Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 67




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai cái tên trên lưng và bên hông Khương Trúc bề ngoài thì bình tĩnh, nhưng thật ra đã mắng nhau túi bụi.

“Nàng là Phật tu đó biết không đại ca, ngươi một thanh kiếm rách lại đi kí khế ước với một Phật tu, ngươi nói xem có phải ngươi bị bệnh không.”

“Một tên Ma tộc như ngươi còn không phải cũng kí khế ước với Phật tu rồi sao? Ngươi còn bị bệnh nặng hơn ta.”

“Ta nói lại lần nữa, bổn Đại Vương không phải Ma tộc, là bọn họ cầu xin ta, nếu ngươi thức thời thì cút đi, đừng ép ta phải đánh ngươi.”

“Vậy ngươi cũng có bệnh, lực lượng của ngươi đã chuyển hóa thành ma lực rồi.”

Ma Vương đen mặt, thấy nó thật sự định bám riết không đi, bèn đổi sang suy nghĩ khuyên nhủ.

Thu Vũ Miên Miên

“Ta cũng là muốn tốt cho ngươi, nàng chỉ là một người có linh căn hỗn tạp, hấp thu linh lực chậm muốn chết, ngươi bám lấy nàng có chỗ tốt gì? Ngươi đường đường là Thần kiếm, không thấy mất mặt sao?”

Lôi Thần cười lạnh một tiếng.

“Ta sẽ không để ngươi được như ý đâu, ngươi cái tên tiểu nhân này, còn giả vờ với ta.”

Linh căn thì tính là cái gì.

Biết bao nhiêu đại năng thượng cổ đều phá nát linh căn, cưỡng ép phi thăng, có vài khế ước giả của nó đều làm như vậy.

Linh căn là mấu chốt tu luyện nhưng không phải mấu chốt phi thăng, nếu muốn phi thăng lên cao thì phải tính đến hồn phách, đạo tâm, tâm tính.

Đạo tâm và tâm tính đều dựa vào sau này, cái này tạm thời không bàn, còn hồn phách thì chỉ có thể dựa vào bẩm sinh.

Hồn phách càng thông linh, thời điểm đột phá cảnh giới lại càng không có bình cảnh, đây là quy tắc thiên địa.

Mỗi một đời người làm bao nhiêu việc ác, làm bao nhiêu việc thiện đều sẽ ảnh hưởng đến việc chuyển thế của đời sau, mặc ddù thiên đạo không thể can thiệp trực tiếp nhưng lại thông qua thông linh hồn phách để hồi báo cho “người lương thiện”.

Toàn bộ ba hồn bảy vía của tiểu cô nương này đều là màu lưu ly, còn mơ hồ hiện ra kim quàng, ít nhất cũng đã làm việc thiện mười kiếp, là thông linh hồn phách ngàn năm khó gặp.

Mấy tên nhóc bên cạnh nàng nhiều nhất cũng chỉ có hai hồn năm vía là trạng thái thông linh, có thể thấy được người như nàng khó gặp đến mức nào.

Không quá khi nói, chỉ cần đại đạo của nàng đủ ổn định, thời cơ đến, thậm chí nàng phi thăng cũng không cần độ kiếp.

Chưa nói đến người như vậy phù hợp với nó nhất, cho dù chỉ chọn ra một thứ cũng là cực kỳ khó gặp.

Bảo bối cực phẩm như vậy, tên hồ ly c.h.ế.t tiệt này lại muốn độc chiếm, còn muốn nó vứt bỏ?

Lừa ai vậy hả?

Ma Vương nói cả một đoạn đường cũng không thấy nó d.a.o động, biết nó quyết tâm muốn đối nghịch với mình, bèn oán hận dời ánh mắt, không thèm nhìn nó một cái nào nữa.

Lúc đám người Tam Thanh ra khỏi mộ kiếm, anh linh bên ngoài đã loạn thành một đống.

Mấy ma hồn bị tiêu diệt lại lần nữa dẫn tới đại chiến, ma hồn vốn đang ẩn nấp lại lao ra như ong vỡ tổ.

