(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy người Khương Trúc nghe Quan Ngọc nói, không tự chủ được ngẩng đầu, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.
Cho dù là một người xa lạ cũng không đáng để người đã c.h.ế.t không được yên ổn…
Huống chi bọn họ còn là thân phụ tử.
Có lẽ đã sớm biết Hạng Lão Bình m.á.u lạnh và tham lam, sắc mặt Hạng Nhiên không thay đổi quá nhiều.
Đây chẳng phải là Hạng Lão Bình sao?
Khi còn sống bị thì lão ta tra tấn, khi c.h.ế.t rồi cũng chẳng chạy khỏi tay lão ta.
Nàng ta không mang Hạng Lương đi được, cũng không muốn mang hắn ta đi.
Hắn ta đã an ổn trong mộ của Quan Quỳnh rồi.
Thật mỉa mai làm sao.
Sau khi c.h.ế.t lại phải mượn mộ người khác để an thân.
Tầm mắt Hạng Nhiên dừng lại trên ngôi mộ tinh xảo kia, yên lặng nhìn vài giây, khàn giọng nói: “Đa tạ tiền bối, làm phiền rồi.”
Mấy người Khương Trúc cũng hành lễ.
Quan Ngọc nhìn đám người Khương Trúc muốn rời đi cùng nàng ta, hỏi: “Các ngươi không cần Thiên Bia à?”
Mấy người Khương Trúc lập tức xoay người, tiến đến xếp hàng trước mặt bà ấy, mặt đều cười đến xán lạn: “Tiền bối, ngài có sao?”
Hạng Nhiên cũng dừng lại.
Nàng ta không hiểu sao Quan Ngọc tiền bối biết nhóm Niệm Nhất cần Thiên Bia, chẳng lẽ bà ấy đã nhìn thấy trong Tiểu Biệt sơn rồi sao?
Quan Ngọc khó hiểu nhìn thoáng qua Ma Vương và Nguyệt Hoa hóa hình người, nhưng cũng chỉ nhìn thoáng qua, bình tĩnh đáp: “Tất nhiên.”
Đời đời Quan gia đều đi Đao đạo, vô cùng nổi tiếng trên con đường này.
Thu Vũ Miên Miên
Tương truyền trước khi lão tổ Quan gia phi thăng, lấy một địch mười, đao hạ c.h.é.m Đại Thừa, một trận thành danh, từ đó về sau đao pháp Quan gia nổi tiếng ở toàn bộ Tu Tiên giới.
Chỉ là huyết mạch Quan gia ít ỏi, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, vậy nên cũng ít có người biết Thiên Bia Đao đạo thực ra vẫn luôn ở trên người Quan gia.
Lập tức lại có thể thêm một Thiên Bia, vẻ mặt mấy người Khương Trúc vui sướng.
Trương Đồng tiến lên cung kính nói: "Tiền bối ngài nói thử thách đi, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành!”
Bọn họ cũng không hỏi nhiều vì sao vị tiền bối này lại biết được, những cao thủ trên con đường rất nhiều, dù sao chỉ cần biết tiền bối bằng lòng đưa Thiên Bia cho bọn họ là được rồi.
Quan Ngọc lắc đầu: “Không cần, ta đưa thẳng cho các ngươi là được, vừa nãy muốn thăm dò cũng thăm dò rồi.”
Bà ấy xuất hiện chính là vì việc này, lúc Vân Trung Kiếm Tôn đích thân đến thăm bà ấy đã đồng ý, nếu gặp được bốn tiểu bối của Tứ đại tông thì đưa Thiên Bia cho bọn họ.
Huống chi, Tiểu Quỳnh bỏ mạng, huyết mạch Quan gia bọn họ cũng hoàn toàn đứt đoạn.
Nghĩ tới đây, Quan Ngọc lấy một phiến ngọc ra, ném cho bọn họ, Trương Đồng tay hoảng chân bận vội vàng đón lấy.
“Hiện tại đao pháp của ngươi đã thành hình, không học được đao pháp của Quan gia ta, nhưng bên trong có vài điều tâm đắc, ngươi có thể nhìn xem, nếu ngươi thật sự có lòng, thuận tiện tìm một tiểu bối có thiên phú, thay ta truyền đao pháp của Quan gia xuống, chỉ có một chuyện, vạn lần không thể làm nhục danh tiếng Quan gia ta.”
Trương Đồng cung kính chắp tay hành lễ: “Vãn bối nhớ kỹ.”
