Tế Bình hầu lần đầu tiên tới Dự vương phủ, cho nên bữa trưa lại là một bàn tiệc lớn, xem như yến tiệc chiêu đãi chính thức.
Sau khi ăn trưa xong, Diệp Thiên và Mạnh thị cùng nhau trở về viện của nàng nghỉ ngơi, Diệp Lệ đến tiểu thư phòng, hắn đang chuẩn bị để mùa xuân năm nay tham gia võ cử, cho nên vô cùng chăm chỉ nỗ lực. Diệp Thừa Nguyên thì cùng Dự vương đến đại thư phòng nói chuyện.
"Vương gia hình như đối xử với Thiên Thiên nhà ta rất tốt." Diệp Thừa Nguyên nhìn Dự vương, hắn thật sự nghĩ mãi cũng không rõ, vì sao vị hoàng tử cao quý hoàn mỹ này lại để tâm đến tiểu nữ nhi nhà mình đến như vậy?
"Thiên Thiên là tiểu vương phi ông trời đã định cho ta, là đích thân ta trong lúc bịt mắt đã chọn ra, đương nhiên mà phải đối với nàng tốt một chút rồi."
"A? Vậy nếu như lúc đó vương gia chọn trúng một cô nương khác, thì cũng sẽ đối xử tốt với nàng như vậy sao?" Chỉ bởi vì lý do này, liền trả giá lớn bao gồm nhân lực và vật lực để trợ giúp người nhà của nàng, hình như có chút không nói nổi.
Trong lòng Dự vương khẽ giật mình, chuyện hắn trùng sinh, thật sự không thể tưởng tượng được, không chừng sẽ bị xem thành tà ma yêu đạo, cho nên hắn cũng không có ý định nói với bất kỳ một ai, khóe miệng lại ẩn chứa một nụ cười nhẹ, nói ra: "Nếu như là một cô nương khác, có lẽ cũng không hẳn. Có lẽ ta cùng Thiên Thiên kiếp trước đã là phu thê đi, ta chỉ cần nhìn thấy nàng, đã cảm thấy vô cùng thân cận, chỉ muốn nguyện ý một đời một thế bồi bên cạnh nàng, chắc hẳn hầu gia cũng đã từng có loại cảm giác này đi." Chỉ cần nhìn sắc mặt của nhạc mẫu sắc, liền có thể nhìn ra được mấy ngày nay phu thê bọn họ đã trôi qua ngọt ngào gắn bó thân mật như thế nào rồi.
Một đời một kiếp luôn bên nhau sao? Hắn đương nhiên là có, lần này trở về, hắn sẽ không bao giờ rời khỏi thê tử của mình nữa, bọn họ còn phải cùng nhau chờ mong xem các con của họ hảo hảo trưởng thành nữa mà.
"Có điều là, bây giờ ta đã cùng Thiên Thiên định thân rồi, chỉ sợ sẽ làm liên lụy đến hầu gia rồi." Dự vương có chút áy náy nói với Diệp Thừa Nguyên, phụ hoàng nhất định sẽ không nguyện ý ngồi nhìn thê tử của hắn xoay người có một bối cảnh gia đình cường đại đâu, cho dù phụ thân nàng chỉ là Hộ bộ thị lang thôi cũng không được, cho nên, đoán chừng quan chức của hầu gia sẽ phải nhận lấy ảnh hưởng lớn. Về phần A Lệ, dù cho hắn thi đậu võ trạng nguyên, nhưng vẫn chỉ là một tiểu tử chưa trưởng thành mà thôi, không có ảnh hưởng lớn như hầu gia, phụ hoàng cũng sẽ không thèm để ý đến.
