Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 85




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đài Quan Tinh tụ tập rất nhiều người.

Nhưng không phải vì đại hội. 

Trên đài cao, một bé gái đến từ Phàm giới đi theo sau các vị tông chủ, nhìn các tiên nhân dung mạo bất phàm phía dưới, trong lòng vừa hâm mộ vừa mong đợi.

Nhiều tiên nhân như vậy, chắc chắn sẽ có cách cứu hoàng huynh…

Vô Tướng đặt Hoàng Phủ Hành xuống đất, lớn tiếng nói: “Người này đến từ Phàm giới, vì gõ Thiên Chung nên mới nguy hiểm đến tính mạng, có đệ tử nào đồng ý lấy linh bảo ra cứu nó không?”

Mặc dù bọn họ là trưởng lão và tông chủ, bảo vật trên người rất nhiều nhưng bảo vật nghịch thiên có thể khiến người c.h.ế.t sống lại thì lại không có, cho nên không thể không triệu tập tất cả đệ tử đến hỏi.

Mọi người tò mò nhìn lên đài, nghe nói là người Phàm giới đến thì đều ồn ào bàn tán.

“Phàm nhân sao?”

“Bị thương nặng như vậy, sắp không thở nữa rồi, bảo vật bình thường làm sao cứu được?”

“Chưa nói đến việc có hay không, cho dù có bảo vật có thể kéo người từ quỷ môn quan trở về thì ai lại đi cho một phàm nhân dùng chứ? Không phải chúng ta cần nó hơn sao?”

“Đúng vậy, bọn chúng nhiều nhất cũng chỉ sống được bốn năm mươi năm, chúng ta ít nhất cũng phải sống đến trăm tuổi.”

“Nhưng mà các ngươi không cảm thấy bọn chúng rất đáng thương sao? Gõ Thiên Chung chắc là gặp phải chuyện lớn lắm.”

“Ta cũng cảm thấy vậy, bọn chúng cũng chỉ mới mười mấy tuổi, dù có ở Tu Tiên giới  thì cũng chỉ là một đứa trẻ, hy vọng có người tốt bụng ra tay.”

“...”

Đa số mọi người đều có lòng thương hại, mặc dù các đệ tử phía dưới xì xào bàn tán nhưng không có ai đứng ra.

Hoàng Phủ Nhiễm thấy không có ai có bảo vật, trong lòng chua xót.

Chẳng lẽ ngay cả tiên nhân cũng không có cách nào sao?

Lục Tiến đứng trước đài cao đột nhiên trầm giọng nói: “Tô Thiên Tuyết, chẳng phải ngươi nói ngươi đã lấy được Tuyết Vực U Lan trong bí cảnh sao?”

“Mọi người đều nói ngươi là người tốt bụng nhất, mau lấy ra cứu hắn ta đi, hắn ta chỉ là một đứa trẻ, thật đáng thương.”

Lời nói của Lục Tiến khiến mọi người đều nhìn về phía Tô Thiên Tuyết.

“Oa, tiểu sư muội của Phong Thanh Tông có, vậy là đứa bé này được cứu rồi.”

“Đúng vậy, Thiên Tuyết sư muội là người tốt bụng nhất, vận may của đứa trẻ này thật tốt.”

“Tốt quá, tốt quá, lần này hắn ta được cứu rồi.”

Tô Thiên Tuyết bị mọi người nhìn chằm chằm, nàng ta cười gượng gạo: “Đại sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Ta chưa từng nói mình lấy được Tuyết Vực U Lan.”

Hoàng Phủ Nhiễm nghe thấy mọi người bàn tán, biết được vị tiên tử xinh đẹp kia có bảo vật, nàng ấy vội vàng lên tiếng cầu xin: “Tỷ tỷ, xin tỷ hãy cứu hoàng huynh của ta.”

Tô Thiên Tuyết thầm mắng trong lòng.

Tiện nhân này giả bộ đáng thương cái gì chứ? Muốn nàng ta lấy bảo vật ra, nằm mơ đi.

Nhưng trên mặt nàng ta vẫn là nụ cười ngượng ngùng: “Tiểu muội muội, tỷ tỷ cũng muốn giúp muội nhưng tỷ tỷ thật sự bất lực.”

Hoàng Phủ Nhiễm nghe vậy, sửng sốt một chút rồi im lặng, nàng ấy cắn chặt môi, cố gắng không để bản thân khóc thành tiếng. 

Lục Tiến cười khẩy.

Giả vờ cái gì chứ. 

Lúc ở tông môn, chẳng phải nàng ta còn khoe khoang sao?

“Tiểu sư muội, nếu ngươi không muốn lấy ra thì thôi, không cần phải nói dối.”

Tô Thiên Tuyết cắn môi: “Đại sư huynh, sao huynh lại nói muội như vậy?”

Mạnh Tu và Vũ Văn Vân bên cạnh nàng ta cũng nghe không nổi nữa, bèn lên tiếng che chở: “Đại sư huynh, sao huynh cứ luôn nhằm vào tiểu sư muội vậy? Chuyện huynh bị đứt một tay có thể trách muội ấy sao? Sao huynh luôn không nói đạo lý như vậy?”

Trên đài cao, tông chủ Phong Thanh Tông, Lương Thừa thấy đệ tử của mình bắt đầu nội chiến trước mặt mọi người, sắc mặt chợt lạnh lẽo.

“Lục Tiến, ngươi bị thương tâm tình không tốt, ta có thể hiểu được. Có một số việc sau khi về tông rồi nói, đừng nói hươu nói vượn, mất mặt xấu hổ.”

