên đã là chuyện hiển nhiên rồi, hắn thật không hiểu thế tử vì sao lại không cao hứng.
Khang công công cùng Diệp Lệ đã rất quen thuộc, cho nên cũng hiểu rất rõ vị tiểu thế tử này đặt ra yêu cầu đối với bản thân có bao nhiêu nghiêm khắc, vì thế liền ra hiệu cho thị vệ, lúc này ngay trước mặt thế tử thì thôi vậy, chờ sau khi trở về vương phủ sẽ thưởng cho ngươi sau.
Thị vệ thầm cười một cái rồi không nói nữa yên lặng lui ra đứng ở một bên.
Diệp Thiên chạy lên nghênh đón Diệp Lệ, "Ca ca!" Đôi mắt hạnh to tròn của nàng ở trên người Diệp Lệ quét một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện y phục có chút vết bẩn, nhưng cũng không thấy vết máu nào, trái tim đang treo cao cũng dần thả lỏng, nhưng vẫn hỏi ra miệng, "Ca ca, huynh có bị thương không?"
Trông thấy muội muội, Diệp Lệ lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, nắm lấy tay muội muội đáp lại câu hỏi của nàng, "Thiên Thiên yên tâm, ca ca không có bị thương."
Mạnh thị, Diệp Thừa Nguyên cùng Dự vương cũng bước lên đón, Dự vương vỗ vỗ vai hắn, "A Lệ, ngươi chỉ mới mười lăm tuổi, phụ trọng cùng đấu vật không thể thắng cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, nhưng mà hạng mục thương kỵ binh A Lệ không phải lại giành được vị trí đứng đầu sao. Hơn nữa, ngày mai còn tiếp tục khảo thí hạng mục về binh pháp nữa, ngươi phải biết là thành tích về Đạo Binh pháp mưu lược lại càng quan trọng hơn so với võ nghệ." Hai hạng mục phụ trọng và đấu vật hôm này cũng sẽ không căn cứ vào thể trọng tuổi tác của mỗi người mà phân chia tổ, mà là mọi người cùng nhau so tài, Diệp Lệ lúc này cũng khó tránh khỏi phải ăn chút thiệt thòi.
Diệp Thiên cũng ngẩng đầu nhìn ca ca mình, nghiêm túc nói: "Thương kỵ binh ca ca cũng được hạng nhất, ca ca thật là lợi hại!"
Khuôn mặt nàng lúc này tràn đầy sùng bái, giống như ca ca là đại anh hùng lợi hại nhất thiên hạ, đánh khắp thiên hạ không địch thủ, vừa nghe thấy muội muội tán dương tâm tình của Diệp Lệ lập tức tốt lên, vuốt vuốt tóc nàng, "Ép buộc cả một ngày trời, thật sự đói bụng lắm rồi, đi, đi ăn cơm thôi!"
Vẫn như hôm trước lại đến Thiên Hương lâu, chẳng qua những nội dung khảo thí về võ nghệ, sức mạnh cũng đã xong cả rồi, ngày hôm sau nội dung khảo thí chính là về binh pháp mưu lược, cho nên lần này Diệp Lệ cũng không cần phải khống chế lượng cơm ăn uống nữa.
Thức ăn trên bàn cũng đặc sắc hơn hôm qua rất nhiều, tuy nhiên mấy món mà Diệp Thiên yêu thích nhất vẫn là phải có, cá tươi xắt lát cũng không thể thiếu. Lần này Diệp Thiên đã có kinh nghiệm, chỉ gắp cho ca ca, phụ thân và Ngôn ca ca của nàng mà thôi, không gắp món này cho mẫu thân nữa.
...
