Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 262




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày rời khỏi Vô Cực thành, nhóm năm người Khương Trúc lại tới Vô Cực trà lâu.

Trong trà lâu vắng hoe, chỉ lác đác vài người, không có bao nhiêu người trở về.

Vẫn uống trà như cũ.

Nhưng bọn họ không uống mà bắt đầu trao đổi với người bán hàng.

Khương Trúc: “Có thể bán “Triêu Văn Hữu Đạo” này được không?”

Nữ nhân lập tức lấy ra một cái bình nhỏ từ túi trữ vật.

“Có thể, chi phí nguyên vật liệu là bốn vạn linh thạch cực phẩm, chi phí nhân công là một vạn linh thạch cực phẩm, tổng cộng năm vạn linh thạch cực phẩm một bình.”

Nghệ Phong Dao trợn tròn mắt.

Không phải chứ, cái bình có chút xíu.

Khương Trúc chớp chớp mắt, chân thành hỏi: “Có thể giảm giá được không?”

Nữ nhân mau mắn trả lời, lôi kéo tay Khương Trúc ra vẻ tỷ muội thâm tình: “Có thể.”

Sắc mặt bốn người Bạch Vi vui vẻ.

Khương Trúc: “Ba vạn linh thạch cực phẩm.”

Nữ nhân bĩu môi: “Chi phí đóng gói là hai vạn linh thạch cực phẩm, một bình tổng cộng năm vạn linh thạch cực phẩm, xin hỏi ngài cần mấy bình?”

Năm người Khương Trúc: “...”

Quả là nhân viên bán hàng xuất sắc của năm.

Bạch Vi mạnh mẽ phản bác: “Ngươi chơi kiểu này quá ác, cái bình nhỏ này của ngươi cao lắm chỉ uống được ba hớp.”

Nữ nhân cẩn thận ngắm nghía cái bình, chốc lát sau ngẩng đầu lên, ngay lúc Khương Trúc cho rằng nàng ta đã tìm lại lương tâm thì nghe đối phương nói: “Nếu người nào miệng nhỏ, thật ra cũng có thể uống được sáu hớp.”

“...”

Trầm mặc là Khang Kiều đêm nay(1).

Thì ra tại miệng bọn họ quá rộng phải không?

Mục Trì mỉm cười: “Ngươi đang nói tiếng người sao?”

“Ta tên Hồng Thập, là tộc Hoa Linh, cũng không nói tiếng người.”

Mấy người Bạch Vi hoàn toàn mất cảm xúc.

Cuối cùng Khương Trúc đã nhận ra, bọn họ đã đến khu vực xa xôi ngoài Tu Tiên giới rồi.

Vì thế nàng ngồi lại, uống một ngụm trà miễn phí trên bàn: “Thôi thôi, ngươi lấy cho ta ba bình đi.”

Miệng người bán hàng trước mặt còn cứng hơn đá, nàng có thể làm gì được.

Cũng không thể thật sự không mua?

Sinh Mệnh thụ trong cơ thể nàng muốn phát triển còn phải nhờ vào ‘“Triêu Văn Hữu Đạo” này.

Thấy Khương Trúc cũng hết cách, mấy người Mục Trì cũng từ bỏ cò kè mặc cả với Hồng Thập, ngoại trừ Hác Phú Quý, ba người còn lại mỗi người mua hai bình.

Không biết Hác Phú Quý có chuyện gì, không cần gì cả, cũng chẳng có gì, hắn cũng không lên đấu võ đài trong Vô Cực thành, Mục Trì nói cho hắn ít bảo vật tăng tu vi, hắn cũng không cần, còn kiên quyết muốn tự mình tu luyện.

Nghệ Phong Dao đã nhiều lần nói hắn là kẻ lập dị.

Nhưng phàn nàn vậy thôi, mọi người vẫn tôn trọng phương thức tu luyện khác người của hắn.

