(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hắc hồ ly linh hoạt né tránh mấy đòn công kích, đang muốn nhìn xem là kẻ nào thất đức như vậy, bất ngờ bị một cái đĩa từ phía trước bay tới đuổi theo đánh văng mấy mét, suýt chút nữa đã rơi vào trong miệng linh thú.
Nó choáng váng bò dậy, còn chưa đứng vững đã phải bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng.
Mấy kẻ này nó nhớ kỹ, chờ nó tránh thoát được kiếp nạn này, nhất định sẽ cho bọn chúng biết tay.
Vốn dĩ nó định chạy về phía khách điếm, nhưng bây giờ lại bất đắc dĩ phải đổi hướng.
Trong sa mạc bão cát lớn, chỉ cần hơi lệch một chút là gần như không tìm được đường quay về.
Vết m.á.u trên người Hắc hồ ly đã khô, dính chặt trên lông, nó cũng không biết mình nên chạy đi đâu nữa.
“Ôi trời ơi, ta không chạy nữa, ngươi muốn ăn thì ăn đi, dù sao cũng chẳng còn mấy miếng thịt, cắn c.h.ế.t ngươi đi đồ ngốc.” Hắc hồ ly nằm vật xuống đất, bắt đầu mặc kệ sống chết.
Mãng xà nhìn chằm chằm nó, ngây người hai giây.
Thu Vũ Miên Miên
Hắc hồ ly thầm mừng rỡ.
Đều nói rắn thích con mồi còn sống, quả nhiên không sai.
Đang nghĩ, hai giọt nước dãi rơi xuống bên cạnh nó phát ra tiếng xèo xèo ăn mòn.
Chết tiệt, thích cái rắm, bảo ngươi ăn là ngươi ăn thật à, chẳng coi mình là người ngoài chút nào cả.
Hắc hồ ly lăn một vòng, bò dậy tiếp tục chạy trốn.
Chỉ là vết thương trên người nó đã hoàn toàn nứt toạc, lại thêm vừa rồi bị mấy tu sĩ kia đánh cho mấy cái, tốc độ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một đàn Phi Trùng, tiếng vo ve inh ỏi khiến người ta tê cả da đầu.
Đúng là trời muốn diệt nó mà.
Trước có sói, sau có hổ.
Mặc dù không muốn c.h.ế.t nhưng Hắc hồ ly đã bất lực, chậm rãi dừng lại.
Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, ngay khoảnh khắc con trăn khổng lồ há mồm, một trăm lẻ tám viên Chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt phá không mà đến, mang theo Phật quang ánh vàng rực rỡ.
Chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt lơ lửng trên không trung, những con mắt trên Phật châu như sống dậy, vừa thương xót vừa từ bi nhìn xuống một người một hồ ly ở dưới đất.
Ánh sáng vàng thông thiên kia khống chế cự mãng tại chỗ, mặc cho nó gào thét, vùng vẫy.
Hắc hồ ly ngẩn người một chút, vô thức lùi về phía sau hai bước, quay đầu nhìn về phía xa.
Một bóng người đang lao tới trong gió cát cuồn cuộn, linh hỏa bao quanh người bị gió thổi cho nghiêng ngả.
Hắc hồ ly bỗng nhiên tủi thân, nhào vào người Khương Trúc, òa khóc.
“Ngươi mà đến muộn một chút nữa, là có thể nhặt xác cho bổn vương rồi, ngươi đi đâu tìm được linh thú lợi hại như ta nữa chứ.”
Khương Trúc khẽ nhếch miệng.
Tự mình chạy loạn còn trách người khác đúng không?
Có trời mới biết nàng đã tìm nó bao lâu.
“Khóc khóc khóc, vận may đều bị ngươi khóc trôi hết rồi! Hồ ly không dễ dàng rơi lệ có hiểu không?”
Hắc hồ ly: “...”
Nó chịu khổ, khóc một chút thì đã sao!
Sao nào!
Nói rồi, nó phát hiện Khương Trúc đã thu hồi linh hỏa, thế là không nhịn được lên tiếng nhắc nhở:
“Phía trước có Phi Trùng, chúng có thể hút m.á.u người.”
“Ta biết, hi hi, chiêu đãi con cự mãng kia một chút.”
Trong mắt Khương Trúc hiện lên vẻ giảo hoạt, ôm lấy Đại Ma Vương, dẫn đám Phi Trùng chạy về phía con trăn khổng lồ.
Ngay khi Phi Trùng và con trăn khổng lồ gặp nhau, Khương Trúc vung tay lên, kim quang chậm rãi tiêu tán, từng viên chuỗi Phật châu hạt bồ đề ngàn mắt trên không trung bay trở về, yên vị trên tay nàng.
“Đẳng Đẳng.”
Một luồng linh hỏa nhảy lên hai cái, “ầm” một tiếng bao phủ lấy một người một hồ ly.
Khương Trúc nhân lúc Phi Trùng và cự mãng đang giằng co, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Có lẽ là biết đã an toàn, thần kinh Đại Ma Vương cũng thả lỏng, ngất đi trong lòng Khương Trúc.
Vì sợ bỏ lỡ tin tức trong khách điếm, Khương Trúc đã tự ra ngoài tìm kiếm, không để các sư huynh đi theo nhưng nàng nhớ đường quay về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-63-khoc-khoc-khoc-van-may-da-bi-nguoi-khoc-mat-het-roi.html.]
