(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Tiến ở bên ngoài, cách Tô Thiên Tuyết một kết giới, lúc này trong mắt hắn tràn đầy ý cười nham hiểm.
“Ngươi câm miệng.” Tô Thiên Tuyết tức giận quay đầu lại.
“Ngươi, một kẻ ngay cả tư cách dự thi cũng không có, dựa vào đâu mà phán xét ta?”
Thu Vũ Miên Miên
Giọng điệu Lục Tiến trêu tức: “Cuối cùng không giả bộ nữa rồi sao, tiểu sư muội.”
“Lúc trước ngươi dồn ép Khương Trúc, có phải đã biết thiên phú của nàng rồi không? Hay chẳng qua chỉ đơn giản là ngươi ác độc thôi.”
“Nhưng ta nghiêng về vế phía sau hơn, dù sao ngươi cũng là một kẻ vừa ích kỷ vừa có lòng đố kỵ rất cao.”
Lương Thừa sợ hắn ta quấy rối nên không cho hắn ta tham gia, nhưng vậy thì sao chứ, hắn ta vẫn sẽ nhìn chằm chằm Tô Thiên Tuyết, tận mắt chứng kiến nàng ta từng bước sụp đổ hoàn toàn như thế nào.
Hắn ta chưa bao giờ là người tốt, chọc phải hắn ta thì hiển nhiên phải trả giá đắt, hắn vì nàng ta mà bị cụt tay, tu đồ bị hủy hơn phân nửa, nàng ta cũng không thể nào sống tốt được.
Tô Thiên Tuyết mặt lạnh quay lưng lại, tay âm thầm siết chặt thành quyền.
Đến tận bây giờ, nàng ta vẫn luôn khinh thường việc so sánh bản thân với loại phế vật như Khương Trúc, ít nhất danh hiệu thiên tài này chỉ có thể đặt trên đầu Tô Thiên Tuyết, Khương Trúc không xứng.
Ánh mắt Lục Tiến nhìn theo Tô Thiên Tuyết, lại nhìn Khương Trúc từ xa, sắc mặt dịu lại hơn phân nửa.
Thầm nghĩ, lựa chọn của nàng đúng là sáng suốt.
Rời khỏi Phong Thanh Tông từ lâu.
Nhìn hắn ta hiện tại, muốn đi cũng không xong, chẳng khác gì một con ch.ó do Lương Thừa nuôi.
Chẳng qua cho dù hắn ta có theo Khương Trúc rời khỏi Phong Thanh Tông, Khương Trúc có thể đến Vạn Phật Tông, hắn ta có thể đến đâu đây?
Trong đầu Lục Tiến hồi tưởng lại tất cả những gì đã trải qua trên chiến trường thượng cổ, không khỏi trở nên thương tâm, lại chán ghét bản thân.
Việc bất đồng lựa chọn lúc đối mặt với bộ lạc Chúc Long khi đó cũng đã định trước hắn ta chỉ có thể trói buộc với Phong Thanh Tông.
Tự làm tự chịu thôi.
Lục Tiến cười tự giễu, thu hồi ánh mắt.
“Khương Trúc, ngươi dám đấu một trận với ta không?”
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy Tô Thiên Tuyết dẫn theo người của Phong Thanh Tông đi tới.
“Ngươi trúng gió hả, một Trúc Cơ đỉnh phong như ngươi lại đánh với một Trúc Cơ trung kỳ như nàng?”
Mục Trì không hiểu mạch não của người này lắm, dù đánh thắng thì sao, vẻ vang lắm à?
Tô Thiên Tuyết không để ý tới hắn ta, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm mặt Khương Trúc, giọng điệu có chút oai phong lẫm liệt: “Đừng trốn tránh, hôm nay chúng ta quang minh chính đại đấu một trận, nếu ta thắng, Phong Thanh Tông sẽ thay thế xếp hạng của Vạn Phật Tông.”