Diệp Thừa Nguyên là một người vô cùng thông minh, nhạy bén, bảy năm trước khoảng thời gian trước khi hắn xảy ra chuyện, hắn đã nhận ra thái độ của hoàng thượng đối với vị tiểu hoàng tử này có chút không đúng, lần này trở về, chỉ mới ngắn ngủi hai mươi mấy ngày hắn đã nhìn ra được khá nhiều thứ, cái gọi là hoàng tử được "sủng ái nhất", thật sự là làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa. Hắn lập tức liền lĩnh hội được ý tứ của Dự vương lúc này, "Không sao, ngay từ khi trở về ta cũng không nghĩ sẽ trở lại triều đình." Hắn ở Nữ La quốc tham mưu ra kế hoạch, tuy là nói vì báo ân, nhưng vì để tránh bị người có ý đồ mượn cớ lợi dụng, cho nên cũng không có ý định trở lại Hộ bộ nữa, chí ít, trong một thời gian ngắn sắp tới sẽ không trở lại quan trường.
Dự vương gật gật đầu, "Như vậy cũng tốt, hầu gia có thể ở nhà tu dưỡng một thời gian." Vì tránh hiềm nghi, hiện tại hầu gia lựa chọn rời khỏi quan trường là thích hợp nhất, chỉ có là, Tế Bình hầu là một người rất tài hoa, giỏi giang, đợi đến khi hắn nắm đại quyền trong tay, nhất định sẽ phải trọng dụng hắn mà không thể lãng phí bỏ qua một nhân tài như thế.
Lúc cả nhà rời khỏi Dự vương phủ, Diệp Thiên vẫn còn lưu luyến không muốn về, hôm nay vương phủ có một mảng mai viên rất lớn đang thời kỳ nở rộ, nàng vô cùng yêu thích.
Dự vương dĩ nhiên cũng muốn giữ nàng lại, liền lôi kéo tay của nàng: "Thiên Thiên ở lại đây thêm hai ngày đi, ngày mai lại theo giúp ta vào cung thăm mẫu phi đã lâu rồi nàng không gặp Thiên Thiên, đã nhớ Thiên Thiên rồi, A Lệ cũng nhau ở lại luôn đi, để cho Trịnh Hàn bồi ngươi luyện tập, so chiêu một chút."
Diệp Thiên vẫn còn đang do dự, Diệp Lệ đã một ngụm đáp ứng ngay, tháng ba ngày hắn sẽ bắt đầu thi võ cử, nếu như có thể ở lại nơi này, có Trịnh Hàn luận bàn cùng hắn, còn có thể cùng Dự vương nghiên cứu thảo luận binh pháp, như vậy quả thực là quá tốt rồi.
Mạnh thị vừa nghĩ tới để cho nhi tử lưu lại, nữ nhi thì đưa về, Diệp Thừa Nguyên lại gật đầu đáp ứng, "Cũng tốt, Thiên Thiên cùng Lệ ca nhi cứ ở lại đây hai ngày đi rồi hãy hồi phủ." Không có tiểu nữ nhi ưa sính người ở bên cạnh, hắn có thể tranh thủ cùng thê tử hưởng thụ một khoảng thời gian tốt đẹp ngọt ngào.
Diệp Thiên lúc này còn không biết mình bị phụ thân ghét bỏ, hai mắt lom lom nhìn mẫu thân cùng phụ thân xoay người rời đi, Dự vương xoa đầu nhỏ của nàng, để cho Diệp Lệ trực tiếp đi tìm Trịnh Hàn, còn hắn thì đưa tiểu vương phi của mình cùng nhau đi ngắm hoa mai.
"Ngôn ca ca, hoa mai nở rộ như thế này thật là đẹp mắt quá." Diệp Thiên ngửa đầu, nhìn thụ mai cao cao đang ra đầy hoa khen ngợi.
Dự vương dùng hai tay đặt dưới hạ sườn nàng, nâng nàng lên cao, đặt lên một trạc cây cao, Diệp Thiên không chút sợ hãi, cười phá lên khanh khách, phát hiện ra giờ mình có thể chạm tới được hoa mai kia rồi, liền hái một đóa đưa cho Dự vương, Dự vương nhận lấy, thuận thế cài lên tóc mai nàng."Hậu hoa viên trong Ngưng Ngọc cung của mẫu phi cũng có hoa mai, mùa này đang nở rộ so với hoa mai ở vương phủ của ta còn đẹp mắt hơn rất nhiều lần, ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem."
