(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này một người dị vực trong đó đột nhiên hung hăng móc trái tim của mình ra.Biến cố này khiến mọi người trở tay không kịp, sắc mặt của những người dị vực khác trắng bệch đỡ lấy hắn ta.
Người nọ cố chấp giơ trái tim của mình đưa cho Lục Tiến.
“Long tâm, có thể luyện khí...”
Bộ lạc của người dị vực còn gọi là bộ lạc Chúc Long, được Chúc Long thụ che chở, bọn họ đời đời kiếp kiếp đều uống nước ở Chúc Long tuyền, nuôi dưỡng ra Long tâm thiên phú.
Chính vì biết Long tâm trân quý nên bọn họ không dễ dàng để lộ trước mặt người khác.
Nhưng hôm nay đã đến cùng đường rồi.
Bọn họ chỉ có thể đánh cược, đánh cược đối phương còn một chút lương tâm.
Mặt mày Lục Tiến đầy kinh ngạc nhận lấy.
Thì ra Long tâm lại là trái tim của con người...
Khó trách cho tới bây giờ chỉ có ghi chép trong sách, chưa từng có ai thực sự có được.
Các đệ tử Phong Thanh Tông rút kiếm ra, từng bước ép sát.
“Thế này đã đủ chưa, cầu xin ngươi cho chúng ta một giọt tinh huyết...” Máu tươi trên mặt người nọ hòa lẫn với nước mắt, những người bên cạnh hắn ta đều nức nở không dám ngẩng đầu.
Lục Tiến nhìn đám người dị vực, im lặng không nói.
Tim Tô Thiên Tuyết đập nhanh như đánh trống, nàng ta nắm chặt lấy Long tâm không chịu buông tay.
Long tâm!
Nghe nói Linh khí dùng Long tâm luyện chế ra đều là cực phẩm trong số cực phẩm, cho dù chỉ là khảm nạm lên vũ khí cũng có thể tăng lên vài phẩm cấp.
Người dị vực thấy đối phương không nói lời nào thì càng thêm lo lắng, nghẹn ngào hỏi: “Vẫn chưa đủ sao? Tại sao chứ, chúng ta chỉ cần một giọt tinh huyết thôi mà, trên đường chúng ta đi đã c.h.ế.t biết bao nhiêu người, các ngươi cũng thấy rồi đấy... Chúng ta không cần Thần thú, chỉ cần một giọt tinh huyết thôi cũng không được sao?”
Tô Thiên Tuyết mím môi.
Không phải nàng ta không muốn mà là bởi vì Thần thú của nàng ta vẫn chỉ là ấu thú, nếu lấy tinh huyết, tu vi của nó sẽ bị giảm xuống, không chừng còn ảnh hưởng đến tu luyện sau này.
Hơn nữa nàng ta vốn không có ý định để bọn họ móc tim, chỉ muốn một ít vật ngoài thân của bọn họ... Không ngờ bọn họ lại ...
Nàng ta cũng không ngờ bọn họ lại kích động như vậy nên chuyện này cũng không thể trách nàng ta được.
Lục Tiến nhìn chằm chằm vào lồng n.g.ự.c trống rỗng của người dị vực, sắc mặt hơi trầm xuống, khiến người khác không nhìn ra vui buồn.
Mọi người của Phong Thanh Tông cúi đầu, không ai nói lời nào.
“Mẹ kiếp, đám người Phong Thanh Tông này đúng là đồ súc sinh.” Nghệ Phong Dao ở phía xa thấp giọng mắng.
Những người khác có thể đoán được Phong Thanh Tông muốn làm gì, nhưng bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể khinh thường trong lòng, không thể làm gì được.
Bọn họ biết cách làm của Phong Thanh Tông cũng là cách làm của đại đa số người trong Tu Tiên giới.
Bọn họ là kẻ nắm giữ cục diện, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, đây chính là Tu Tiên giới.
Ngay cả Tiêu Trường Phong cũng im lặng đứng yên một cách kỳ lạ.
Đại trận mà Thần thú bảo vệ kết nối với ý chí của Thần thú, nó có thể tùy ý điều khiển, uy lực ít nhất cũng ngang với Nguyên Anh hậu kỳ.