Hôm sau kiểm tra về binh pháp mưu lược, cái này Diệp Lệ càng nắm chắc hơn, bản thân hắn cũng đã tự học qua không ít, sau này lại được Dự vương chỉ điểm thêm cho, kiến thức, hiểu biết đã tăng lên rất nhiều, hơn nữa, theo như hắn quan sát, đến với khoa thi võ cử phần lớn đều là những người khỏe mạnh, thô kệch thậm chí có kẻ dốt đặc cán mai, người biết chữ cũng không nhiều nữa, chứ nói gì đến hiểu biết về binh pháp mưu lược. Mà lần võ cử này các vị giám khảo trước tiên đã nói, quân sự mưu lược quan trọng hơn so với võ nghệ, dù sao thì một vị tướng quân cũng không thể nào chỉ biết đánh nhau mà không có năng lực chỉ huy được.
Lần này ca ca không có nguy cơ gặp nguy hiểm, hay bị thương cho nên Diệp Thiên cũng không quá lo lắng, nàng ngồi bên trong xe ngựa của Dự vương, cả người nằm dựa vào nệm êm, tay cầm điểm tâm ngọt từng ngụm từng ngụm ăn vô cùng vui vẻ, Dự vương rót cho nàng rót một tách trà ấm, ngồi bên cạnh để ý cứ nàng ăn hai miếng điểm tâm sẽ đưa nước cho nàng nhấp một ít, tránh cho nàng ăn đế nghẹn.
" Dự vương điện hạ đối xử với nữ nhi của chúng ta thật là tốt." Diệp Thừa Nguyên cảm khái, nếu như có thể duy trì như vậy cả một đời thì càng tốt hơn. Có điều, hắn cũng biết, Dự vương là hoàng tử, làm sao có thể chỉ có một chính phi được, tương lai nhất định sẽ lại cưới thêm trắc phi, không biết tới lúc đó, Dự vương còn có thể đối xử với nữ nhi tốt thế này sao, đến lúc đó trong lòng nữ nhi liệu có cảm thấy khổ sở hay không? Mà tính ra thì, Dự vương cùng nhi tử của mình là bằng tuổi, năm nay cũng đã mười lăm tuổi rồi, bản thân hắn không có ý định để thê tử chuẩn bị cho nhi tử nha hoàn thông phòng gì đó, nhưng mà người trong cung thì lại không giống như vậy, bình thường đến độ tuổi này, sẽ phái cung nữ đến dạy bảo loại chuyện này, cũng không biết Ngọc phi nương nương sẽ an bài thế nào đây?
Mạnh thị có chút không thoải mái lắc lư. Diệp Thừa Nguyên nhìn thấy sắc mặt của nàng không được tốt, lo lắng cẩn thận hỏi: "Nàng bị sao vậy, có phải không thoải mái hay không, hay là mời đại phu đến xem một chút?"
Mạnh thị lắc đầu, "Không có việc gì, chính là... đợi qua thêm vài ngày nữa nếu vẫn còn như thế này, lại mời đại phu cũng không muộn."
Hai người còn đang nói chuyện, thì cửa trường thi đã mở ra, các thí sinh lũ lượt tuôn ra khỏi cổng, hôm nay sau khi khảo thí về binh pháp mưu lược kết thúc, cũng có nghĩa là khoa thi võ cử lần này đã hoàn thành.
Diệp Lệ hăng hái phấn chấn đi ra, mặc dù còn phải đợi ba ngày sau mới dán thông cáo kết quả, nhưng mà những nội dung khảo thí hôm nay hắn đều rất quen thuộc, cho nên hắn cũng biết mình thi không tồi.
Dự vương nhìn qua thần sắc phấn chấn, hưng phấn của Diệp Lệ liền cười, "Đi thôi, hôm nay không đi Thiên Hương lâu nữa, thiết yến ở vương phủ, chúng ta nhất định phải uống một trận ra trò, vì A Lệ ăn mừng!"
"Tốt tốt." Diệp Thiên rất đồng ý, dưới cái nhìn của nàng, đầu bếp Dự vương phủ so với Thiên Hương lâu không hề thua kém, đều ăn ngon.