Diệp Thiên gật gật đầu, "Được nha, muội cũng đã lâu rồi chưa gặp Ngọc phi nương nương, nếu như nương nương cũng ở Dự vương phủ thì tốt rồi." Mặc dù cung điện của Ngọc phi sơn vàng thiếp bạc, xa hoa lộng lẫy, cực kì hoa lệ, nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy, Ngọc phi không phải thật sự yêu thích cuộc sống như vậy, thậm chí cũng không hề thích hoàng cung, nếu như nương nương có thể ở Dự vương phủ, cùng với nhi tử ruột của mình ở chung một chỗ thì nhất định sẽ càng vui vẻ, hạnh phúc hơn nhiều.
Đôi mắt của Dự vương híp lại, mẫu phi bị vây nhốt trong hoàng cung, ở kiếp trước cho đến lúc chết cũng không thể rời khỏi nơi đó, đời này hắn nhất định phải bảo vệ mẫu phi cùng người đang ẩn mình trong hậu hoa viên kia cho thật tốt, đợi đến khi hắn thành công leo lên đại vị rồi, mẫu phi nguyện ý ở lại trong cung cũng tốt, hay mong muốn cùng người trong lòng trải qua một cuộc sống tự do tự tại cũng tốt, hắn đều sẽ hết sức ủng hộ nàng.
Ngày hôm sau, Diệp Thiên cùng Dự vương và ca ca cùng nhau dùng điểm tâm sáng, sau đó ngồi xe ngựa rộng rãi xa hoa của Dự vương, cùng hắn đến hoàng cung.
Lúc hai người bọn họ đến Ngưng Ngọc cung, mẹ đẻ của nhị hoàng tử Thụy vương - Thục phi nương nương cũng đang ở đây.
Thục phi nhìn qua là một nữ tử thực dịu dàng, nhu mì, không có khí chất mạnh mẽ, đại khí như hoàng hậu, cũng không quốc sắc thiên hương như Ngọc phi, nhưng lại có khí chất ôn hòa thanh mát gần gũi như ngọc bích, khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy thân thiết.
Trông thấy Dự vương cùng Diệp Thiên nắm tay nhau tiến vào, Thục phi tươi cười: "Ai u, nhi tử cùng con dâu cùng đến thăm mẫu phi kìa. Đây chính là tứ cô nương của Diệp gia đi, mau tới đây cho ta nhìn một chút."
Diệp Thiên trước tiên nhìn về phía Ngọc phi, thấy nàng gật đầu đồng ý, mới đi tới mắt mặt Thục phi, quy củ hành lễ, "Diệp Thiên tham kiến Thục phi nương nương."
Thục phi kéo nàng đứng lên, "Ta đã sớm nghe nói lão tứ đã định thân cùng một tiểu cô nương vô cùng khả ái, bây giờ mới có dịp gặp, quả nhiên là làm cho người ta vô cùng yêu thích nha. Nghe nói phụ thân của con đã trở về rồi, đây là đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lâu như vậy không có tin tức gì đột nhiên bây giờ lại xuất hiện?" Nàng cũng không phải thật tình quan tâm Diệp Thiên, mà là vì thái tử đã liên thủ với Khang vương, thế lực của Thụy vương con trai nàng hiện tại quá mức đơn bạc, nếu như có thể đem Dự vương kéo về phe của mình, cũng sẽ là nguồn trợ lực không nhỏ cho hắn, hơn nữa, Dự vương mặc dù vô dụng, chỉ biết ăn chơi, thế nhưng nhạc phụ của hắn lại là một nhân vật không hề đơn giản, năm đó tuổi còn trẻ đã làm đến chức vị Hộ bộ thị lang, nghe nói rất có năng lực, nếu qua thêm một thời gian nữa, cũng có khả năng đã thăng lên đến chức Hộ bộ thượng thư luôn rồi.
