Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 65




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Trúc đi xuống khỏi đài, không hề có cảm giác thắng mà không vẻ vang, vẻ mặt vui mừng chạy vội đến bên bàn, đang định chia sẻ niềm vui chiến thắng với các sư huynh, kết quả các sư huynh đều đang ngủ?

Đừng ngủ nữa, dậy chơi đi nào!

“Dậy đi dậy đi, sư huynh, ta đánh thắng rồi!”

Nhìn dáng bộ dạng nhót của nàng, người không biết còn tưởng nàng làm được việc gì đáng biểu dương lắm. 

Các sư huynh giả vờ ngủ: “...”

Bọn họ thấy cả rồi nhưng chắc chắn không phải là đánh thắng.

Hình như tiểu sư muội có hiểu lầm gì đó với hai chữ “đánh thắng”.

Dù sao thì kết quả cũng tốt, hơn nữa cũng không làm đối phương bị thương, càng không làm hại đến tính mạng đối phương, cùng lắm chỉ làm mất mặt tông môn một chút, người vẫn ổn.

Tam Thanh tự an ủi bản thân như vậy.

Điên một chút thì cứ điên một chút vậy.

Chờ tiểu sư muội trở về tông môn rồi rèn giũa một thời gian là sẽ tốt thôi, vẫn còn cứu được.

Tam Thanh tự thuyết phục bản thân, điều chỉnh cảm xúc một chút, “đánh thức” các đệ tử, cùng nhau tiến vào chiến trường thượng cổ.

Mãi đến khi người của Vạn Phật Tông biến mất trong khách điếm, nhân tài của Tứ đại tông môn mới hoàn hồn.

“Công pháp này thật sự rất... giống Khương Trúc.” Nghệ Phong Dao ngây người một lúc lâu mới thốt ra mấy chữ này.

Biểu cảm của Tiêu Trường Phong phức tạp, trong đầu rối như tơ vò.

Công pháp của Vạn Phật Tông lại là như vậy sao?

Là hắn ta quá thiếu kiến thức sao?

Nhưng Vạn Phật Tông là Phật môn chính thống nhất, sao công pháp của bọn họ lại có vấn đề được.

Phật tu thì đã sao, Phật tu thì không thể điên cuồng một chút sao?

Tiêu Trường Phong ơi là Tiêu Trường Phong, ngươi thật sự quá cứng nhắc, uổng cho ngươi là đại đệ tử Kiếm Tông, chỉ là một chuyện cỏn con mà đã ngạc nhiên như vậy.

Tiêu Trường Phong âm thầm gật đầu, tự kiểm điểm bản thân từ đầu tới đuôi một lần.

Đây là lần đầu tiên người của những tông môn khác được chứng kiến sự lợi hại của Khương Trúc, đều chìm trong khiếp sợ.

Chỉ có đệ tử Phong Thanh Tông là thấy đau răng.

Trước đây bọn họ đã từng chịu thiệt dưới mấy công pháp lung tung hỗn loạn này, kết quả vừa rồi lại bất cẩn bị ngộ thương.

Sao Khương Trúc này lại tà môn như vậy, ngay cả Phật Tổ cũng không trấn áp được nàng sao?

Chiến trường thượng cổ là một vùng bình nguyên hoang vu, xung quanh đâu đâu cũng là vũ khí cắm ngược trên mặt đất, khói vàng mù mịt, vô số anh linh lang thang khắp nơi, có linh thú, có nhân tu, cũng có ma hồn.

Nhóm người Vạn Phật Tông xuyên qua từng hồn phách lưu lại trên vùng bình nguyên hoang vu.

Từ khi bước vào cánh cổng không gian, Đại Ma Vương đã tỏ ra cực kỳ hưng phấn, ở trong lòng Khương Trúc trừng mắt nhìn khắp nơi, thỉnh thoảng còn nhắm mắt cảm ứng.

“Tiểu Trúc Tử, ta muốn đi qua bên kia.”

Khương Trúc ấn nó xuống, nhìn thẳng về phía trước: “Đừng đi, bên kia có quỷ.”

“...”

“Ta không đùa đâu, ta thật sự muốn qua bên đó xem.”

Khương Trúc liếc mắt nhìn ma hồn tụ tập ở phía xa, truyền âm nói: “Ta cũng không đùa, bên kia thật sự có quỷ, đợi lát nữa rồi qua.”

Hắc hồ ly vùng vẫy hai cái, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ.

Vốn dĩ nó định tự mình lén chuồn qua đó, nhưng không biết vì sao trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ở sa mạc kia.

Thu Vũ Miên Miên

Có lẽ, đi cùng nàng cũng không tệ...

Phía trước, chín người tiến đến một khu mộ kiếm.

Người c.h.ế.t ở đây càng nhiều hơn, vô số hồn phách lượn lờ bên trong.

“Không biết đây là chiến trường thời đại nào, c.h.ế.t thảm như vậy.” Độ Chân thở dài.

Hắc hồ ly híp mắt: “Trận chiến Hoang Cốc, tính đến nay đã hai ngàn năm rồi.”

Mà nó cũng đã bị phong ấn hai ngàn năm.

