Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 62




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong khách điếm ngư long hỗn tạp, trừ người đến từ các đại tông môn, còn có rất nhiều tán tu và một số nhân sĩ dị tộc bản địa của bí cảnh đều có mặt.

Nhóm người Độ Chân và Đạo Toàn ngồi ở vị trí phía sau.

“Bổn vương muốn uống nước, bổn vương muốn uống nước!”

Đại Ma Vương nhìn thấy Độ Chân như gặp được sư huynh thân thiết, nhảy vọt qua từ trên người Khương Trúc.

Độ Chân nhìn thấy con hồ ly quen thuộc, hắn ta quay đầu lại quả nhiên thấy sư muội và sư huynh của mình.

“Tiểu sư muội, đại sư huynh, bên này.”

Mắt Khương Trúc sáng lên, vội vàng chạy qua.

Nàng khát đến nỗi môi khô nứt, vừa ngồi xuống đã ôm lấy ấm trà uống ừng ực.

“Cho bổn vương uống chút, bổn vương chưa uống.” Đại Ma Vương sốt ruột xoay vòng vòng.

Thấy không đủ nước, Đạo Toàn vội vàng an ủi hồ ly, hắn gọi tiểu nhị mang thêm hai ấm nữa.

Một người một hồ ly uống hết hai ấm trà mới thở phào nhẹ nhõm.

Tam Thanh rất bình tĩnh uống hai ly, lặng lẽ quan sát người xung quanh.

Những người ở đó mang trang phục màu đen, bên trên thêu đồ án hình mặt trăng, hoa, cỏ, sông núi.

“Là chủng tộc trong bí cảnh, nhưng không biết là bộ tộc nào.” Độ Chân nói nhỏ.

Tam Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn sang bên kia, chỉ thấy một nam tử dung mạo thanh tú đang nhìn chằm chằm vào con hồ ly trước mặt Khương Trúc.

Bị bắt gặp, nam nhân đó không hề tỏ ra lúng túng, trái lại còn mỉm cười với Tam Thanh.

Đúng lúc này, tiếng chuông vang lên từ lầu hai của quán trọ.

Một nữ tử mặc y phục dị vực từ từ bước xuống cầu thang, khóe miệng nở nụ cười.

“Các vị từ xa đến đây, chắc hẳn đều vì chìa khóa của Thượng Cổ Chi Địa.”

Lưu Tam Nương đưa bàn tay trắng như ngọc ra, một tấm lệnh bài sáng chói xuất hiện trước mặt mọi người.

Thượng Cổ Chi Địa chính là chiến trường thượng cổ!

Gần như ngay lập tức, mọi người bên dưới bắt đầu xôn xao.

Một đại hán đạp chân lao lên định cướp lệnh bài, biến cố này khiến những người khác cũng đứng dậy.

Lưu Tam Nương xoay cổ tay, thân hình như rắn uốn lượn từ cầu thang nhảy xuống, thổi một hơi vào đại hán đang đuổi theo.

Đại hán vốn hung hãn lập tức trở nên ngây dại, im lặng quay người nhảy qua mọi người rời khỏi khách điếm.

“Rầm” một tiếng, cửa lớn lần nữa đóng lại, ngăn cách gió cát và cuồng phong bên ngoài.

Lưu Tam Nương cười khúc khích: “Như Yên khách điếm chúng ta tuyệt đối không tiếp đãi kẻ vô lễ, các vị vẫn nên cẩn thận lắng nghe ta nói thì hơn.”

Chỉ một chiêu này đã khiến mọi người yên lặng ngồi xuống.

Đại hán vừa rồi có cảnh giới Kim Đan trung kỳ, nhưng lại không địch nổi một chiêu của bà chủ, có thể thấy Như Yên khách điếm này tà môn đến mức nào.

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn một đám đại lão Kim Đan, rồi nhìn lại mình là một Trúc Cơ bé nhỏ, lặng lẽ chỉnh lại vạt áo.

Quay đầu lại phát hiện có gì đó không ổn.

Khương Trúc quay đầu, tìm dưới gầm bàn, cũng tìm bàn bên cạnh một lượt.

Kỳ lạ, Đại Ma Vương lại c.h.ế.t đi đâu rồi?

“Sao vậy?” Tam Thanh thấy nàng như con giòi vặn vẹo trên ghế.

“Không thấy Đại Ma Vương đâu, vừa rồi còn ở bên cạnh uống nước mà.” Khương Trúc tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

Trong tình huống này còn dám chạy loạn, đợi nó về sẽ biết tay nàng.

Khương Trúc vừa nói, mấy người Độ Chân và Đạo Toàn cũng giúp đỡ tìm kiếm xung quanh một vòng, nhưng không thấy bóng dáng nó đâu.

“Thôi, nó muốn chạy thì để nó chạy, ai bảo nó có thêm hai cái chân.”

Khương Trúc thật sự rất tức giận, rõ ràng đã ký khế ước, kết quả nàng hoàn toàn không cảm nhận được vị trí của con hồ ly c.h.ế.t tiệt đó, chỉ có con hồ ly c.h.ế.t tiệt đó mới tìm được nàng.

Nàng hỏi ông trời cái này có công bằng không.

Ánh mắt của Tam Thanh không sao hiểu được.