Lục Tiến cảm nhận được uy áp như có như không, trong lòng cười khẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-85-to-thien-tuyet-chang-phai-nguoi-rat-tot-bung-sao.html.]

Trước kia sao hắn ta không biết tông chủ thiên vị sư muội nghiêm trọng như vậy?

Tô Thiên Tuyết muốn giả bộ nhưng hắn ta muốn lột mặt nạ giả dối của nàng ta.

“Đệ tử không có nói bậy, đệ tử có chứng cứ.”

Tô Thiên Tuyết nhìn thấy Lục Tiến lấy Lưu Ảnh thạch ra, trong lòng bắt đầu hoảng hốt, nàng ta lao đến muốn cướp.

“Đại sư huynh!”

Nhưng đã muộn, Lục Tiến đã ném Lưu Ảnh thạch ra ngoài.

Trong căn phòng giam tối tăm, cánh tay bị đứt của Lục Tiến m.á.u chảy đầm đìa, còn Tô Thiên Tuyết cả người sạch sẽ đứng bên ngoài phòng giam, trên mặt là vẻ áy náy.

“Đại sư huynh, không phải muội cố ý không đi tìm huynh, lúc ấy muội gặp được Tuyết Vực U Lan, muội nghĩ có thể hái Tuyết Vực U Lan trước rồi đi tìm huynh, không ngờ bí cảnh lại sụp đổ.”

“Tuyết Vực U Lan? Hừ, ngươi há miệng là bịa chuyện phải không?”

“Thật mà, đại sư huynh, huynh xem, muội không có lừa huynh.”Tô Thiên Tuyết trong ảo ảnh đưa tay lấy ra một đóa hoa màu lam tím, trong mắt là vẻ khoe khoang nhưng trên mặt vẫn là vẻ đồng cảm.

“Đại sư huynh, huynh bị thương muội cũng rất đau lòng, huynh đừng giận muội được không...”

“Tô Thiên Tuyết, ngươi cút ra ngoài cho ta!”

Hình ảnh đến đây kết thúc.

Mọi người khiếp sợ nhìn Tô Thiên Tuyết, sắc mặt nàng ta trắng bệch.

“Không phải sư muội Thiên Tuyết nói muội ấy không có sao?”

“Ta đã nói muội ấy không có lòng tốt như vậy, các ngươi còn bênh vực muội ấy, thật nực cười.”

“Đúng biết giả vờ, ta còn tưởng nàng ta tốt bụng đến mức nào, kết quả lại là kẻ trong ngoài bất nhất.”

“Đúng là ghê tởm, nghĩ đến việc ta vì nghe nói nàng ta tốt bụng, còn cho nàng ta mấy viên đan dược, ta lập tức muốn ói.”

Tô Thiên Tuyết nghe thấy những lời này, sắc mặt trắng bệch.

Hoàng Phủ Nhiễm nghe hiểu được vị tỷ tỷ này có bảo vật nhưng nàng ta không muốn lấy ra.

Hoàng Phủ Nhiễm muốn cầu xin nàng ta nhưng lại nhớ đến lời hoàng huynh nói, không ai có nghĩa vụ phải giúp đỡ mình, thế là nàng ấy cố nén nước mắt, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Hành trên mặt đất.

Lục Tiến cười nhạo: “Tô Thiên Tuyết, ngươi còn gì để nói?”

Tô Thiên Tuyết đỏ mắt, nắm lấy tay áo của Mạnh Tu và Vũ Văn Vân: “Ta... Ta không mang theo, ta để ở tông môn, sư huynh, ta thật sự không mang theo, ta không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

Mọi người của Phong Thanh Tông đương nhiên là yêu thương Tô Thiên Tuyết, vội vàng an ủi nàng ta.

Lương Thừa nghe thấy mọi người chỉ trích Phong Thanh Tông, thái độ của hắn ta đối với Lục Tiến đã cực kỳ tệ.

Cho dù Tô Thiên Tuyết thật sự có thì đã sao?

Chẳng lẽ thật sự muốn nàng ta lấy ra cứu một phàm nhân thấp kém?

Lục Tiến này thật sự là càng ngày càng quá đáng! Còn dám giúp đỡ người ngoài bắt nạt Thiên Tuyết.

“Lục Tiến, ngươi im miệng cho ta, còn nói năng bừa bãi nữa thì cút khỏi Phong Thanh Tông.”

Đột nhiên Lục Tiến cảm thấy đau đớn trong đầu, sắc mặt hắn ta trở nên khó coi.

Hắn ta thật sự điên rồi.

Trước kia sao lại cảm thấy Phong Thanh Tông tốt đẹp như vậy?

Sự việc đã đến nước này, sao mọi người còn không rõ chứ.

Thu Vũ Miên Miên

Tô Thiên Tuyết giả vờ, cái gì mà không mang theo, lừa quỷ à.

Loại bảo vật để giữ mạng này mà không mang theo bên người, chẳng lẽ chờ c.h.ế.t rồi quay về lấy sao?

“Tô Thiên Tuyết, thật ra ngươi không phải người tốt gì cả? Tại sao không cứu đứa trẻ đó?”

“Đúng vậy, ngươi mau cứu hắn ta đi, chẳng phải ngươi được gọi là mỹ nhân tốt bụng nhất Tu Tiên Giới sao?”

“Chúng ta sùng bái ngươi lâu như vậy, kết quả ngươi lại lừa gạt chúng ta?”

Vốn dĩ mọi người đều hiểu rõ tâm lý ích kỷ, dù sao đổi lại là bọn họ, bọn họ cũng chưa chắc đã lấy ra, nếu là người khác thì bọn họ cũng sẽ không tức giận, nhưng Tô Thiên Tuyết lại khác.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.