Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 83




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ta sống nhiều năm như vậy, đã gặp vô số Linh Khí, thế mà chưa từng thấy Linh Khí nào có thể tự động hấp thu linh lực!”

Không sai, cái quan tài nhỏ màu đen trước mặt bọn họ thế mà lại mơ hồ tự động hấp thu linh lực sau đó lại nhả ra, cứ như vậy, xung quanh Linh Khí luôn tràn ngập linh lực.

Có lẽ là bởi vì đẳng cấp quá thấp nên linh lực hấp thu được rất ít, người thường vốn dĩ không cảm nhận được.

Nhưng những người ngồi đây đều là người luyện khí hơn nửa đời người, làm sao có thể không nhận ra?

Cho dù là Linh Khí dùng nguyên liệu gì bọn họ đều có thể nhìn ra!

Thu Vũ Miên Miên

“Không được rồi, không được rồi, cũng không biết là vị thiên tài nào nghĩ ra phương pháp luyện chế này, như vậy vốn không cần uẩn dưỡng, chỉ cần đặt ở nơi có linh lực, linh tính của nguyên liệu luyện khí có thể được bảo tồn liên tục, vốn không tồn tại chuyện bị hao mòn!”

“Đúng vậy đúng vậy, ai mà không biết Linh Khí chúng ta luyện chế qua trăm năm, hao tổn ít nhất cũng phải bốn phần nhưng Linh Khí người này luyện chế cùng lắm là hao tổn một phần, vận khí tốt thì trăm năm cũng không cần thay đổi nguyên liệu, uy lực đương nhiên càng lớn.”

Sở dĩ Linh Khí có uy lực lớn như vậy, vốn là do đặc tính của bản thân nguyên liệu luyện khí, một khi linh tính của nguyên liệu luyện khí bị hao mòn, uy lực của Linh Khí cũng giảm xuống.

Đương nhiên nguyên liệu luyện khí càng trân quý thì Linh Khí luyện chế ra càng tốt, ví dụ như một số Thần Khí, Thần Binh được lưu truyền từ thời Thượng Cổ đến nay, bởi vì nguyên liệu dùng để luyện chế đã nghịch thiên nên không cần uẩn dưỡng cũng không ảnh hưởng chút nào.

Nhưng nguyên liệu nghịch thiên làm sao có nhiều như vậy, cho dù có cũng chưa chắc đã có mạng để lấy được, có lấy được cũng chưa chắc tìm được khí tu đại năng có thể luyện chế.

Cho nên bây giờ phần lớn nguyên liệu dùng để luyện chế Linh Khí đều là nguyên liệu bình thường, một khi không có linh khí uẩn dưỡng thì sẽ hao mòn linh tính của bản thân nguyên liệu, thời gian lâu dần, linh tính bị hao mòn gần hết thì phải thay đổi nguyên liệu, luyện chế lại từ đầu.

Khí tu càng lợi hại, thủ pháp càng tinh diệu, linh tính của vật liệu linh bảo hao mòn càng ít, thời gian sử dụng càng lâu, đây cũng là nguyên nhân Linh Khí do khí tu nổi danh luyện chế càng được hoan nghênh hơn. 

Lúc trước trưởng lão Như Tâm nói với Khương Trúc, sau khi luyện chế Linh Khí, tốt nhất nên dùng linh lực uẩn dưỡng, nếu không linh tính của vật liệu linh bảo sẽ bị hao tổn.

Khương Trúc vốn đã quen nghèo rồi, làm sao có thể nghĩ đến việc phải bố trí trận pháp Tụ Linh cho một cái Linh Khí tiện tay luyện ra, còn phải dùng mười mấy khối linh thạch để nuôi, đây chẳng phải là hành động của bại gia chi tử hay sao.

Bởi vậy mấy ngày nay nàng ngủ không ngon, nghĩ muốn nát óc mới có thể thức suốt đêm để nghiên cứu, ai ngờ phương pháp uẩn dưỡng lại đơn giản thô bạo như vậy.

Sau khi phát hiện ra huyền cơ trong đó, đám người này không ai còn ngồi yên được nữa, từng người từng người một chen chúc đến trước bàn, giống như nhìn thấy bảo vật gì đó.

“Mẹ kiếp, rốt cuộc là vị thiên tài nào, mau ra đây, ta muốn làm đồ đệ của hắn.”

“Ôi chao, thủ pháp này, thiết kế này... đúng là vô cùng khéo léo.”

“Cho ta xem chút đi, các ngươi xem đủ chưa vậy, cho ta xem một cái.”

“Nếu như có thể học được thủ pháp này... Mẹ nó, lão tử phải bán nó với giá mười vạn khối linh thạch cực phẩm! Nguyên liệu bọn họ tự lo!”

“Đã học được thủ pháp này rồi, ai thèm quan tâm đến linh thạch nữa, ta muốn luyện chế một món Linh Khí để đời, khắc tên của ta lên đó! Để cho những kẻ không biết còn tưởng là Thần Khí, ha ha.”

Lão ăn mày thấy mọi người càng vây càng đông, vội vàng ôm lấy quan tài gào to: “Được rồi, được rồi, đến giờ rồi, thu tròng mắt của các ngươi lại đi, đây là bảo bối của lão điên ta.”

Lão vừa che lại, những người khác lập tức sốt ruột.

“Mẹ nó, ta vừa mới chen đến đây.”