Hắn ta biết chỉ cần hắn ta hạ lệnh, các đệ tử Kiếm Tông chắc chắn sẽ không lùi bước.
Nhưng lấy mạng của mình và mạng của các đệ tử sau lưng để duy trì một trận chính nghĩa cao thượng đã biết rõ sẽ thua thì liệu có đúng không? Liệu có công bằng không?
Từ khi bước chân vào con đường tu đạo, hắn ta đã luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được câu trả lời.
“Vị thí chủ này, không cần phải bức người quá đáng như vậy, các ngươi đã có được nhiều thứ như thế rồi, cho bọn họ một giọt thì đã sao?” Người lên tiếng là Tam Thanh.
Người dị vực ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một vị hòa thượng mặc tăng phục màu xám bạc, mặt mày lạnh lùng.
Mặt mày Lục Tiến tối sầm: “Nguyên Anh sơ kỳ thì có thể làm gì được chúng ta, Vạn Phật Tông các ngươi lại muốn xen vào việc của người khác sao?”
“Ngươi là đại sư huynh, chẳng lẽ không cần lo lắng đến tính mạng của các đệ tử sau lưng sao?”
Tam Thanh bước lên một bước, chắn trước người dị vực, nói: “Đây là việc ta tự mình muốn làm, không liên quan đến bọn họ.”
“Đại sư huynh, nếu để Phật Tổ gia gia nghe được những lời này, người nhất định sẽ mắng ta là đồ bất hiếu, huynh suýt chút nữa thì hại c.h.ế.t ta rồi.” Khương Trúc chắp hai tay lại, vái về phía trời cao.
“Tôn nữ ngoan của Người không có ý đó đâu, con một lòng hướng Phật, những lời dạy bảo của Người, con đều ghi nhớ trong lòng.”
Khương Trúc dỗ dành Phật Tổ xong, lúc này mới cười tủm tỉm ngẩng đầu lên, đi đến trước mặt người dị vực, đứng sóng vai cùng Tam Thanh, chặn tầm mắt của đám người Phong Thanh Tông.
“Hơn nữa để mặc cho đám người điên Phong Thanh Tông kia chiếm được lợi ích trước mặt ta, còn khó chịu hơn là g.i.ế.c ta.”
“Bọn họ thiếu đạo đức như vậy, không chừng quay đầu sẽ lại uy h.i.ế.p chúng ta, nghĩ thôi đã thấy không chịu nổi rồi, Tiêu sư huynh, các huynh thật sự không cân nhắc vùng lên phản kháng sao?”
Lời nói của Khương Trúc khiến những người khác trầm tư suy nghĩ.
Nhìn sắc mặt của bọn họ hẳn là đã bị thuyết phục rồi.
Độ Chân bước tới, chắp tay trước ngực, nói: “Phật ta từ bi.”[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-69-than-thu-dung-la-truyen-hai-nhat.html.]
Đạo Toàn và những người khác cũng đi theo, ý tứ không cần nói cũng hiểu.
Lục Tiến thấy vậy, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn: “Xem ra là các ngươi muốn tìm chết.”
Vừa nói xong, trận pháp xung quanh Vạn Phật Tông bỗng chốc trở nên đáng sợ, sát khí ngập trời.
“Nếu ta c.h.ế.t như vậy, chắc chắn Phật Tổ gia gia sẽ cho ta đầu thai vào một gia đình tốt.” Khương Trúc sờ cằm, dường như nhớ ra điều gì đó.
“Sư huynh, các huynh muốn đầu thai vào đâu? Có muốn đặt một ám hiệu gì không?”
Miệng Đạo Toàn giật giật.
Tiểu sư muội thật sự rất thích nói đùa.
Hắn quay đầu lại, sửa lời nàng: “Nói vậy vô dụng, khi đầu thai chuyển thế sẽ quên mất ám hiệu, chúng ta phải hẹn trước địa điểm đầu thai, như vậy sẽ dễ tìm hơn.”
Khương Trúc bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.
Hai người ngươi một câu, ta một câu, hoàn toàn không có cảm giác của người sắp chết.