Thu Vũ Miên Miên

Mấy người Khương Trúc lại mất một lượng lớn linh thạch nên lúc ra khỏi Vô Cực trà lâu, mặt ai cũng tiu nghỉu.

Hồng Thập còn rất vui vẻ vẫy tay chào bọn họ, kêu lên “hoan nghênh quay lại lần sau”.

Nghệ Phong Dao nghe vậy chạy càng nhanh hơn: “Không dám tới nữa, sợ là lần sau phải cởi truồng chạy ra.”

Khi năm người hoàn toàn rời khỏi nơi này và không còn nhìn thấy Vô Cực trà lâu nữa, thẻ Vô Cực trên người bọn họ cũng hóa thành tro tàn.

Khương Trúc nhìn thoáng qua một phương hướng, dẫn đầu chạy về phía sơn mạch Cửu Long.

“Đi tìm đám người Tiêu Trường Phong, tụ họp với bọn họ.”

 

Tuyết rơi dày đặc trong ba tháng liên tục, toàn bộ Bắc Châu thậm chí cả phía bắc Tây Châu và Trung Châu đều bị tuyết bao phủ trắng xóa.

Tuyết ở Tu Tiên giới khác với tuyết thông thường, nó có lẫn linh lực, cho nên tu sĩ cũng có thể cảm nhận được cái lạnh.

Không khí lạnh lẽo được bao bọc trong những cơn gió rét buốt, rít lên giữa những ngọn núi bạc màu, thỉnh thoảng sẽ có hai ba tu sĩ bước đi giữa sắc tuyết mênh mông.

“Bang—”

Một luồng linh lực cực lớn đánh vào ngọn núi phủ tuyết, trong chốc lát toàn bộ tuyết đọng trên ngọn núi phủ tuyết đều sụp đổ, cuồn cuộn lao xuống như một trận lũ khổng lồ, cách mặt đất khoảng chừng vài trượng.

Mà phía dưới những đám tuyết mịt mù, tiếng giao tranh ác liệt vẫn vang vọng.

Ba người Tiêu Trường Phong hợp lực đá bay Ma Ngũ, sau đó chật vật chạy xuống, tuyết lở không phải chuyện đùa.

Cũng không biết Ma Ngũ dùng thủ đoạn gì, từ sau khi bọn họ ra khỏi Thiên Thành Cốc, lần nào hắn ta cũng có thể tìm được bọn họ một cách chính xác.

Lần này Ma Ngũ mang theo bốn vị trưởng lão Phong Thanh Tông tiến đến chặn g.i.ế.c bọn họ, bằng không với tốc độ của bọn họ đã sớm đến Tây Châu.

“Mấy người Khương Trúc sắp tới chưa? Thật chịu hết nổi rồi.” Trương Đồng lại một lần tránh thoát linh lực từ đằng sau đánh tới, không nhịn được hỏi.

Bốn vị trưởng lão Phong Thanh Tông đều là Hóa Thần trung kỳ, Ma Ngũ cũng có tu vi Hóa Thần sơ kỳ.

Mà Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục cũng chỉ mới vừa đột phá Nguyên Anh, huống chi Trương Đồng vẫn là Kim Đan đỉnh phong, trong một tháng kể từ khi ra khỏi Thiên Thành Cốc, bọn họ luôn cố trốn tránh, ngày nào cũng chiến đấu, linh lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Bạch Tử Mục lấy ra Tiểu Linh Thông không ngừng nhấp nháy: “Chắc sắp rồi, cố chịu chút nữa.”

Phía sau Ma Ngũ điên cuồng đuổi theo không tha, ma khí màu đen xen lẫn sương tuyết màu trắng: “Mau ngăn bọn chúng lại, tuyệt đối không thể để chúng sống sót mang Thiên Lực đi!”

Nói xong một trưởng lão Phong Thanh Tông lắc mình xuống phía dưới bọn họ, đập tay xuống đất, mặt đất nổi lên từng hàng gai đ.â.m về phía bọn họ.