Binh khí va chạm cứ như tái hiện lại chiến trường.

Mấy người Khương Trúc không cách nào nhúng tay, chỉ có thể đi đường vòng.

Xuyên qua chiến trường bên ngoài, các đệ tử Vạn Phật Tông đến một khoảng đất trống.

Nơi này chỉ có một tấm bia đá, trên đó viết bốn chữ to “Cửa vào Hoang Cốc”.

Trong sách có nhắc đến Hoang Cốc là một vùng đất giàu có, ngàn năm trước, chính vì Ma tộc muốn cướp đoạt Hoang Cốc nên mới khai chiến với Tu Tiên giới.

Kết cục chính là Ma tộc bị đánh trọng thương, đến mức cuối cùng bị phong ấn hoàn toàn.

Thế nhưng Hoang Cốc cũng vì chấn động của trận đại chiến này mà bị cuốn vào dòng chảy thời không, thoát ly khỏi không gian duy độ ban đầu, cuối cùng lại trôi dạt cùng với chiến trường trong bí cảnh.

Khương Trúc lắc đầu: “Ma tu muốn chiếm lĩnh Hoang Cốc? Nhưng bên trong Hoang Cốc đều là linh lực, đồ vật bên trong phần lớn đều là thứ mà linh tu mới có thể dùng mà?”

Độ Chân chậm rãi nói: “Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Hoang Cốc, phần lớn đều cho rằng đó là một vùng đất thần thánh, nghe nói bên trong có Thần thú giáng thế, còn có một số lời đồn đại rằng nơi này cất giấu bí mật của thiên đạo.”

Khương Trúc hiểu rõ gật đầu.

Bí mật của thiên đạo...

Nghe thật hấp dẫn.

Khóe miệng Hắc hồ ly giật giật: “Bọn nhân tu các ngươi thật thích đồn nhảm.”

Không biết nó đã đi qua cái Hoang Cốc này bao nhiêu lần rồi, chỗ nào có cây cỏ gì nó đều biết, làm gì có bí mật thiên đạo gì ở đó.

Đã nói là thiên đạo rồi, còn để cho các ngươi phát hiện ra bí mật?

Thật hoang đường.

Lôi Thần rung động tán thành, đột nhiên lại phản ứng lại.

“Lúc ngươi còn là Ma tộc, ngươi cứ tự ý đi lại trong địa bàn của chúng ta như vậy? Ngươi có còn coi trọng quy củ hay không hả?”

Ma Vương liếc mắt khinh bỉ.

“Bổn Đại Vương muốn đi đâu thì đi, ngươi quản được sao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-67-bao-boi-cuc-pham-ngan-nam-kho-gap.html.]

“Đừng ồn nữa, im lặng, phía trước có người.” Khương Trúc loáng một cái đã đi tới chỗ rẽ phía trước.

Phía trước, bên ngoài một thạch động có rất nhiều tu sĩ tụ tập, thế mà lại là đám người ở khách điếm kia.

Có lẽ đám người đó đã bị trì hoãn thời gian trong mộ kiếm nên mới để bọn họ đi trước.

Khó trách dọc đường đi đều không gặp nguy hiểm gì thì ra đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Nhưng mà hình như bọn họ đang tranh giành thứ gì đó?

Khương Trúc đã quen lén lút, bèn rúc đầu sau tảng đá xem.

Tam Thanh đi tới kéo nàng ra: “Không cần ẩn nấp, cứ quang minh chính đại đi qua là được.”

Được rồi.

Khương Trúc ưỡn ngực, theo các sư huynh ung dung đi tới.

Đúng thật là không cần ẩn nấp, bởi vì người phía trước vốn dĩ không rảnh để ý đến bọn họ.

“Thần thú này là do chúng ta cùng tìm thấy, linh thú xung quanh cũng là do chúng ta cùng g.i.ế.c chết, Phong Thanh Tông các ngươi cứ thế mà lập khế ước như vậy có phải không ổn lắm không?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của đám tu sĩ đều trở nên khó coi, nhất là đám người dị vực mặc trang phục màu đen kia.

