(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong Vạn Phật Tông giờ chỉ còn lại một nhóm đệ tử mới nhập tông, cùng với Đạo Ngộ trưởng lão và tiểu Minh Huệ, dù là việc tìm kiếm phương pháp phong ấn hay giúp đỡ các tông môn ở Phàm giới, tất cả đều phụ thuộc vào một mình muội ấy chạy đôn chạy đáo bên ngoài.
Mặc dù trong tông môn, muội ấy là người không đáng tin cậy nhất, nhưng cuối cùng, hầu hết những trách nhiệm quan trọng đều đặt nặng lên vai muội ấy.
Tam Thanh hơi cụp mắt xuống.
Ngoài ra còn có Tam Đại Các, việc họ đồng ý hợp tác như vậy chắc chắn cũng phải vì có một lý do riêng.
Tam Đại Các là một thương hội thuần túy, không phải tông môn hay gia tộc, trong đó, mọi người đều là những kẻ xa lạ không hề có quan hệ huyết thống, giống như hội lính đánh thuê, họ tập hợp với nhau chỉ vì lợi ích chung.
Để huy động được một lượng lớn người như vậy tham gia vào công việc khó khăn và không có lợi gì này, Tam Đại Các đã phải tốn không ít lời lẽ và tâm huyết.
Minh Nhã Quân kịp thời kéo câu chuyện trở lại, hỏi Tam Thanh: "Bên Tu Tiên giới, trận pháp đã được bố trí xong rồi, bây giờ cần Vạn Phật Tông quyết định trận pháp ở Phàm giới nên đặt ở đâu?"
Vô Tướng đã dẫn các trưởng lão ra ngoài bao vây trấn áp Ma Phi, nên giờ chỉ có Tam Thanh là người có thể quyết định.
Một khi trận pháp đã được đặt, nhất định sẽ cần người trấn thủ, nếu không khi Ma tộc phát hiện ra chúng sẽ đến tấn công.
Tam Thanh chăm chú nhìn bản đồ, suy nghĩ một hồi lâu rồi chỉ vào một vị trí: "Đặt ở đây đi."
Tại Tu Tiên giới, bên ngoài Vĩnh Hằng thành —
Mây đen sấm chớp cuồn cuộn trên bầu trời, Mục Trì sau khi đi qua Vấn Tâm Lộ đã thuận lợi đột phá lên Nguyên Anh.
Ở bên dưới, mấy người Khương Trúc sau khi đã giao chiến với các tu sĩ trong một thời gian dài, cuối cùng cũng có thể dừng tay.
Tiếng động từ việc đột phá lên Nguyên Anh quá lớn, cho dù có che giấu khí tức cũng không thể giấu nổi lôi vân.
Nhưng may mắn là họ có Khương Trúc, vị sư phụ tài giỏi nhất ở bên cạnh, Bạch Vi và Nghệ Phong Dao không biết xấu hổ mà học được tuyệt chiêu của nàng— "một chạm thoát y".
Đúng vậy, họ đã đánh nhau lâu như vậy, nhưng chỉ toàn cởi đồ đối phương.
Những tu sĩ đối diện cũng rất tức giận.
Chủ yếu là không phải họ chưa từng đánh nhau, nhưng họ cảm thấy rất bức bách, như thể toàn bộ nhân cách đều bị sỉ nhục!
Ngươi nói xem một nhóm thanh niên đầy khí phách như vậy, đánh nhau mà cứ chăm chăm xé rách y phục của người khác, là có ý gì?
Trong thời gian dây dưa với lũ nhóc bên kia, họ đã hỏng mấy bộ y phục.
Mới vừa lấy từ trong túi trữ vật ra, còn chưa kịp mặc cho ấm, thì bên kia đã xông tới nhắm vào y phục mà chém, điều khiến họ đau lòng nhất là sự phối hợp của đối phương rất ăn ý, người này kéo áo thì người kia lột quần, nhìn thấy thân thể trần trụi lại cảm thấy sợ hãi.
Có lúc họ cũng nghĩ thông rồi, trong giây phút sống chết, thì đánh nhau mà không mặt y phục cũng chẳng sao, nhưng ngươi cho rằng đây đã là cực hạn rồi sao?
Sai lầm lớn!
Chẳng hạn như bây giờ...
"Chờ một chút, ta không đánh nữa, ta không đánh nữa, các ngươi cho ta mặc lại y phục..."
Câu nói của tên tu sĩ còn chưa dứt, Khương Trúc đã lao lên.
"Xoẹt xoẹt xoẹt—"
Bạch Vi và Nghệ Phong Dao mỗi người cầm hai viên Lưu Ảnh thạch, trong miệng còn ngậm một viên, hướng về phía hắn ta quay 360 độ không góc chết.
Các tu sĩ: "..."
Đúng vậy, không nghe nhầm đâu, đám người điên này không chỉ muốn nhìn thấy họ khỏa thân, mà còn muốn ghi lại bằng Lưu Ảnh thạch và phát lại nhiều lần.
Hỏi xem ai chịu nổi điều này?
Đây không còn đơn thuần là một trận chiến nữa.
Cái này đã nâng lên đến mức độ tấn công tinh thần!
"Mẹ nó, ta nói là không đánh nữa rồi! Các ngươi còn xé áo ta làm gì?" Tên tu sĩ kia tức đến phát khóc.
Bạch Vi và Nghệ Phong Dao bối rối đặt Lưu Ảnh thạch trong tay xuống, nhìn Khương Trúc.
Ba người đột nhiên ngơ ngác, im lặng rồi lặng lẽ tụ tập lại
Bạch Vi thận trọng nói: “Ta có y phục, ngươi có muốn không?”