Tiêu Trường Phong vung mạnh kiếm trong tay, hàng gai đất nổ tung, chỉ trong tích tắc đó, những người khác cũng đuổi tới.

Hai nhóm người lại đánh nhau.

Phía sau dòng tuyết càng tới gần bọn họ.

Ma Ngũ có vẻ muốn kéo bọn họ c.h.ế.t chung.

Ngay lúc này, bên trong dòng tuyết ngập trời truyền ra một vài tiếng động rất nhỏ.

Ba người Tiêu Trường Phong bị bọn hắn phối hợp đánh gục lại ngẩng đầu lên với vẻ mặt vui mừng.

Ma Ngũ còn chưa kịp quay người lại, chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong dòng tuyết bay xuống, tiếp theo nửa khuôn mặt tê rần, dường như có gì đó lướt qua mặt, cả người ngã sang một bên.

Chờ đến khi hắn ta bò dậy, Trương Đồng dưới lưỡi đao đã biến mất, cảnh tượng cũng tương tự bên phía trưởng lão Phong Thanh Tông, Tiêu Trường Phong và Bạch Tử Mục cũng biến mất.

Cùng lúc đó, phía dưới truyền đến một ít động tĩnh.

Vẻ mặt Ma Ngũ âm trầm, ngẩng đầu nhìn xuống, chỉ thấy bốn người Khương Trúc, Bạch Vi, Mục Trì, Nghệ Phong Dao đang đứng trên hai tấm ván dài và trượt vòng xuống núi nhanh chóng, bọn họ còn cầm hai cây gậy, không ngừng điều chỉnh phương hướng.

Mà Tiêu Trường Phong, Trương Đồng, Bạch Tử Mục và Hác Phú Quý đứng ở phía sau bọn họ, kiêu ngạo dựng ngón giữa về phía bọn hắn khiêu khích, còn cười ha ha suốt đoạn đường.

Có thêm linh lực, chỉ hai hơi thở, Ma Ngũ đã không thấy bóng dáng bọn họ, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười hoang dã của bọn họ.

“Đám lão già vô dụng, tiểu gia ta đi trước một bước.”

“Ma Ngũ, tạm biệt, không cần tiễn ha ha ha ha—”

Ma Ngũ sờ sờ vết m.á.u bị bị cọ xát mà xuất hiện trên mặt, ánh mắt hung ác: “Thất thần làm gì, đuổi theo!”

Các trưởng lão Phong Thanh Tông tuy bất mãn trước thái độ của hắn ta, nhưng rốt cuộc cũng không nảy sinh tranh chấp với hắn ta.

Tốc độ của tám người Khương Trúc quá nhanh, tuyết lở cũng không đuổi kịp bọn họ, hơn nữa Khương Trúc có thể giúp bọn họ che giấu khí tức, chỉ cần biến mất trước mắt một giây, cơ bản chính là mò kim đáy biển.

Khi bọn người Ma Ngũ đuổi tới, dưới chân núi đã không còn bóng người, chỉ có hai chữ “đồ ngốc” trên mặt đất, sợ bọn hắn không biết chữ, còn để một viên Lưu Ảnh thạch.

Ma Ngũ vừa nhẹ nhàng đụng vào Lưu Ảnh thạch, từng gương mặt ngáo ộp phóng to xuất hiện trước mặt.

Tiếp theo chính là tám ngón giữa dựng thẳng lên trời, còn kèm theo mỗi người một câu “đồ ngốc”.

Tám lời chào, mỗi lời chào có một giọng điệu khác nhau.

Đồ ngốc hiền lành, đồ ngốc khí phách, đồ ngốc tà mị, đồ ngốc giọng ngự tỷ, đồ ngốc giọng thiếu niên...

Có thể nói rất chu đáo, quan tâm đầy đủ đến sở thích của mỗi người.

(1) Đây là câu thơ trích trong bài thơ “Tạm biệt Khang Kiều” của tác giả Từ Chí Ma thời cận đại. Khang Kiều là phiên âm từ tiếng Anh của Cambridge.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.