“Lão điên, ngươi làm vậy là không được rồi, chúng ta cũng đâu có sờ mó gì đâu, đừng keo kiệt nữa, cho chúng ta xem thêm chút nữa đi.”

“Đúng đấy, đúng đấy, một mình ngươi có thể nghiên cứu ra được sao, chúng ta giúp ngươi, người đông sức lớn.”

“Cùng nhau nghiên cứu đi, ngươi cũng đã già rồi, mắt mũi kém tinh tường, hoa văn này ngươi cũng không nhìn ra được gì đâu, chúng ta mọi người cùng nhau tiếp thu ý kiến quần chúng.”

Lão điên ôm quan tài, nhổ một bãi nước bọt xuống đất: “Ta khinh, đám người các ngươi thật xấu xa.”

Nói xong lập tức vung tay, thu quan tài vào túi trữ vật.

Mọi người trong phòng sốt ruột đi qua đi lại nhưng cũng không thể làm gì khác.

Ai bảo lão điên kia có đôi mắt tinh tường như vậy chứ.

Trong lúc ồn ào, có người lên tiếng: “Ngươi không hỏi là ai luyện chế à? Ta thấy thủ pháp kia rất phức tạp, nói thật là rất khó nhìn ra, nếu như biết được là ai luyện chế, chúng ta trực tiếp đến bái phỏng chẳng phải là được rồi sao.”

Lão điên ngẩn người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-83-bao-boi-cua-ta-nguoi-tuyet-doi-dung-chet.html.]

Đúng vậy, sao lão không hỏi là ai luyện chế nhỉ?

Lão điên quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó cúi đầu trầm tư.

Nhìn cái đầu đất của lão kìa, chỉ lo nghĩ cách lừa đồ.

Lúc ấy thấy đứa bé kia muốn đổi ý, lão chỉ lo chạy lấy người.

Mọi người thấy dáng vẻ này của lão, lập tức đoán được kết quả, ai nấy đều lắc đầu ngao ngán.

“Cơ hội tốt như vậy mà ngươi không nắm bắt được, sao ngươi vô dụng vậy chứ hả?”

“Haiz, lão điên, có phải ngươi già nên hồ đồ rồi không?”

Lão điên á khẩu không trả lời được.

Nhưng mà không sao, lão nhớ đứa bé kia mặc tông phục của Vạn Phật Tông, đến lúc đó đến đó tìm là được.

Không thể nào mới có một lúc mà đã c.h.ế.t được.

Lão điên vừa nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên căng thẳng.

Linh căn của đứa bé kia không tốt, tu vi cũng chỉ có Trúc Cơ, nhỡ đâu vận may không tốt, đột nhiên xảy ra chuyện gì bất trắc thì phải làm sao bây giờ?

Vậy thì lão phải đi đâu tìm vị đại lão luyện khí kia?

Sự nghiệp luyện khí của lão phải làm sao đây?

Mẹ nó.

Lão điên lập tức không còn bình tĩnh nữa, đẩy mọi người ra, vừa chạy vừa gào: “Bảo bối của ta, ngươi tuyệt đối đừng c.h.ế.t nha.”

Có c.h.ế.t cũng phải nói cho ta biết là ai luyện chế Linh Khí đã.

Mọi người nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.

Nhân viên công tác của Luyện Khí Các luống cuống tay chân lui sang một bên, trơ mắt nhìn đám đại lão luyện khí vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

“Các vị đại lão làm sao vậy, toàn bộ đều chạy về chịu tang sao?”

“Chúng ta có cần đi bẩm báo với Các chủ không? Có cần Luyện Khí Các chúng ta ra mặt hay không?”

“Mau đi bẩm báo đi, ta cảm thấy chuyện này lớn rồi.”

Nhân viên công tác gật đầu, trong lòng nặng trĩu đi đến gõ cửa phòng Các chủ.

Bên ngoài đài Quan Nguyệt.

Các đệ tử từ các đại tông môn tụ tập cùng nhau, lần lượt đi vào trong đài Quan Nguyệt.

“Tiểu Trúc Tử, sao ngươi lại mọc tóc thế kia, không để đầu trọc nữa à?” Trương Đồng cười gian xảo, tiến lại gần.

“Hay là thế này, chỉ cần ngươi nói to Trương Đồng là lợi hại nhất, đến lúc đại hội ta sẽ nhường ngươi.”

Khương Trúc nghe vậy, khóe miệng co giật: “Lát nữa cho dù ngươi gọi ta là bà cô, ta cũng sẽ không nhường ngươi.”

Trương Đồng không cho là đúng: “Ta là Trúc Cơ hậu kỳ đấy.”

Mấy người nói chuyện một lúc, ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy người của Phong Thanh Tông.

Tô Thiên Tuyết vậy mà đã đột phá đến Trúc Cơ đỉnh phong, chỉ là sao nàng ta lại đi gần Vũ Văn Vân và Mạnh Tu như vậy, còn Lục Tiến thì cách xa như vậy?

Lục Tiến một mình đi ở phía trước, những người khác đều cách hắn ta tám trăm mét, vây quanh Tô Thiên Tuyết.

“Lục Tiến, sao ngươi không dẫn theo tiểu sư muội của ngươi cùng đi vậy?”

Mục Trì khoanh tay trước ngực, trong giọng nói tràn đầy ý trêu chọc, rõ ràng là đang hóng hớt.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.