Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 61




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc mọi người cách Cửu Chuyển Kim Hoa mười bước thì đột nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ dội.

Họ quay đầu lại, nhìn thấy một cảnh tượng điên rồ:

Một hòa thượng cưỡi tê giác, tay cầm gậy vung về phía trước, dẫn theo hơn ba mươi con tê giác lao thẳng về phía bọn họ.

“Hây hây hây, đội quân tê giác của ta, xông lên!”

Điên rồi!

“Khương Trúc, ngươi điên rồi phải không!”

Người của Phong Thanh Tông cực kỳ tức giận.

Vốn dĩ họ là những người gần Cửu Chuyển Kim Hoa nhất, nhưng bây giờ cả đàn tê giác xông vào thì còn ai quan tâm đến Cửu Chuyển Kim Hoa nữa.

Khương Trúc bình chân như vại ngồi trên lưng tê giác, tay cầm gậy chỉ đâu đánh đó, ai dám đến gần Cửu Chuyển Kim Hoa thì lập tức gặp xui xẻo.

Đây mới gọi là lòng người hiểm ác.

Mọi người bị tê giác đ.â.m phải chạy tán loạn, không thể đến gần được chút nào.

Đại Ma Vương vui vẻ, đi theo Khương Trúc làm mưa làm gió.

“Còn ai nữa? Các ngươi còn ai dám xông lên đấu với ta?”

Nghệ Phong Dao nhếch mép: “Không chơi nổi, xin cáo từ.”

Nói xong bèn cùng Bạch Tử Mục chạy đi.

Mục Trì im lặng một lúc lâu mới thốt ra một câu: “Ngươi giỏi lắm” Rồi cũng dẫn Trương Đồng đi.

Thật sự, thay vì ở đây đối đầu với Khương Trúc, chi bằng đi nơi khác thử vận may.

Khương Trúc vung gậy, nhắm vào người của Phong Thanh Tông: “Các ngươi thì sao?”

“Không cần thiết đi, hoa có ba cánh, ngươi hai chúng ta một được không?” Lục Tiến vừa bước lên hai bước định thương lượng với nàng, ai ngờ tê giác đột nhiên điên cuồng, lao thẳng đến.

Bị tấn công bất ngờ, Lục Tiến né tránh một cách chật vật, bực bội nói: “Cho ngươi, cho ngươi hết được chưa, cứ như thủ lĩnh thổ phỉ vậy.”

Khương Trúc chắp tay: “Cảm ơn, vậy các ngươi mau đi đi, đừng đứng đây nhìn, ta ngại lắm.”

Theo động tác của nàng, Tiên Liên Hoa lắc lư một chút, đàn tê giác hăm hở cọ chân xuống đất, dọa người của Phong Thanh Tông lùi lại mười mét.

“Đồ thần kinh, chúng ta không chấp với nàng.”

Hồi lâu sau tâm trạng của Lục Tiến mới bình ổn lại, mặt nhăn mày nhó khó chịu dẫn đệ tử đi nơi khác.

Thấy mọi người đã đi hết, Khương Trúc cầm gậy dẫn đàn tê giác lùi lại, rồi ném mạnh về phía xa.

“Đi đi, đi tìm thê tử của các ngươi đi.”

Đàn tê giác nghe lời chạy theo Tiên Liên Hoa.

Khương Trúc phủi tay, thong thả bước tới hái Cửu Chuyển Kim Hoa xuống.

“Đại sư huynh, cho huynh một cánh.” Khương Trúc nói rồi đưa qua.

Đúng lúc thấy Tam Thanh đang dùng vẻ mặt lo lắng nhìn nàng.

Làm sao để miêu tả vẻ mặt này nhỉ.

Giống như đứa nhỏ đánh nhau xong chạy về nhà, người đầy bẩn thỉu, sau đó biết được đứa nhỏ nhà mình thắng nhờ đánh rắm khiến cho đối phương ngất xỉu.

Có chút tự hào vì con mình thắng, lại có chút lo lắng vì thắng không vẻ vang, đồng thời còn lo lắng cho tương lai của đứa nhỏ.

“Tiểu sư muội, sau khi về tông môn thì hãy thường xuyên tìm nhị sư huynh và tứ sư huynh, có chuyện gì thì đến tìm ta, tránh xa tam sư huynh và ngũ sư huynh ra.”

Có lẽ ánh mắt của Khương Trúc quá nghi hoặc, khiến Tam Thanh không nhịn được bổ sung một câu: “Đừng làm phiền họ tu luyện.”

Huyền Tịch: Cõng nồi(1) đến mức không đứng thẳng lưng được.

“Được.” Khương Trúc nghĩ tam sư huynh đang bế quan nên nàng cũng không làm phiền được.

“Bản vương cũng muốn, bản vương cũng muốn, ngươi dám phớt lờ ta thì ngươi xong đời.”

Đại Ma Vương nhảy lên vai Khương Trúc bắt đầu lay lay nàng.

Khương Trúc nhăn mặt: “Ta cho ngươi, ta cho ngươi, ngươi lớn như vậy ta còn không thấy sao.”

Đại Ma Vương vui vẻ cầm một cánh hoa màu vàng kim, nuốt xuống.

Cửu Chuyển Kim Hoa có hiệu quả thông kinh mạch kỳ diệu, có thể thanh lọc sạch sẽ bất kỳ tạp chất nào trong cơ thể, không chỉ nhân loại mà cả linh thú cũng có thể trực tiếp nuốt.