Khương Trúc ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, xác định phương hướng, nhanh chóng quay về phía khách điếm.
Trong khách điếm, tỷ thí đang diễn ra gay cấn.
Phía trên một võ đài nhỏ có treo một tú cầu, phía dưới hai tu sĩ đang giao đấu kịch liệt.
Dưới đài, rất nhiều người đang vây xem, tiếng hoan hô, cổ vũ vang lên không ngớt, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
“Thượng Cổ Chi Địa chỉ có thể chứa được một trăm người, cho nên chỉ có người giành được tú cầu mới có tư cách tiến vào.”
Đây là nguyên văn lời của bà chủ nói.
Cho nên rất nhiều tán tu vừa đến khách điếm đã chen chúc lên võ đài, chỉ mong có được một suất, đương nhiên phần lớn tu sĩ vẫn đang quan sát.
Lúc Khương Trúc mang Đại Ma Vương trở về, trong khách điếm đã có thêm không ít người, trong đó có cả người của Phong Thanh Tông và một số đại tông môn khác.
“Tỷ tỷ, có nước để ta tắm rửa cho linh thú của ta một chút không?”
Lưu Tam Nương cười khúc khích, giọng nói mềm mại yêu kiều: “Tiểu hòa thượng, tuổi của ta đủ để làm tổ mẫu của ngươi rồi, nhưng ngươi gọi ta là tỷ tỷ, vậy thì không được cũng phải được, mười viên linh thạch trung phẩm.”
“Được, đa tạ tỷ tỷ!” Mắt Khương Trúc sáng lên, liên tục nói lời cảm tạ.
Tô Thiên Tuyết ở bên cạnh xụ mặt, không vui nói: “Vì sao linh thú của nàng có thể tắm rửa, còn chúng ta thì không? Chúng ta không thiếu linh thạch.”
Bọn họ đã phải vội vàng cả ngày đường, vất vả lắm mới tìm được một khách điếm, kết quả không cho bọn họ lên lầu nghỉ ngơi, lại còn không có nước cho bọn họ tắm rửa.
Lưu Tam Nương dựa người vào bàn, cười đến cả người nghiêng ngả: “Linh thú của nàng có thể tắm trong chậu rửa chân, chẳng lẽ ngươi cũng muốn?”
Tô Thiên Tuyết nghẹn họng, còn muốn nói gì đó nhưng đã bị Lục Tiến kéo lại.
Hắn ta không nhìn ra tu vi của Lưu Tam Nương, tốt nhất là không nên đắc tội.
“Tiểu Hỏa, mang cho vị khách quan này một chậu nước.”
Không lâu sau, một tiểu nhị bưng một chậu nước đầy đi tới, còn tự mình đưa đến trước mặt bọn họ.
Khương Trúc xắn tay áo lên, bắt đầu tắm rửa cho Hắc hồ ly.
Độ Chân và Tam Thanh lấy rất nhiều thuốc đặt trên bàn, Đạo Toàn và một sư huynh khác ngồi xổm, giúp nàng nâng Hắc hồ ly lên.
“Bị thương khá nặng.”
Một luồng khí đen bay ra từ miệng vết thương, bị một bàn tay vươn ra bắt lấy, ánh sáng vàng lóe lên, khí đen biến mất.
Tam Thanh và Độ Chân liếc nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Ma khí.
Hắc hồ ly đã gặp phải Ma.
Chẳng lẽ phong ấn đã bị nới lỏng?
“Lần sau còn dám chạy loạn, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
Khương Trúc ngồi xổm vừa lầm bầm mắng mỏ, vừa nhẹ nhàng rửa sạch vết thương cho Hắc hồ ly.
Đạo Toàn cười lắc đầu, đưa thuốc cho nàng.
Một đám người bận rộn hồi lâu mới băng bó xong cho Hắc hồ ly.
“Tiểu sư muội, muội... băng bó như vậy có ổn không?” Đạo Toàn nhìn Hắc hồ ly toàn thân quấn đầy vải trắng, lên tiếng hỏi.
Khương Trúc còn chưa kịp trả lời, Đại Ma Vương đã tỉnh.
Vừa tỉnh lại, nó đã bắt đầu hét lớn, vừa hét vừa giãy dụa kịch liệt.
“Chết tiệt, dám trói ta!”
“Là tên nào không muốn sống nữa! Mau ra đây, quyết một trận tử chiến!”
Tiếng kêu chói tai, thê lương vang vọng khắp khách điếm khiến mọi người đều phải im lặng, ngay cả Tam Thanh cũng bị dọa run người.
Mọi người đều quay đầu nhìn về phía bọn họ.
Các sư huynh của Vạn Phật Tông vội vàng cúi đầu uống trà, ngay cả Độ Chân cũng im lặng quay mặt đi.
Khương Trúc vội vàng che miệng đại Ma Vương lại, ngượng ngùng xua tay với mọi người: “Không có gì, không có gì, nó uống nhầm thuốc, xin lỗi mọi người.”
Đợi mọi người quay đầu lại, nàng mới cúi đầu, đen mặt hỏi: “Câm miệng, ngươi la hét cái gì?”
Đại Ma Vương nghe thấy giọng nói quen thuộc, cuối cùng cũng thả lỏng, khó khăn cử động cơ thể.
Thì ra là không bị bắt.
Vậy thứ đang trói nó là cái gì?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");