Diệp Thiên lại đem lý do mà phụ thân đã dùng để ứng phó với nhóm bằng hữu và họ hàng thân thích ra giải thích một lần, những gì bọn hắn nói dĩ nhiên không phải là thật rồi, cũng chỉ là lý do để Tế Bình hầu ứng phó với người bên ngoài mà thôi.
"Phụ thân con thế mà lại bị mất trí nhớ sao? Thật là ông trời có mắt rồi, may mắn mà hắn có thể nhớ lại moi thứ, nếu không, cả nhà các ngươi không biết phải chờ đến lúc nào đoàn tụ được đâu." Thục phi có chút cảm khái.
Hàn huyên một trận, Thục phi đứng lên tạm biệt: "Thôi được rồi, ta đây không quấy rầy gia đình ba người tụ họp nữa, Ngọc phi muội muội, ta về trước đây."
Chờ Thục phi đi rồi, Dự vương liền đem điểm tâm trên bàn đẩy đến trước mặt Diệp Thiên, nhìn nàng không chút khách khí cầm lấy một khối, lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua Ngọc phi, "Mẫu phi, Thục phi nương nương gần đây vẫn luôn tới tìm người sao?"
Ngọc phi vỗ vỗ tay hắn, "Cũng không phải rất thường xuyên, yên tâm đi, trong lòng ta hiểu rõ." Nhi tử tâm cơ thâm trầm, lo lắng suy tính so với nàng càng sâu hơn, mặc kệ Thục phi tới nhiều hay tới ít, nàng cũng sẽ không tự chủ trương để cho nhi tử gia nhập vào trận doanh của Thụy vương, nàng không thông minh như nhi tử, trên vấn đề đại sự không thể quyết đoán, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không khiến hắn phải chịu thêm phiền toái.
Dự vương trầm ngâm một lát, lại dặn dò: "Có điều mẫu phi cũng phải cẩn thận một chút, lúc này Thục phi bày ra bộ dáng thân thiết hòa hảo với mẫu phi, mặc kệ chúng ta nghĩ như thế nào, hoàng hậu bên kia rất có thể sẽ đem lòng nghi kỵ. Có lẽ đây chính là mục đích của Thục phi, cho dù nàng không thể đem ta lôi kéo đến phe cách của Thụy vương cũng có thể khiến cho hoàng hậu cùng thái tử nổi lòng nghi ngờ chúng ta dã đã kết liên minh với Thụy vương, nếu như hoàng hậu cùng thái tử vì thế mà khắp nơi nhằm vào chúng ta, như vậy liền có thể bức chúng ta chỉ còn có thể lựa chọn liên thủ với Thụy vương mà thôi."
Ngọc phi nhíu mày, "Như vậy, ta vẫn nên giả bệnh là tốt nhất, làm cho nàng ta không tìm cách tới đây nữa."
"Không cần phải như vậy đâu." Dự vương cười lắc đầu, "Mẫu phi cái gì cũng không cần làm, chỉ cần cẩn thận một chút là tốt rồi." Mẫu phi của hắn tâm tư đơn thuần, không thích hợp hoàng cung đầy âm mưu, quỷ quyệt này, nếu không phải vì dung mạo kinh diễm khuynh thành của nàng, rất được phụ hoàng yêu thích cùng bảo vệ, lại thêm không ham mê tranh quyền đoạt thế, Ngưng Ngọc cung này cũng sẽ không an tĩnh được như vậy. Dù là như thế, kiếp trước mẫu phi vẫn phải nhận lấy thương tổn nặng nề, vừa ngã bệnh liền không cách nào hồi phục lại nổi. Cũng may ở đời này, có rất nhiều chuyện hắn đã sớm biết, cũng chuẩn bị không ít an bài trong cung này, nhất định có thể bảo vệ nàng thật an toàn, cẩn thận.