Nhìn tu vi của con hồ ly đó cũng chỉ là Luyện Khí kỳ, theo lý mà nói hắn ta là Nguyên Anh kỳ, ít nhiều cũng nên có chút cảm giác mới đúng, nhưng vừa rồi hắn ta hoàn toàn không phát hiện được gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-62-khuong-truc-linh-thu-cua-nguoi-sap-chet-roi.html.]

Có lẽ phải mang con hồ ly đó về để Tông Chủ xem xét kỹ càng, mới có thể yên tâm để nó ở bên cạnh tiểu sư muội.

Tam Thanh lại đột nhiên nhớ đến nam nhân vừa rồi, quay đầu lại quả nhiên cũng không thấy người đó đâu.

Cách quán trọ mười dặm, ở một cồn cát.

Một con hồ ly toàn thân tỏa ra hắc khí, đối diện nó là một nam nhân cũng tỏa ra hắc khí giống nó.

Khác biệt là hắc khí trên người hồ ly không có chút d.a.o động sức mạnh nào, còn trên người nam nhân đó rõ ràng là ma khí.

“Phi Vương, ngươi đã giải phong ấn, tại sao không đến giúp Ma tộc?”

Giúp Ma tộc?

Hắc hồ ly cười khẩy một tiếng.

Nó vốn không thuộc về Ma tộc, lúc đầu chỉ là tình cờ đến lãnh địa của Ma tộc mà thôi.

Ma tộc trước đây còn có chút thú vị, Ma tộc bây giờ thì, chậc chậc, thật không ra gì.

Không hứng thú.

“Đừng đến làm phiền bổn vương, năm đó khi bị phong ấn cùng Ma tộc, ta đã không còn liên quan gì đến các ngươi nữa.” Nói xong nó quay người đi về phía khách điếm.

Nghe vậy, giọng nói của nam nhân đột nhiên trở nên độc ác: “Đúng thật như trong lời đồn, ngươi đã làm phản từ lâu, nếu như đã vậy thì ta không thể để ngươi sống nữa.”

Nói xong hắn ta vận ma khí tấn công.

Ánh mắt hắc hồ ly chợt lóe lên, né tránh đòn tấn công, đôi mắt đột nhiên phát ra hồng quang.

Nó lười biếng cười khẩy: “Ngươi là cái thá gì mà dám lớn tiếng, lúc bổn vương làm mưa làm gió thì ngươi còn chưa ra đời, để lão đại nhà ngươi đến nói chuyện với ta.”

Nói xong nó lại như chợt hiểu ra, gật đầu, vẻ mặt thông cảm: “Ồ đúng rồi, mấy lão già đó vẫn bị phong ấn dưới đất, không thấy ánh mặt trời, chà chà thật đáng thương.”

Nam nhân: “…”

“Đừng khoác lát nữa, ngay cả hóa hình cũng không làm được, chắc chắn phong ấn của ngươi chưa được giải trừ hoàn toàn.”

Vẻ mặt của nam nhân đầy độc ác, ném ra một cái ma bàn, ma lực đột nhiên tăng lên, hắn ta lại tiếp tục tấn công.

Một người một hồ ly đánh nhau dữ dội trong cát vàng.

Không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe “bùm” một tiếng, nam nhân hóa thành một luồng hắc khí biến mất tại chỗ.

Thu Vũ Miên Miên

Một con hồ ly toàn thân đầy m.á.u bước ra từ trong cát vàng, hồng quang trong mắt dần tan biến.

“Đã nói bổn vương rất lợi hại rồi, cứ muốn đánh, đánh thua lại chạy, mất mặt Ma tộc.” Hắc hồ ly khinh thường lắc đầu.

Đi được vài bước, dưới đất đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội.

Hỏng rồi, chắc là mùi m.á.u tươi trên người nó đã thu hút các linh thú khác.

Hắc hồ ly quay đầu lại, đúng lúc đối diện với một con mãng xà khổng lồ chui ra từ trong cát.

Nương ơi.

Nó vừa đã bị thương trong trận quyết chiến với nam nhân kia, bây giờ căn bản không đánh lại.

Hắc hồ ly rất biết thời thế, nó chạy như bay về phía khách điếm, vừa chạy vừa kêu la.

“Khương Trúc mau đến cứu bổn vương, linh thú của ngươi sắp c.h.ế.t rồi!”

“Chết tiệt, hồ ly xinh đẹp tốt bụng sắp c.h.ế.t thật rồi.”

Hồ ly nhanh chóng dùng bốn chân chạy về phía khách điếm, tiếc là khoảng cách quá xa, nhất thời không chạy kịp.

Bên kia, Tô Thiên Tuyết đang đi đường nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, tâm trạng rối bời.

Sao đi đâu nàng ta cũng nghe thấy tiếng con hồ ly c.h.ế.t tiệt đó, nó giống như chủ nhân của mình vậy, thật phiền phức.

Quay đầu lại thấy một con hồ ly màu đen dẫn theo một con mãng xà khổng lồ lao tới, nàng ta vội vàng kéo tay áo Lục Tiến.

“Đại sư huynh, linh thú của Khương Trúc dẫn theo một con mãng xà muốn hại chúng ta.”

Lục Tiến nhìn thấy thế bèn chỉ huy đệ tử Phong Thanh Tông vội vàng tấn công.

“Đừng đến gần, đến gần chúng ta không khách sáo đâu.”

Tô Thiên Tuyết vốn dĩ đã ghét Khương Trúc và con hồ ly thối này, nàng ta ra tay càng nặng, còn lén ném ra một pháp bảo truy tung.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.