Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 98




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trương Đồng ôm bụng cười lớn.

“Chết cười mất, bây giờ mới là thực lực thực sự của bọn ta~”

“Thật con mẹ nó mắc cười.”

 “Bọn ta là nhường các ngươi đấy ~~ ọe, thật khiến người khác buồn nôn.” 

“Việc này có thể khiến ta cười một năm, một đám người giả chết, đánh thì đánh không lại, đội ổ gà đi tìm đoàn xiếc thú của các ngươi đi.” 

Người của Quy Nhất Tông chỉ vào mũi đám đệ tử Phong Thanh Tông cười nhạo, không chừa cho họ chút thể diện nào.

 Trùng hợp là đám đệ tử của Phong Thanh Tông vì bị Thiên Diễn Tông ném bom, giờ đúng là đầu người nào cũng rối xù.

Vũ Văn Vân vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt lúc đỏ lúc xanh, cổ căng lên như sắp nổ tung, gân xanh nổi lên từng đường.

 Các đệ tử khác của Phong Thanh Tông cũng không tốt hơn được bao nhiêu, người nào người nấy đều rất chật vật.

 Bên ngoài, Lương Thừa ở trên đài cao quan sát bốn phương tám hướng, thấy mọi người đều đến xem kịch vui, không kiềm được lửa giận.

 Thật là mất mặt mất đến nhà rồi.

 Nếu không phải có nhiều người đang nhìn như vậy, thì hắn ta đã chạy từ sớm rồi.

 “Còn không mau đưa lôi đài tiếp theo ra.”

 Trưởng lão của tông môn khác nghe hắn ta chất vấn như thế, đều nhịn cười.

 Trưởng lão chủ trì nghe xong cũng không lập tức làm theo, ngược lại còn kéo dài thời gian để đám Phong Thanh Tông bị cười nhạo thêm một lúc nữa.

 Nực cười, lão ta lại không phải là người của Phong Thanh Tông, chỉ huy ai chứ.

 Mãi cho đến khi Lương Thừa không thể nhịn được nữa, trưởng lão chủ trì mới chậm rì rì cho lôi đài tiếp theo ra.

 Xuất hiện phương pháp xấu xa của Khương Trúc, lần này thái độ của đệ tử Phong Thanh Tông cùng đệ tử Quy Nhất Tông rất bình thường, đều không dám tới gần lôi đài.

Ai đi lên trước chính là bia ngắm sống đấy nhé.

 Hai tông môn đều tính chờ đến khi thời gian sắp kết thúc mới lên liều một phen.

Mục Trì đứng từ xa nhìn thoáng qua Khương Trúc.

 Chỉ thấy Khương Trúc dùng linh lực viết một hàng chữ to giữa không trung.

 Bởi vì người của Phong Thanh Tông đưa lưng về phía Vạn Phật Tông, cho nên bọn họ không phát hiện, chỉ có đệ tử của Quy Nhất Tông nhìn thấy. 

Ánh mắt của Mục Trì sáng lên, sau đó vội vàng di chuyển tầm mắt.

 Đệ tử của Quy Nhất Tông cũng rất tinh ranh, sợ người của Phong Thanh Tông nhìn ra được cái gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu nhìn về nơi khác giả bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

 Rút ra bài học từ trước đó, trưởng lão chủ trì đặc biệt chuẩn bị một hình chiếu cho Vạn Phật Tông, vậy nên hiện tại những người ở bên ngoài hiện trường đều biết Quy Nhất Tông sẽ làm gì tiếp theo.

 Các trưởng lão của Phong Thanh Tông đang ở trên đài cao đương nhiên cũng thấy được, nhưng bọn họ biết cũng vô dụng, chỉ có thể đau lòng mà che mắt lại, không muốn tiếp tục xem chuyện thương tâm sắp xảy ra.

 Được rồi, không cần thi nữa, lại xong rồi.

 “Ta cười muốn bể bụng luôn rồi, người của Vạn Phật Tông sao lại có nhiều chủ ý xấu xa vậy chứ, ta thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đắc ý khi cướp được lôi đài, sau đó lại từ từ suy sụp của Phong Thanh Tông ha ha ha ha.”