Nghe thấy lời của nàng ta, đệ tử Phong Thanh Tông bỗng nhiên giống như được tiêm m.á.u gà, không biết đang kích động vì cái gì nữa.
Vũ Văn Vân và Mạnh Tu vẻ mặt tự trách.
“Là chúng ta không cố gắng hết sức, mới khiến cho tiểu sư muội phải đích thân ra trận.”
“Đúng vậy, những người này căn bản không xứng với bản lĩnh của sư muội, là do chúng ta vô dụng.”
Trong đầu Khương Trúc toàn là dấu chấm hỏi.
“Các ngươi bị ngu à?”
“Dựa vào đâu mà ta phải đồng ý với ngươi, các ngươi cạnh tranh hạng hai đếm ngược từ dưới lên rất kịch liệt à?”
“Toàn bộ tông môn chúng ta cố gắng, chỉ bằng một câu của ngươi mà đòi đoạt lấy, mặt ngươi lớn lắm hả?”
Người của Phong Thanh Tông bị câu hạng hai đếm ngược từ dưới lên làm cho tức giận đến mức không nói nên lời.
Tô Thiên Tuyết lạnh giọng hỏi: “Khương Trúc, có phải ngươi sợ không, ngươi sợ không đánh lại ta đúng không?”
Khương Trúc buông tay, bất đắc dĩ nhún vai: “Ngươi nghĩ vậy thì ta cũng chịu rồi.”
Nói xong, nàng quay đầu nói với trưởng lão chủ trì: “Trưởng lão, mau tuyên bố xếp hạng, sau đó bắt đầu trận tiếp theo đi.”
Thấy vậy, Tô Thiên Tuyết lập tức gấp gáp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy phải làm sao thì ngươi mới chịu đánh với ta.”
Khương Trúc lắc đầu, cười đùa nói: “Muốn đánh cũng không phải không thể, nếu ngươi thua, Phong Thanh Tông các ngươi đổi xếp hạng với Thiên Diễn Tông.”
“Vậy nếu ta thắng thì sao?”
“Vậy coi như ngươi giỏi.”
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-93-vay-coi-nhu-nguoi-gioi.html.]
“!?”
Đám người Mục Trì không nhịn được, bật cười.
“Phụt hahaha, coi như ngươi giỏi đã là đánh giá cao nhất của Tiểu Trúc Tử nhà ta rồi, ngươi còn muốn sao nữa.”
Vũ Văn Vân tức muốn chết: “Chuyện này không công bằng!”
Khương Trúc nhún vai: “Được, vậy không đánh nữa, trưởng lão, bắt đầu trận tiếp theo đi.”
Tô Thiên Tuyết cắn răng: “Được, ta đồng ý với ngươi.”
Sắc mặt đệ tử Phong Thanh Tông tái nhợt, Vũ Văn Vân và Mạnh Tu lập tức kéo Tô Thiên Tuyết qua một bên.
“Tiểu sư muội, sao muội lại đồng ý chứ, trước tiên muội nên thương lượng với chúng ta một chút chứ!”
Đây rõ ràng là Khương Trúc hãm hại bọn họ!
Tô Thiên Tuyết hơi mím môi, đôi mắt như nước ngước lên nhìn về phía đệ tử Phong Thanh Tông.
“Các huynh không tin muội sao, ngay cả các huynh cũng cảm thấy nàng ta lợi hại hơn muội?”
Các đệ tử á khẩu không trả lời được
“Đây không phải là vấn đề tin hay không tin…” Kết quả trận đấu căn bản không ngang nhau, dù Khương Trúc có thua thì chẳng có tổn thất gì.
Tô Thiên Tuyết lộ thần thú trong n.g.ự.c ra.
“Các sư huynh yên tâm, ta sẽ không thua, các huynh đã quên rồi sao, ta có thần thú mà.”
Dù cho con thú con này bị lấy đi ba giọt tinh huyết, vẫn có thực lực Kim Đan sơ kỳ.