Người nam nhân đang khỏa thân ngồi xổm trên mặt đất, kêu lớn: “A a a, các ngươi đều là những kẻ biến thái, không chỉ quay cảnh ta khỏa thân mà còn muốn thấy ta mặc nữ trang nữa?!”
Đám người Khương Trúc: “…”
Không phải, họ không có ý đó...
“Nữ trang? Thật không ngờ các ngươi lại nghĩ ra điều này!” Ma Vương nằm trong giỏ cười đến nỗi đau cả bụng, càng làm cho tu sĩ đó cảm thấy bi thương hơn.
“Đừng khóc, đừng khóc, ta cho ngươi mượn y phục, của ta là nam trang.” Nghệ Phong Dao nhanh chóng lấy y phục của mình cho hắn ta.
Nghe vậy, tu sĩ đó càng khóc to hơn, nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa che mặt: “Các ngươi đã xé rách mấy bộ y phục của ta, giờ chỉ cho ta mượn một bộ, ngày mai ta phải trả lại ngươi?”
“Ta không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa…hu hu hu… các ngươi còn quan tâm đến một bộ y phục…”
Nghệ Phong Dao: “…” Không, huynh đệ này, câu đó thực sự rất khó hiểu.
“Vậy ta sẽ cho ngươi bộ y phục này, như vậy được không?”
Nghe thấy câu này, tu sĩ kia lau nước mắt,cầm lấy y phục định mặc ngay, nhưng vừa quay đầu lại thấy Bạch Vi và Nghệ Phong Dao vẫn đang cầm Lưu Ảnh thạch trong tay, hắn ta đột nhiên cảm thấy trời đất như sập xuống.
Vừa rồi hắn ta mới khóc lóc trong tình trạng không một mảnh vải che thân...
Đám người biến thái này muốn làm gì?!
Có phải cố tình không?!
“Các người khốn kiếp, vẫn còn đang ghi hình sao???”
“!!!”
“Không không không, chúng ta không có ý đó, chúng ta quên tắt!” Bạch Vi và Nghệ Phong Dao vội vàng tắt Lưu Ảnh thạch.
Mặt mày tu sĩ nọ đầy bi phẫn, khiến cho Khương Trúc cũng lo lắng hắn ta sẽ tự sát ngay tại chỗ.
Nàng lo lắng giải thích cho những tu sĩ xung quanh: “Đừng hiểu lầm, nếu không phải các ngươi đến đánh bọn ta, thì bọn ta sẽ không làm như vậy, thật đấy!”
Thu Vũ Miên Miên
Các tu sĩ mặt đầy kinh hãi: “Mẹ kiếp, đánh nhau khiến bọn ngươi bị kích thích đến vậy à? Quả thật là biến thái mà!”
Khương Trúc và hai người kia: “…?”
“Ngươi nghe ta giải thích…”
Lần này các tu sĩ cũng không còn quan tâm đến việc mình đang khỏa thân hay không, lập tức bỏ chạy như thể có ma đuổi theo.
Bỏ lại ba người Khương Trúc hoàn toàn hóa đá tròn gió.
Xong rồi, đánh một trận mà ngươi đã biến thành M rồi.
Sau khi đột phá, Mục Trì bay tới, chỉ thấy trên mặt đất đầy những mảnh vải cùng với Ma Vương đang cười hả hê bên hông Khương Trúc.
“Mọi người ở đây đang xé y phục à?”
Nghệ Phong Dao mang vẻ mặt đầy khó chịu: “Không phải... lúc trước, không phải Tiểu Trúc xé nát quần áo của người ta sao? Bọn ta chỉ muốn thử chiêu đó, kết quả họ sợ mà chạy mất.”
Không còn muốn chơi nữa.
Thực sự có người coi họ là biến thái.
“Theo bổn vương, các ngươi cũng nên tự xem xét lại mình, không chừng các ngươi thật sự là như vậy đó, ha ha ha.” Ma Vương cười không ngừng.
Mặt Khương Trúc không biểu cảm đập hắn một phát, tiếng cười dừng lại ngay lập tức, sau đó đậy nắp lại: “Ngươi đừng gây rối nữa, bọn ta có phải biến thái hay không chính chúng ta có thể không biết hay sao?”
Khóe miệng Mục Trì co giật, nói thật không cần nghĩ cũng biết cảnh tượng đó kinh khủng đến mức nào.
“Được rồi, đi tìm đám người Tiêu Trường Phong thôi, sao bọn họ lại không hồi âm lại tin nhắn của ta chứ?” Khương Trúc mặt mày đầy tức giận.
Bạch Vi lắc đầu: “Cũng không trả lời ta, chạy xa như vậy cũng phải có thời gian hồi âm cho chúng ta chứ? Chẳng lẽ đã có chuyện xảy ra?”
Nói xong, họ đều không trì hoãn nữa, nhanh chóng vào rừng tìm kiếm.
Tìm nửa ngày trời không tìm thấy người, nhưng lại phát hiện nhiều dấu hiệu của trận chiến.
“Nhanh lại đây, ở đây có một vài vết kiếm, nhìn rất giống Tiêu Trường Phong để lại.” Bạch Vi gọi.
“Đi theo dấu vết đó xem sao, không lẽ gặp Ma tộc?” Khương Trúc vừa nói vừa nhanh chân tiến về phía trước.
Chủ yếu là bây giờ đã trôi qua hơn một ngày, hiện trường có nhiều dấu chân người đi qua, khí tức cũng hoàn toàn bị tán loạn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");