“Niệm Nhất thật sự hư quá rồi, sao lại chơi đám người Phong Thanh Tông như vậy chứ.”

 “Tuy còn chưa xảy ra, nhưng khóe miệng ta đã không nhịn được mà nhếch lên rồi, đặc biệt là khi nhìn bộ dạng tập thể đệ tử Quy Nhất Tông quay mặt đi giả bộ như không có chuyện gì, thật sự không nhịn nổi, sao có thể buồn cười như vậy cơ chứ.”

 “Đúng đúng đúng, ta cũng xem đến chỗ này là không nhịn được cười, ăn ý thật ha ha ha.”

 “Thiên tài vừa có thực lực vừa thú vị, thực muốn được làm quen a a a a, hơi muốn tới Vạn Phật Tông làm hòa thượng rồi, làm sao bây giờ.” 

Trong khu vực chờ thi đấu, Tô Thiên Tuyết vừa tỉnh được một lúc đã nghe thấy đủ tiếng bàn tán của đám quần chúng ở sau lưng, thấp giọng mắng: “Chỉ biết giở trò khôn vặt thấp kém.”

 Lục Tiến không biết xuất hiện ở phía sau nàng ta từ bao giờ cười lạnh một tiếng trào phúng nói: “Khi ngươi đánh với nàng ta cũng không vinh quang là bao, ít nhất nàng ta thắng bằng thực lực.” 

Tô Thiên Tuyết hận đến nghiến răng.

 Tiện nhân này tại sao luôn đi theo nàng, âm hồn bất tán.

 “Ai cần ngươi lắm lời, phế vật.”

 “Ta là phế vật, nhưng ngươi cũng không hơn gì, tu luyện nhiều năm như vậy, đến linh căn hỗn tạp cũng đánh không lại, thật là xúc phạm danh hiệu thiên tài.”

 “Ngươi —” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-98-duoc-roi-khong-can-dau-nua-lai-xong-roi.html.]

Tô Thiên Tuyết tức muốn chết, nhưng nói không lại hắn ta, cuối cùng nổi giận đùng đùng đi về hướng trung tâm khu vực chờ thi đấu, rời xa kết giới.

Lục Tiến nở một nụ cười âm u, nhìn thấy Tô Thiên Tuyết cứng họng, thể xác và tinh thần hắn ta đều cảm thấy vui sướng.

 Lúc này trong không gian lôi đài đã trôi qua phân nửa thời gian, đệ tử của hai tông cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

 Vũ Văn Vân căn chuẩn thời gian, đang chuẩn bị hạ lệnh xông lên, đối diện đột nhiên ném qua mấy lá bùa.

 Lá bùa vừa tung ra đã bắt đầu tỏa ra sương khói, chỉ chốc lát sau đã không nhìn thấy không gian lôi đài nữa.

 Hầu hết đệ tử của Quy Nhất Tông đều xông vào và đánh nhau với đám đệ tử Phong Thanh Tông, giữ chân bọn họ.

Còn có vài người lén lút đến gần lôi đài.

 “Đừng hoảng hốt, tất cả đừng hoảng hốt, tìm lôi đài đi.” Bọn họ nhớ đại khái phương hướng. 

“Ở bên này, mau tới đây.” Một đệ tử hô to. Những đệ tử khác của Phong Thanh Tông vừa cố thoát ra khỏi sự dây dưa của Quy Nhất Tông, vừa dốc hết sức lực chạy về hướng bên kia.

 Người Quy Nhất Tông đều cản không kịp.

 “Lên được rồi, người của Phong Thanh Tông lên lôi đài rồi, thời gian kết thúc.”

 Sương khói tản ra, cảnh tượng trong không gian lôi đài hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người.

 Dưới chân mỗi bên Phong Thanh Tông và Quy Nhất Tông giẫm lên một lôi đài, chẳng qua đó chỉ là cảnh tượng trong mắt Phong Thanh Tông. 

Người ở bên ngoài lại thấy, đệ tử Phong Thanh Tông đứng trên mặt đất giơ tay lên cao, giống y một lũ ngốc. 

“Chuyện này là thế nào, có hai lôi đài?” Vũ Văn Vân hơi sửng sốt.