Tiểu nữ nhi đã muốn đi, Mạnh thị cùng Diệp Thừa Nguyên tất nhiên cũng không có ý kiến, Diệp Lệ đương nhiên cũng theo ý của muội muội, cả đoàn người liền chậm rãi ung dung trở về Dự vương phủ.
Mặc dù kết quả còn chưa có, nhưng trong lòng mọi người cũng đại khái nắm chắc, lần này Diệp Lệ khảo trúng võ trạng nguyên đã là chuyện chắc ăn rồi. Mặc dù không thể nói rõ là ăn mừng trạng nguyên lang, thì cũng vẫn làm một bàn tiệc lớn, Diệp Lệ, Dự vương và Diệp Thừa Nguyên cùng nhau uống rượu hoa lê bạch, còn chuẩn bị cho Mạnh thị và Diệp Thiên là Bách Hoa tửu.
Diệp Thiên nhìn thấy một phần cá hấp trên bàn, đây là món mà mẫu thân thích ăn, nghĩ đến hai ngày qua món cá tươi xắt lát mẫu thân đều không ăn, Diệp Thiên vội vàng gắp một phần cá trắng mịn, thơm phức, thả vào chén của mẫu thân.
Mạnh thị nhìn chằm chằm miếng cá kia, tiểu nữ nhi gắp đồ ăn cho nàng, cho dù thế nào cũng phải ăn hết không thể lãng phí tâm ý của tiểu bảo bối được. Nàng gắp phiến cá trong chén đưa lên miệng, miễn cưỡng cười một tiếng, "Cám ơn thiên..." lời còn chưa nói xong, sắc mặt của nàng đã thay đổi, đứng vội lên vọt tới góc tường nôn khan một hồi.
"Nương!" Diệp Thiên bị dọa sợ, đôi đũa trong tay rơi xuống đất, nàng lại nghĩ tới mẫu thân nằm liệt trên giường suốt bảy năm, chẳng lẽ mẫu thân khỏe mạnh còn không đến một năm, lại muốn ngã bệnh lần nữa hay sao?
Mấy nam nhân cũng giật nảy mình, Dự vương trước hết nhìn qua Diệp Thiên, phát hiện khuôn mặt nàng đã trắng bệch, hai mắt đăm đăm, hiển nhiên là bị dọa sợ, vội vàng đem nàng ôm vào trong ngực, "Không có việc gì, Thiên Thiên đừng sợ, có ta ở đây." Hắn ngẩng đầu nhìn Khang công công, Khang công công lập tức như một làn khói chạy đi mời Lộc y chính.
"Nương làm sao vậy, chẳng lẽ, lại bị trúng độc?" Diệp Lệ cũng nghĩ đến chuyện mẫu thân bị hạ độc phải nằm liệt giường nhiều năm, vô cùng lo lắng hỏi.
So với nhi tử, nữ nhi và hiền tế tương lai, Diệp Thừa Nguyên ngược lại đã có chút kinh nghiệm từng trải, hắn bước nhanh đi đến bên người Mạnh thị, vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, giúp nàng bình ổn lại, trên khuôn mặt là sự vui mừng không thể che lấp, "A Cẩm, nàng có phải..."
"Còn chưa chắc chắn đâu, chờ Lộc y chính tới lại nói." Mạnh thị thấp giọng trả lời.
Lộc y chính lại một lần nữa chạy như bay tới, Khang công công một tay nhấc hòm thuốc của lão, một tay lôi kéo cánh tay lão, đem thân già của lão túm chạy tới đây.
Sau khi bắt mạch cho Mạnh thị, ria mép của Lộc y chính liền vểnh lên, ngưng thần xem kỹ thêm trong chốc lát, Lộc y chính buông tay ra, cặp mắt nhỏ đen bóng ý vị thâm trường nhìn Diệp Thừa Nguyên, "Mặc dù thời gian còn khá ngắn, nhưng mạch của phu nhân đây là hỉ mạch không thể sai được."