Khương Trúc cúi đầu: “Sao ngươi biết?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-65-cac-nguoi-dang-tim-duong-ra-ngoai-sao.html.]

“Hừ, chẳng có chuyện gì là bổn Đại Vương không biết, ngươi cứ yên tâm đi theo bổn Đại Vương, đảm bảo ngươi ăn sung mặc sướng.”

Tam Thanh bước lên phía trước chắp tay trước ngực, ánh sáng vàng chói lọi.

Các đệ tử Vạn Phật Tông đồng loạt tiến lên, lần lượt chắp tay trước ngực, miệng khẽ niệm Vãng Sinh chú.

Cho dù là Phật tu ngỗ nghịch đến đâu cũng có thể đọc vanh vách Vãng Sinh chú.

Từng sợi tơ vàng xuyên qua màn khói vàng lờ mờ, kết nối từng anh linh.

Đột nhiên tất cả hồn phách đều dừng lại, giọng nói hư vô vang lên từ bốn phương tám hướng.

“Phật tu sao... Nếu như các ngươi đến sớm một chút, có lẽ chúng ta còn có thể đầu thai.”

Rất lâu sau, dường như âm thanh kia đã bình thường trở lại.

“Tâm ý của các ngươi chúng ta xin nhận nhưng không cần phí sức để siêu độ nữa, chúng ta đều là vong hồn lưu lại ngàn năm, đã sớm qua thời gian đầu thai rồi.”

“Các ngươi cứ đi đi, mặc dù là Phật tu nhưng cũng có thể đến khu mộ kiếm kia xem sao.”

“Đa tạ tiền bối.”

Lúc đi ngang qua, Khương Trúc quay đầu nhìn lại.

Bóng dáng những linh hồn kia hư vô gần như trong suốt, trôi dạt trên chiến trường hoang vu, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nghe nói linh hồn không thể nhìn thấy.

“Các ngươi đang tìm đường ra ngoài sao?” Khương Trúc hỏi.

“Không, chúng ta đang tìm Ma tộc.”

“Đi về phía trước ba trăm mét rẽ trái, nơi đó có mấy ma hồn.”

“Cảm ơn.”

Nghe thấy Khương Trúc nói vậy, gần như tất cả hồn phách xung quanh đều lao về phía trước như ong vỡ tổ, có kẻ tay cầm đao kiếm nhưng phần lớn đều là tay không.

Có lẽ vũ khí của bọn họ đã sớm bị vứt bỏ ở một nơi vô danh nào đó rồi.

Đôi mắt Đại Ma Vương trong veo, không chút gợn sóng: “Thật thảm phải không?”

Khương Trúc mỉm cười: “Thảm gì chứ, bọn họ dù đã c.h.ế.t cũng biết bản thân nên làm gì.”

“Tiểu sư muội, mau đi theo thôi.”

“Ừm, ta đến đây.”

Khương Trúc đáp, ôm Hắc hồ ly đuổi theo các sư huynh.

Kiếm trong mộ kiếm nằm la liệt khắp nơi, có thanh còn dính vết m.á.u khô, sau khi chủ nhân của chúng c.h.ế.t đi, bản thân chúng cũng rơi vào yên lặng.

“Mọi người thử xem sao.”

Theo lý mà nói, khả năng Phật tu được linh kiếm nhận chủ là rất thấp, ít nhất từ xưa đến nay đều rất hiếm. Nhưng đã đến đây rồi, thử một chút cũng không sao.

Hắc hồ ly nhìn chằm chằm vào khu mộ kiếm quen thuộc, vô thức lay tay Khương Trúc.

“Làm gì vậy?”

“Không... Không có gì.” Hắc hồ ly nghiến răng nói.

Nó vẫn còn nhớ rõ năm đó bị người nọ đ.â.m một kiếm ở chỗ này, khiến nó bị thương nặng, cuối cùng chỉ có thể luân lạc phong ấn cùng Ma tộc.

Cũng may nghe nói người nọ cũng đã c.h.ế.t rồi.

Nghĩ đến đây, trong lòng Đại Ma Vương thoải mái hơn một chút, không nhịn được mừng thầm.

Chậc chậc, hiện tại nó vẫn còn sống rất tốt, còn có kẻ đã c.h.ế.t từ lâu, đúng là ông trời bất công mà.

Phía trước, các đệ tử Vạn Phật Tông lần lượt tiến lên, khu mộ kiếm vẫn yên ắng không chút gợn sóng, ngay cả một tia khí tức cũng không lộ ra.

Linh kiếm vốn có huyết tính, những thanh kiếm có thể vào mộ kiếm đều đã trải qua vô số m.á.u tanh tôi luyện, sớm đã có cá tính và ngạo cốt của riêng mình, ngay cả Kiếm tu cũng chưa chắc đã có thể khiến chúng cộng minh, Phật tu không cảm ứng được cũng là chuyện bình thường.

Các đệ tử Vạn Phật Tông đã sớm đoán được kết quả, không có gì tiếc nuối, cũng không cưỡng cầu.

“Nếu đã vậy, chúng ta đi nơi khác xem sao...”

Tam Thanh vừa nói xong, sâu trong mộ kiếm đột nhiên vang lên âm thanh kiếm reo chói tai.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.