Lục Tiến vung tay lên, đám người Phong Thanh Tông lập tức tiến lên, đối mặt với đám người Vạn Phật Tông.
Tam Thanh trừng mắt, linh lực trên người bỗng chốc tăng vọt.
“Vạn Phật Tông chúng ta từ trước đến nay luôn phổ độ chúng sinh, việc này, chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Chín Phật tu tỏa ra kim quang, đối mặt với đám người Phong Thanh Tông, sát khí xung quanh tỏa ra bốn phía.
Ngay lúc bầu không khí căng thẳng đến cực điểm, Ma Vương duỗi lưng ngáp một cái.
“Sao vẫn còn ở cái nơi quỷ quái này vậy?”
Tiếng kêu của hồ ly đột nhiên vang lên khiến Khương Trúc chẳng kiềm chế được nữa.
Đối diện là một con Thần thú, tiếng gầm rú uy phong lẫm liệt, tại sao đến lượt bọn chúng lại là loại âm thanh hèn mọn thế này.
“Ngươi im lặng chút được không hả, chúng ta đang đánh nhau đấy, đối diện là một conThần thú như vậy, ngươi vừa kêu lên khí thế của chúng ta đã yếu đi rồi. ”
Ma Vương hoài nghi gãi đầu.
Thần thú?
Không phải là đang nói con sâu bên kia sao?
“Ôi trời ạ, nói đùa gì mà nhạt quá vậy, Lôi Thần, sao ngươi không nhắc nhở chủ nhân ngốc của ngươi một chút đi?”
Lôi Thần: “Sao ngươi không nhắc nhở? Đó cũng là chủ nhân ngốc của ngươi đấy được chưa hả?”
“Không phải ta đang ngủ sao.”
Khương Trúc: “?”
Không phải, đợi chút, ý của các ngươi là sao?
Còn dám nói xấu chủ nhân? Hai ngươi không phân biệt được ai là đại ca nữa sao?
“Thôi bỏ đi, không trông cậy gì vào hai ngươi nữa, ta còn muốn nhanh chóng đi tìm bảo bối của ta.”
Đại Ma Vương nói xong, tự mình chui ra khỏi đai lưng.
Nó cực kỳ nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi người Khương Trúc, kéo theo dải băng trắng sắp bung ra, đi đến giữa hai bên.
“Chậc chậc, thật sự là đại nghịch bất đạo, thứ tạp chủng của Chúc Long lại dám bức bách tộc nhân Chúc Long thành ra như vậy, đúng là có hiếu quá mà.”
“Vậy bổn Đại Vương đành phải thay lão già kia dạy dỗ hậu bối một chút vậy.”
Nói xong, trong mắt hồ ly lóe lên ánh sáng màu đỏ, khí tức chỉ có loài thú mới cảm nhận được trong nháy mắt tràn ngập ra xung quanh.
Mọi người hoài nghi nhìn con hồ ly không nhúc nhích, không hiểu nó đang làm gì.
Muốn dùng ánh mắt g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương sao?
Thế nhưng Thần thú trên người Tô Thiên Tuyết lại cứng đờ người, nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn ập đến, lan ra khắp toàn thân.
Thu Vũ Miên Miên
Nó trợn trừng hai mắt, sợ hãi nhìn con hồ ly dưới đất.
Trong mắt của Thần thú, sau lưng Hắc hồ ly là chín cái đuôi to lớn đang vẫy vùng, hai mắt tỏa ra ánh sáng đỏ rực, khí tức đáng sợ bao trùm cả đất trời, uy áp đến từ huyết mạch khiến nó không dám ngẩng đầu lên.
Tô Thiên Tuyết cảm nhận được ấu thú trong lòng đang run rẩy, nàng ta định an ủi nó một chút, kết quả ấu thú đó lại chạy vào trong hang động phía sau, mặc kệ nàng ta gọi thế nào, nó cũng không thèm liếc nhìn nàng ta một cái.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đám người Phong Thanh Tông ngây người, tất cả mọi người đều ngây người.
Ma Vương khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù thực lực vẫn chưa khôi phục nhưng chỉ bằng uy áp của huyết mạch cũng đủ dọa c.h.ế.t con ngụy Thần thú kia rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");