Cho dù thực lực Trúc Cơ đỉnh của nàng ta không đánh lại, Kim Đan luôn có thể đánh thắng, dù sao Kim Đan và Trúc Cơ là cách biệt một trời một vực.
Đệ tử Phong Thanh Tông vỗ đầu một cái, vẻ mặt nhất thời vui mừng.
Đúng vậy, sao bọn họ lại quên được, tiểu sư muội có khế ước thần thú Kim Đan.
Đại hội tông môn cũng không nói không cho phép khế ước thú ra sân.
“Tất nhiên các sư huynh tin tưởng muội, phế vật kia nhất định không phải là đối thủ của muội.”
“Các sư huynh chờ tin tốt của muội nhé.” Tô Thiên Tuyết rủ mắt, che khuất cảm xúc trong mắt.
Lần này nàng ta nhất định phải đánh thắng Khương Trúc, hung hăng giẫm nàng dưới chân, đoạt lại tất cả thuộc về mình.
Giai đoạn đầu tiên của tông môn, trận thi đấu cá nhân cuối cùng sắp bắt đầu.
Hai bên đối chiến theo thứ tự là thiên tài của Phong Thanh Tông - Tô Thiên Tuyết, thiên tài mới nổi của Vạn Phật Tông - Niệm Nhất.
“Nghe nói Tô Thiên Tuyết không chỉ đột phá Trúc Cơ đỉnh phong, còn khế ước với một con Thần thú, tỷ lệ thắng của Vạn Phật Tông có vẻ không cao lắm.”
“Con Thần thú kia của nàng ta vừa sinh ra đã có tu vi Kim Đan sơ kỳ, trận này thật sự không thể nghi ngờ là phải thua rồi, cũng không phải nói Niệm Nhất yếu, chỉ là chênh lệch quá lớn mà thôi.”
“Người của Phong Thanh Tông quá không tử tế rồi, chênh lệch cảnh giới mà cứ nhất định phải tỷ thí, xem như cũng được đi, còn mang theo một con thần thú, như vậy đấu cái gì nữa chứ.”
“Đúng vậy, dù sao thì Tô Thiên Tuyết vẫn là một thiên tài nổi tiếng, các loại tài nguyên đều tốt, tu vi cũng cao.”
Trên đài cao.
Tông chủ Thiên Diễn Tông cười híp mắt hỏi: “Lương tông chủ, ngươi thật sự đồng ý trận đấu này à?”
Lúc hỏi câu này, khỏi phải nói các trưởng lão Thiên Diễn Tông vui vẻ biết bao.
Nếu người của Vạn Phật Tông thắng, Thiên Diễn Tông bọn họ sẽ có lợi, nếu Vạn Phật Tông thua, bọn họ cũng chả bị gì.
Mẹ ơi, loại chuyện tốt này có thể xảy ra mỗi lần có đại hội được không, nằm mơ cũng sẽ cười đến mức tỉnh luôn.
Lương Thừa hừ lạnh: “Nếu đệ tử tông môn ta đều đồng ý, ta đây tất nhiên cũng đồng ý, chỉ cần Vạn Phật tông đừng chơi xấu là được.”
Vô Tương cười yếu ớt nói: “Vạn Phật tông chúng ta nhất định sẽ công bằng trong trận đấu.”
Đạo Ngộ ở sau lưng nhếch khóe môi, trong lòng không ngừng chửi thầm.
Lương Thừa này còn đáng ghét gấp vạn lần so với Thông Trần.
Bọn họ không chơi xấu là được gì chứ, bọn họ cần phải chơi xấu sao?
Thua thì thua thôi, nhiều nhất là để Niệm Nhất nói một câu “Coi như ngươi giỏi”.
Chuyện này có là gì, trẻ con chơi đóng vai còn gọi nhau bằng cha kia mà.
Trưởng lão chủ trì thấy ba vị tông chủ đều đồng ý, chính thức tuyên bố trận đấu bắt đầu.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");