Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 267




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đoạn Vân Sơn dứt lời, tay hóa ra vũ khí, đi từng bước một tiếp cận chỗ trũng. Khi còn cách năm mét, phóng ra một luồng linh lực.

Trống không.

Đoạn Vân Sơn thở ra một hơi, xoay người bước đi trở về.

“Thôi, chạy thì chạy đi.”

Nếu thực sự đánh nhau, lão cũng sợ Ma Tam nổi điên rồi tự bạo sẽ làm những đệ tử này bị thương.

Lão nhìn đống bừa bộn xung quanh, rồi ra lệnh: “Trước dựng lều lên, đun chút nước cho mọi người làm ấm người.”

Mà ở bên kia, Ma Tam đào tẩu được là nhờ Ma Ngũ và bốn vị trưởng lão Phong Thanh Tông cứu đi.

Ma Tam hỏi: “Bắt được không?”

Ma Ngũ từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái bình nhỏ, ma khí trong bình nồng đậm đến mức như ngưng tụ, chỉ nói: "Không nhiều lắm, nhưng cũng miễn cưỡng xem là thành công."

Trong khi Ma Tam đang chiến đấu kịch liệt với bọn họ, Ma Ngũ đã đánh cắp một ít ma khí, nhưng không dám trộm nhiều, sợ bị bọn Khương Trúc phát hiện.

Có chút ít còn hơn không có.

Ma Tam nhìn thấy cái bình nhỏ này tức khắc tức giận: "Sao lại ít thế này?"

Ma Ngũ không dám tranh cãi với hắn ta, nhưng trưởng lão của Phong Thanh Tông lại phản bác nói: "Ngươi cũng không trì hoãn được bao lâu, nếu như bị phát hiện, bọn họ lại muốn quấn lấy chúng ta mà đánh nhau, sao có thể dễ dàng thoát thân như vậy?"

“Ý là muốn trách ta? Nếu ta nhớ không lầm, trước đó Ma vương đã yêu cầu ngươi diệt trừ bọn Niệm Nhất. Các ngươi không những không hoàn thành nhiệm vụ, còn để cho bọn họ chạy tới phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi lấy đâu ra mặt mũi để chỉ trích ta?” Ánh mắt Ma Tam đầy âm trầm, chất vấn.

Các trưởng lão cứng họng, hậm hực dỗi hai câu với hắn ta, nhưng tự biết đuối lý cũng không dám thực sự chọc hắn ta nóng nảy.

Ma Tam châm biếm một tiếng: "Bây giờ thì tốt rồi, toàn bộ Ma tộc trong Tu Tiên giới đều đã bị tiêu diệt, cũng không cướp được bao nhiêu ma khí. Bọn Niệm Nhất vẫn sống khỏe mạnh."

Ma Ngũ nghĩ tới lời Ma vương nói trước đó, do dự hồi lâu mới hỏi: “Không phải Ma vương đã nói chúng ta không cần lo lắng về ma khí sao? Tại sao hiện tại lại muốn gióng trống khua chiêng mà tới đoạt như vậy?"

Ma vương rõ ràng nói qua, chẳng sợ Vạn Ma Quật bị phong ấn lần nữa, bọn họ vẫn sẽ có cách đạt được ma khí, tại sao bây giờ lại phải hy sinh nhiều tộc nhân như vậy?

Ma Tam cũng lâm vào trầm tư: "Có lẽ còn có tính toán khác. Đây không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm."

Nói xong, thân người hắn ta chợt lóe lên rời đi nơi này: “Ta sẽ tiếp tục đi bắt tu sĩ. Về phần các ngươi, thừa dịp Ma vương còn chưa trở về hãy lén lút theo dõi bọn họ, tìm cơ hội ra tay, đừng để bọn họ trốn thoát lần nữa. "

Nghe vậy, Ma Ngũ và các trưởng lão của Phong Thanh Tông lập tức bay về hướng ngược lại.