Hỉ mạch? Là cái gì? Diệp Thiên nhìn sắc mặt hưng phấn, đầy vui sướng của phụ thân, xác định đây là một chuyện tốt, lúc này nàng mới nghi hoặc nhìn nhìn Dự vương.
Dự vương cười cười xoa mặt nàng, "Chính là nói Thiên Thiên có thêm tiểu đệ đệ." Bên trong đôi mắt phượng đen như mực của hắn thoáng ẩn hiện một tia ảm đạm, nếu như Thiên Thiên cũng có thể...
Diệp Thiên bỗng chốc liền hiểu ra, mẫu thân có thai!"Nương, quá tốt rồi!" Nàng vừa định bổ nhào vào người mẫu thân, lại may mắn kịp thời ngừng lại, thân thể vừa chuyển, liền nhào vào người ca ca, "Ca ca, quá tốt rồi, trong bụng mẫu thân có tiểu đệ đệ! Chúng ta lại có thêm một đệ đệ, muội sắp được làm tỷ tỷ!"
Diệp Thừa Nguyên cười ha ha một tiếng, "Không phải đệ đệ, là muội muội, muội muội khả ái giống như Thiên Thiên!"
"A, muội muội sao?" Diệp Thiên sửng sốt một chút, lại tiếp tục cười vui vẻ: "Muội muội cũng tốt, con có thể dẫn nàng đi chơi."
Diệp Lệ trợn tròn mắt, rốt cục cũng kịp phản ứng lại, nhà bọn hắn lại sắp có thêm thành viên mới. Hắn vô cùng cảm kích nhìn về phía Dự vương, hình như từ khi Thiên Thiên định thân cùng Dự vương, vận khí của nhà bọn hắn liền chuyển biến trở nên ngày càng tốt hơn, mỗi lần đều là gặp dữ hóa lành, đến lúc này, một nhà bốn miệng cũng sắp biến thành một nhà năm miệng ăn luôn rồi.
Dự vương tiếp đến ánh mắt của Diệp Lệ, có chút không hiểu rõ, nhạc mẫu có thai, ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Cũng không phải ta làm...
Mạnh thị đã sinh một trai một gái, cũng tính là người từng trải, có kinh nghiệm, Lộc y chính lại dặn dò vài câu, đôi mắt nhỏ sáng ngời liền nhìn về phía Diệp Thừa Nguyên. Mạnh thị, Diệp Lệ, tiểu vương phi lão đều đã chẩn trị qua, Dự vương là lão không có hi vọng rồi, đoán chừng qua thêm bao nhiêu năm nữa cũng không dùng tới lão một lần, nhưng còn hầu gia xem ra rất cần lão chẩn trị đâu.
Dự vương nhìn thấy ánh mắt của lão liền biết lão đang suy nghĩ gì, bị hắn chọc cho có chút buồn cười, vì làm cho lão hết hi vọng, cho nên mở miệng nói: "Hầu gia lặn lội đường xa trở về, còn không biết tổn thương trước kia đã khỏi hẳn chưa, chi bằng cũng để cho Lộc y chính xem qua mạch một lần đi."
Diệp Thừa Nguyên sững sờ, Lộc y chính liên tục gật đầu, "Lặn lội đường xa rất dễ làm cho vết thương cũ tái phát, hầu gia ngài tuyệt đối không thể chủ quan."
Diệp Thừa Nguyên cũng không tiện từ chối, đành ngồi vào bên cạnh bàn vươn tay cho lão xem mạch, Lộc y chính vui mừng khấp khởi sờ lên cổ tay của hắn, ngưng thần cẩn thận xem mạch, kiểm tra qua gần nửa ngày mới đành từ bỏ ý định, tin tưởng hầu gia người ta cũng không có cần đến lão, lúc này mới đứng lên nói: "Hầu gia thân thể rất tốt." Nói xong liền ủ rũ cúi đầu ôm hòm thuốc bước đi, ngay cả chủ tử cũng quên chào.