Khương Trúc chép miệng, không cảm nhận được vị gì.

Nàng cúi đầu nhìn cơ thể mình, cũng không cảm thấy có gì thay đổi.

Chẳng lẽ trắng hơn một chút?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-61-khong-choi-noi-xin-cao-tu.html.]

“Đi thôi, đi tìm các sư huynh khác của ngươi.” Tam Thanh nhìn phương hướng một chút, rồi đi về phía bên trái.

Ồ đúng rồi, các sư huynh vẫn chưa đến tìm.

Nghĩ vậy, Khương Trúc lại lấy ra tấm thẻ tông môn để gửi tin nhắn cho các sư huynh, thông báo hướng đi của họ.

Kể từ khi vào bí cảnh, bọn họ không nhận được tin tức từ tông môn.

Có vẻ như khoảng cách quá xa, tin nhắn không truyền qua được, có thời gian phải nâng cấp một chút.

Tam Thanh hơi nghiêng đầu: “Đây rốt cuộc là thứ gì vậy?”

Vừa rồi hắn ta đã muốn hỏi rồi.

“Cái này? Đây là tông bài của chúng ta, đại sư huynh chưa gắn tâm phiến(2) phải không, để ta về sẽ làm cho huynh.”

Tam Thanh dừng lại, nhìn chằm chằm vào Khương Trúc: “Đây là muội làm ra?”

“Đúng vậy, tiện lợi chứ, chỉ là khoảng cách quá xa thì mất hiệu lực, còn cần cải tiến.”

Trong lòng Tam Thanh kinh ngạc một chút.

Mặc dù hắn ta không hiểu luyện khí, nhưng cũng biết thứ này chắc chắn không phải là đồ cấp thấp.

Tiểu sư muội luyện khí?

“Muội theo trưởng lão Như Tâm luyện khí?”

Khương Trúc ngẩng đầu: “Đúng vậy, trưởng lão Như Tâm nói Phật tu có thể làm bất cứ cái gì.”

Chỉ cần có Phật tâm là được.

“Ừ, mọi việc thuận theo tự nhiên, tôn trọng bản tâm là được.”

Tam Thanh không muốn can thiệp quá nhiều vào việc tu luyện của Khương Trúc.

Tu luyện vốn dĩ là việc của bản thân, dựa vào người khác cuối cùng cũng không đi xa được, bọn họ làm sư huynh nhiều nhất là chỉ đường, quản quá nhiều chỉ phản tác dụng.

Khương Trúc rất nghiêm túc ghi nhớ lời của đại sư huynh.

Đại Ma Vương nhìn thấy cuộc đối thoại trực tiếp trên tông bài, kinh ngạc đến nhảy dựng lên.

Mẹ ơi, bây giờ nhân tu đã lợi hại đến vậy rồi sao?

Ngay cả thứ nghịch thiên này cũng làm ra được.

“Cho ta xem, cho ta xem.” Nó lại bắt đầu kéo kéo.

Khương Trúc treo nó lại vào thắt lưng, tiện tay ném tông bài cho nó.

Đại Ma Vương ôm tông bài màu vàng, sờ trái sờ phải, cuối cùng mở to mắt, âm thầm kinh ngạc.

Nhìn xem chế tác này, nhìn xem vẻ ngoài này, nhìn xem khí tức này.

Nhân tu quả nhiên không thể xem thường.

Khương Trúc không biết con hồ ly này đã coi nhân tu là đại địch.

Nàng theo Tam Thanh đi khắp nơi trong bí cảnh.

Gặp linh thảo linh quả thì thu thập, gặp linh thú tấn công họ thì đánh cho phục.

Đúng vậy, dùng vũ lực đánh cho phục.

Quan điểm của Tam Thanh là có thể không g.i.ế.c thì đừng g.i.ế.c còn quan điểm của Khương Trúc là nếu đã đến thì an tâm - an táng ở đây.

Cho nên cuối cùng hai người mỗi người nhường một bước, nếu linh thú biết thời thế, đánh không lại thì chạy, họ cũng không đuổi giết, nhưng nếu cố chấp thì dùng vũ lực.

Trên đường đi hầu hết là Khương Trúc ra tay, Tam Thanh có ý muốn rèn luyện nàng, trừ khi gặp linh thú Kim Đan và Nguyên Anh kỳ, nếu không sẽ không tùy tiện ra tay.

Hai người đi ba bốn ngày mới gặp được mấy người Độ Chân tại một sa mạc đầy cát vàng.

Vừa rồi còn là cảnh cây cối um tùm, chim hót hoa thơm, quay đầu lại cảnh vật xung quanh đã thay đổi.

Thu Vũ Miên Miên

Tam Thanh nói, bí cảnh là những không gian ở các chiều khác nhau chồng lên, cho nên linh lực mới cực kỳ dồi dào.

Bí cảnh muốn hiện ra không gian nào, người đi vào sẽ đến không gian đó, hơn nữa không gian có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Rõ ràng vừa rồi họ đã trải qua một lần thay đổi không gian.

Mặt trời nóng bỏng treo trên cao, thời tiết nóng bức khiến tu sĩ cũng không chịu nổi.

Tam Thanh và Khương Trúc đi một lúc lâu mới thấy một khách điếm trong sa mạc, mấy người Độ Chân đang ở bên trong đó.

(1) Cõng nồi: Chịu tội thay.

(2) Tâm phiến: Con chip/ vi mạch.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.