Dưới sự chỉ huy của Đoạn Vân Sơn, các đệ tử đã xây dựng lại nơi đóng quân một cách có trật tự.

Hạng Nhiên đang ở trong một lều trại khác chữa thương, trong khi đám người Khương Trúc đang trò chuyện với trưởng lão Đoạn Vân Sơn về tình hình gần đây.

Trên bếp lửa nấu nước ấm, mọi người đều cầm ly nước ấm, vừa uống vừa nói chuyện phiếm.

Đoạn Vân Sơn: “Ngươi đã đi qua Vấn Tâm Lộ sao?"

Bạch Tử Mục: “Đi qua hết rồi, cũng coi như thuận lợi, chúng ta phải đi Tây Châu ngay, Đọan trưởng lão còn cần giúp đỡ gì nữa không?"

Đoạn Vân Sơn ngẫm nghĩ: “Thật ra là có, chúng ta ở đây không có đủ đan dược và phù lục, còn có địa lôi của Luyện Khí Các cũng hết rồi, nếu như các ngươi bằng lòng, có thể đến Bích Vân thành gần nhất mua một ít giúp chúng ta."

Mục Trì há mồm đồng ý: "Không thành vấn đề."

Đoạn Vân Sơn rốt cuộc không nhịn được nữa ngẩng đầu nhìn mấy người Tiêu Trường Phong trước mặt.

Mỗi người trong số họ đều vẽ mặt như mèo mướp, trên đầu cắm cỏ dại, lại nhìn Nghệ Phong Dao đang bị các đệ tử của Thiên Diễn Tông vây quanh bên ngoài lều, cười to bất chấp hình tượng.

Tại sao thân truyền ở tông môn được nuôi dưỡng đến ngăn nắp sáng sủa, chỉ sau một năm ra ngoài lại trông như thổ phỉ vậy?

Tuy là nói phóng túng không kiềm chế được một chút, nhưng này cũng quá không kiềm chế đi.

Nhất thì thôi không nói, ở trong tông môn cũng là như thế, nhưng là...

Đoạn Vân Sơn thật sự muốn hỏi Tiêu Trường Phong, đầu óc hắn ta còn thanh tỉnh không, có biết mình đang làm gì không?

Lão nhớ rằng hắn ta của trước kia là một người rất đứng đắn

Thu Vũ Miên Miên

Sao mới không gặp một thời gian, lại trở nên giống như chơi thuốc vậy, điên điên khùng khùng.

Còn có Bạch Tử Mục của Thiên Diễn Tông… không phải là hình tượng tiên nhân dịu dàng ấm áp sao?

Còn có…

Thôi thôi, không nói nữa.

Ít nhất vẫn còn sống, coi như là tin vui đi, nhưng cũng không biết nếu tông chủ biết được có hộc m.á.u hay không.

 

Đoạn Vân Sơn buông ly trong tay xuống, nhắm mắt lại, đau đầu xoa xoa mi tâm.

Trương Đồng nhìn vẻ mặt không dễ dàng chịu của Đoạn Vân Sơn, sau đó lại nhìn chiếc ly trong tay mình, sắc mặt thay đổi đột ngột, đứng dậy hất nước nóng mà Khương Trúc đang định uống.

Mắng: “Đều mẹ nó đừng uống, trong nước có độc!”

Khương Trúc: "...?"

Đoạn Vân Sơn: "...?"

Mọi người: "...?"

Nghệ Phong Dao lập tức từ khoảng cách mười mét ngoài lều trại lao tới cửa lều của bọn họ, lén nhìn vào trong.

Sau đó lao ra ngoài gân cổ kêu lên: “Ngậm miệng lại hết, đừng uống, trong nước có độc!”

Diệp Linh từ lều trại chạy ra, mặt mũi trắng bệch: "Cái gì, có độc?"