Diệp Thiên một bên ăn điểm tâm, một bên mở to hai mắt nghe Dự vương cùng Ngọc phi trò chuyện, Dự vương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, cười nói: "Thiên Thiên nghe hiểu sao?"
Diệp Thiên gật gật đầu, "Hiểu rõ nha, phải cẩn thận hoàng hậu cùng Thục phi."
Ngọc phi cùng Dự vương cùng nhau nở nụ cười, tiểu nha đầu chưa hẳn đã hiểu hết đường ngang ngõ dọc trong đó, nhưng mà quan hệ địch ta thân sơ vẫn là phân chia được rất rõ ràng.
Dùng bữa trưa xong, lại nghỉ ngơi một hồi, Dự vương liền dẫn Diệp Thiên đến hậu hoa viên của Ngưng Ngọc cung. Muốn đến đây chỉ có một lối vào duy nhất đó chính là đi vòng qua lối nhỏ bên cạnh chính điện. Cửa vào dù hẹp, hoa viên bên trong lại vô cùng rộng lớn, vừa tiến vào liền có thể ngửi được mùi hoa mai thơm ngát.
Diệp Thiên liếc mắt trông thấy một góc áo của nội thị từ chỗ khuất lộ ra, nàng ngẩng đầu nhìn Dự vương có chút tò mò, chẳng lẽ lối vào hậu hoa viên này vẫn có người trông giữ?
Dự vương nắm tay của nàng, đi hướng về phía hoa mai nở rộ nhiều nhất. Diệp Thiên nhìn xung quanh, thở dài: "Hoa viên này được chăm sóc, xử lý thật là tốt nha." Nàng mặc dù không hiểu mấy thứ như kết cấu, bố cục gì đó, nhưng mà phương thức sắp đặt các loài hoa đan xen một cách tinh tế tỉ mỉ như ở đây, nàng vừa nhìn đã thấy cảnh đẹp ý vui.
"Đó là bởi vì người quản lý chăm sóc hoa viên này, hắn là một... người rất có tâm." Toàn bộ hoa viên cũng chỉ có một người trông giữ và chăm sóc, không có người ngoài, Dự vương tự nhiên là muốn nói cái gì liền nói cái đó.
"Như vậy xem ra hắn cũng thật là lợi hại." Diệp Thiên ngửa đầu ngắm nhìn hoa mai trắng trên cành, "Hoa này thật sự rất đẹp mắt, Ngọc phi nương nương mỗi ngày nhìn ngắm hoa ở nơi đây chắc hẳn tâm tình cũng có thể khá hơn một chút rồi."
Dự vương gật gật đầu, toàn bộ Ngưng Ngọc cung này, cũng chỉ có hoa viên này là nơi mẫu phi thực sự yêu thích, cửa sau của tây thư phòng trong chính điện trổ thẳng về hướng hoa viên này, cho nên đó là nơi mà mẫu phi thích ở lại nhất, nằm tựa trên nhuyễn tháp đặt bên cửa đọc sách, cảm nhận hương thơm thanh khiết từ hoa viên xuyên thấu qua cửa vào bên trong, có lẽ chính là khoản thời gian mà mẫu phi an tâm hài lòng nhất.
Diệp Thiên lại nhìn ngó xung quanh một chút, nàng lại có cảm giác giống như lần trước lúc ở trong hoa viên này, hình như luôn có người đang len lén quan sát mình.
Dự vương ôm nàng đặt lên một chạc cây cho nàng ngồi chơi, thấp giọng an ủi: "Không sao, hắn là người một nhà, Thiên Thiên đừng sợ hắn." Tiểu nha đầu thật đúng là mẫn cảm, người kia chỉ yên lặng đến gần một chút liền cảm nhận được ngay. Chẳng qua, cho dù là Thiên Thiên hay là chính bản thân mình, hắn cũng đều không ngại để cho người kia nhìn, dù sao, hắn cũng đã hạ quyết tâm muốn bảo vệ bọn hắn thật chu toàn, cẩn thận, để cho tương lai người kia và mẫu phi có thể chân chính ở cùng một chỗ.