Bọn họ đã đợi rất lâu mới đợi được chiến trường thượng cổ mở ra, vì để tìm được Thần thú thậm chí còn tốn rất nhiều công sức chế tạo ra Tầm Bảo Cửu Long bàn.

Kết quả vừa mới tìm được đã bị người khác lập khế ước.

Nói không tức giận là không thể nào.

“Thần thú này chúng ta nhất định phải có được, nếu các ngươi không giao ra thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Đám người kia đồng loạt lấy pháp trượng ra, bày ra tư thế không đồng ý thì tất cả đều phải c.h.ế.t ở đây.

Tô Thiên Tuyết tỏ ra vô tội: “Nhưng là nó tự bay tới mà... Các ngươi cũng thấy rồi đấy, ta vốn dĩ không hề tiến lên.”

Đúng là quả trứng kia tự mình bay tới.

Nhưng như vậy thì đã sao?

“Mau hủy bỏ khế ước với nó đi, nhân lúc nó còn chưa phá vỏ.”

Chưa nói đến việc chặt đứt khế ước sẽ phải chịu tổn thương cực lớn, nói không chừng còn là bị vĩnh viễn, cho dù không có tổn thương thì Thần thú cũng đã ở trong tay rồi, làm sao Tô Thiên Tuyết có thể giao nó ra.

“Các ngươi thật vô lý, rõ ràng là không ai trong số các ngươi có thể khiến Thần thú chấp nhận, vậy mà còn muốn ép ta.”

“Ta không muốn, các ngươi thật vô sỉ.”

Tô Thiên Tuyết cắn môi trốn ra sau lưng người của Phong Thanh Tông.

Đương nhiên Lục Tiến cũng không thể đồng ý, Thần thú này thuộc về Tô Thiên Tuyết chẳng phải là thuộc về Phong Thanh Tông bọn họ sao?

Thế là cao giọng nói: “Chư vị định cướp đoạt sao? Rõ ràng các vị đều đã thấy là Thần thú tự bay tới, cho dù các vị có cướp đi thì Thần thú không đồng ý các vị cũng khó mà làm gì được.”

Thần thú không giống với những linh thú khác, cưỡng ép kí khế ước nói không chừng sẽ phản tác dụng.

Mặc dù đám người Bạch Tử Mục cảm thấy tiếc nuối nhưng cũng biết chuyện này không còn cách nào khác.

Thần thú người ta thích Tô Thiên Tuyết, ai bảo nàng ta có mị lực lớn chứ.

“Vậy các ngươi chia những bảo vật khác ra đây, thần thú này chúng ta không cần nữa.” Bạch Tử Mục nói.

Mặc dù sắc mặt Mục Trì không tốt nhưng cũng đồng ý với cách này.

“Không thể nào.” Lục Tiến lạnh lùng nói.

“Chúng ta cũng đã bỏ sức ra, đó là thứ chúng ta nên được nhận.”

“?” Nghệ Phong Dao tức giận bật cười.

“Các ngươi muốn cả chì lẫn chài sao? Thần thú đã cho các ngươi rồi còn chưa đủ à?”

Lục Tiến nhìn về phía đám người dị vực đang rục rịch muốn động thủ.

Nếu đám người này cướp Thần thú, vậy chẳng phải bọn họ cái gì cũng không có sao?

Vậy Phong Thanh Tông bọn họ mưu đồ gì nữa chứ?

Tu Tiên giới vốn là như vậy, ai có bản lĩnh thì người đó có thể đạt được càng nhiều, là do bản thân bọn họ không có bản lĩnh khiến Thần thú chấp nhận, không thể trách bọn họ được.

Lần này bầu không khí càng trở nên căng thẳng.

Một đám người vây quanh Phong Thanh Tông, dường như chỉ cần một cơ hội là có thể bùng nổ đại chiến.

Người của Vạn Phật Tông đứng ở phía sau cùng, hoàn toàn không tham dự vào.

Ma Vương nheo mắt nhìn quả trứng trong tay Tô Thiên Tuyết.

Thần thú?

Tại sao nó không cảm nhận được khí tức của Thần thú?

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.