“Ọe~~”

"Chết tiệt, trong nước có độc! Xong rồi, ta đã uống ba ly rồi, làm phiền mọi người hãy vận chuyển t.h.i t.h.ể ta về quê, cảm ơn."

"Ta vừa nói sao nước uống lại có vị ngọt như vậy, trời muốn ta vong mà!"

Trong lều, Khương Trúc nhìn Trương Đồng với vẻ mặt khó hiểu: "Làm sao ngươi biết?"

Nàng là một luyện đan sư cũng chưa nhận ra được, hắn chỉ là một Đao tu đầu óc đơn giản lại có thể nhận ra?

Trương Đồng chỉ vào Đọan Vân Sơn nói: “Vẻ mặt Đoạn trưởng lão rất thống khổ, Trúc Tử ngươi nhanh chóng kiểm tra một chút.”

Đoạn Vân Sơn: "?"

Lão lộ ra một nụ cười khó coi: "Vẻ thống khổ trên mặt ta bây giờ chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn."

Trương Đồng: "..."

“Đúng thật."

Mấy người Khương Trúc: "..."

Nửa khắc sau—

“Chỉ là hiểu lầm, ngại quá, các ngươi có thể sống sót." Nghệ Phong Dao lần lượt xin lỗi, lần nào cũng rơi nước mắt.

“Xin lỗi, các ngươi còn chưa có chết."

Diệp Linh đã nôn mửa nửa ngày: "?"

Không phải chứ, ngươi có bệnh à.

Mặt Diệp Linh lộ vẻ khó chịu đi vào trong lều, lại nhìn thấy Hạng Nhiên ngồi bên đống lửa, càng tức giận hơn.

Nhưng vì ngại có người ngoài ở đây, nên rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ tức giận ngồi sang một bên.

Lúc này, Khương Trúc từ bên ngoài đi vào, đi thẳng tới chỗ Hạng Nhiên ngồi xuống trước mặt nàng ta.

Hạng Nhiên lộ ra ý cười: "Trước kia ngươi giúp ta tìm được đệ đệ, hôm nay ngươi lại cứu ta một mạng. Theo lý mà nói, ta nên báo đáp ngươi..."

Diệp Linh bên cạnh không chút lưu tình giễu cợt: “Người ta là thân truyền của Tứ đại tông môn, tuổi còn trẻ đã đột phá Nguyên Anh, thứ tốt gì chưa từng thấy qua, sẽ thích đồ vật của ngươi sao? Hơn nữa, đồ của ngươi nàng cầm cũng sợ dơ."

Người Diệp gia xung quanh lập tức thấp giọng cười rộ lên.

Hạng Nhiên nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Linh một cái, sau đó lại nhìn về phía Khương Trúc, mím môi nói: "Đúng vậy, ta không có thứ gì cho ngươi."

Khương Trúc duỗi tay lấy ra một chiếc túi gấm treo ở bên hông nàng ta, cười tủm tỉm nói: “Vậy cái này đi, khá đẹp mắt."

Hạng Nhiên nhìn chằm chằm túi gấm trong tay nàng, sửng sốt một hồi, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thấy nàng ta không nói chuyện, Khương Trúc cho rằng có lẽ là thứ gì đó quan trọng, nên muốn trả lại: "Vậy hôm khác ngươi cho ta một cái, ta thích thứ gì đó đơn giản một chút..."

"Không cần, cho ngươi." Hạng Nhiên cương quét nhét lại túi gấm vào tay Khương Trúc.

Túi gấm này được nàng ta làm khi còn nhỏ, cũng không tinh xảo gì, chỉ có thể nói là trông cũng tạm được.

Ban đầu, nàng ta và đệ đệ mỗi người có một cái, bên trong nhét bình an phù.

Hồi nhỏ nghe người ta nói, bình an phù mình tự vẽ không linh, hiện tại quả nhiên… ai cũng không bảo vệ được.

Túi gấm này không còn thích hợp ở trên người nàng ta nữa.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.