 “Sao lại thế này?” Trương Đồng phụt một tiếng bật cười: “Còn có thể là như thế nào nữa, các ngươi chạy sai rồi, thật ngu xuẩn.”

Thu Vũ Miên Miên

 Theo đó là tiếng cười lớn của đám đệ tử Quy Nhất Tông, lôi đài dưới chân đệ tử Phong Thanh Tông cũng dần biến mất.

 Vũ Văn Vân trợn tròn mắt.

 “Các ngươi…” 

Đệ tử Phong Thanh Tông tức giận đến phát run, chỉ vào đệ tử Quy Nhất Tông đang cười to không ngừng, tức giận mắng: “Thật đê tiện, cái này không tính, các ngươi xảo trá.”

 Mục Trì khoanh tay ôm ngực, đứng trên lôi đài nhìn xuống, ba chữ Quy Nhất Tông to đùng vừa khéo xuất hiện trên đầu hắn.

 “Không tính? Dựa vào cái gì không tính, chỉ để kiểm tra chỉ số thông minh đầy bấp bênh của các ngươi à?”

“Phụt ha ha ha.” Trương Đồng toét miệng: “Đừng chọc ta cười, đã ngu thì cứ thừa nhận mình ngu đi, bọn ta cũng thông cảm cho, nói không chừng các ngươi cầu xin bọn ta, kêu hai tiếng đại ca, bọn ta tốt bụng nhường vị trí thứ tư này cho các ngươi, có đúng không các huynh đệ.” 

Các đệ tử Quy Nhất Tông ở phía sau đồng thời cũng cười phụ họa theo.

 Đối diện với tình cảnh này, người của Phong Thanh Tông tức đến hộc máu.

 Quy Nhất Tông từ trước đến nay đều mang tác phong thượng đẳng, nếu là Vô Cực Kiếm Tông thì bọn họ cũng sẽ trào phúng không thiếu một chữ, nói gì đến mấy người Phong Thanh Tông trước mặt này.

 Không nói bọn họ hai câu, cả người đều không thoải mái. 

Lương Thừa ở bên ngoài đột nhiên đập mạnh xuống bàn, dọa Vạn Phật Tông bên cạnh giật cả mình, các trưởng lão giương mắt nhìn hắn ta.

 “Quy Nhất Tông, các ngươi thật đúng là dạy ra một đám đệ tử tốt.”

 Tông chủ Quy Nhất Tông là một nữ tông chủ, bà thờ ơ nhướng mi không nhìn người đối diện: “Lương tông chủ quá khen, đệ tử của tông môn ta được dạy dỗ rất tốt, ngược lại Phong Thanh Tông các ngươi có vấn đề rất lớn đó, hai trận liên tục đều đứng nhất từ dưới lên, nếu là ta thì cũng không còn mặt mũi để gặp người khác.” 

Lương Thừa nhận một bụng tức, lại đập xuống bàn một cái để trút giận. 

Vân Trung Kiếm Tôn cùng Vô Tướng khẽ nhìn nhau, âm thầm cho đệ tử mang bàn rời đi.

 Lúc này, sắc mặt của Lương Thừa càng khó coi hơn.

 Hiệp thứ hai kết thúc, kết thúc với một sự thảm bại khác của Phong Thanh Tông.

 Khi các đệ tử vui cười và xuất hiện ở khu vực chờ lần nữa, mặt trời đã ngả về tây.

“Tỷ thí hôm nay đến đây chấm dứt, các vị đệ tử cũng đã vất vả, mọi người hãy tĩnh dưỡng, ba ngày sau, mời các đại tông môn đúng giờ có mặt ở đài Quan Nguyệt, tiếp tục hoàn thành trận tỷ thí cuối cùng.”

 Khi trưởng lão chủ trì nói xong, quần chúng cũng lần lượt rời đi. 

Các đệ tử tắm mình trong ánh hoàng hôn vẫn tụ tập thành tốp ba tốp năm ở khu vực chờ thi đấu.

 Những cái bóng trên mặt đất chen chúc nhau, lấp đầy cả mặt đất.

 Bọn họ cần phải đợi tông môn tập hợp, sau đó cùng nhau trở về tông.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.