Hắn ta vừa dứt lời, đột nhiên cảm giác thân thể nhẹ nhàng, cả người lơ lửng đến giữa không trung.
Linh lực toàn thân Quan Ngọc bắt đầu khởi động, một luồng khí sắc bén thổi bọn Khương Trúc lùi lại vài bước.
Ở trong mắt những người khác, bọn họ chỉ là mặt đối mặt lơ lửng lên, nhưng là Trương Đồng lại có thể nhìn thấy trước mặt bọn họ xuất hiện hai đại đạo giống nhau, mà phía cuối đại đạo của Quan Ngọc dựng lên một khối bia đá không chữ.
Tấm bia đá kia càng ngày càng gần với hắn ta, cuối cùng đi thẳng từ đại đạo khác đến đại đạo của hắn ta, vậy là xong.
Thứ Thiên Bia truyền lại không phức tạp giống như những truyền thừa khác, đó là bởi vì bản thân Thiên Bia chính là vật vô chủ.
Vật vô chủ có nghĩa là có thể lưu truyền qua lại giữa các tu sĩ, nhưng không thể bị trói buộc, cũng không thể khế ước, điều này cũng có nghĩa là có thể bị cướp đoạt.
Nhưng không có mấy tu sĩ rảnh rỗi đến mức đau trứng cố ý đi cướp đoạt Thiên Bia đâu.
Thứ nhất, cho dù ngươi có được Thiên Bia, nhưng không đột phá Hóa Thần kỳ thì không thể cảm ngộ, chẳng qua chỉ làm một vật dẫn của Thiên Bia thôi, giống như có thêm một vật trang sức tàng hình.
Hơn nữa nếu năng lực lĩnh ngộ của ngươi đối với Đao đạo quá kém, Thiên Bia còn có thể lén lút chạy trốn.
Ngươi ngẫm lại xem, nếu như ngươi vừa bị tu sĩ có tu vi cao hơn mình cướp đoạt không còn gì, tâm trạng vốn rất khó chịu, về nhà thì thấy Thiên Bia còn chạy đi mất, đây chẳng phải là c.h.ế.t trong lòng nhiều chút sao?
Một giây đã tan nát.
Thứ hai, cho dù ngươi đột phá tới Hóa Thần kỳ, nếu muốn thông qua cảm ngộ Thiên Bia để hỗ trợ tu luyện, đúng là còn khó hơn lên trời.
Trong Tam Thiên Đại Đạo, có rất nhiều cái gọi là “Đường tắt” có thể đi, ví dụ như giác ngộ, ví dụ như đạt được thiên tài địa bảo, nhưng dựa vào cảm ngộ Thiên Bia được xem là phương pháp khó khăn nhất.
Dù sao từ xưa đến nay, tu sĩ thành công đi đường tắt dựa vào cảm ngộ Thiên Bia chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, có bản lĩnh cảm ngộ này không bằng đi hấp thu nhiều linh lực hơn.
Cho nên muốn nói Thiên Bia có ích, có ích thì có thật, nhưng đối với đại đa số tu sĩ mà nói thì không có gì hấp dẫn.
Thuận lợi đạt được Thiên Bia, Trương Đồng rơi xuống đất, nhìn phần mộ phía sau Quan Ngọc, hé miệng, muốn nói lại thôi.
Quan Ngọc giống như phát hiện suy nghĩ của hắn ta, quay đầu đưa lưng về phía bọn họ, âm thanh có chút cô đơn: “Chuyện báo thù các ngươi không cần quản, ta tự sẽ đi giải quyết."
Bọn họ có nhiều việc quan trọng hơn để làm.
Trương Đồng: “Ngày sau nếu tiền bối cần, vãn bối nhất định dốc sức giúp đỡ.”
Quan Ngọc không đáp, chỉ đưa lưng về phía bọn họ, phất phất tay, mấy người Khương Trúc thấy vậy cũng không lưu lại.
Ra khỏi cánh rừng, Hạng Nhiên mới chia tay với bọn họ: “Ta ở Diệp gia Bích Vân thành, sau này có duyên gặp lại."
“Có duyên gặp lại.”
Tạm biệt xong, Hạng Nhiên lập tức bay về phía thôn Tiểu Biệt.
Hiện tại chỉ còn lại đám người Khương Trúc.
“Tiếp theo đến hướng Tây Bắc đi.” Khương Trúc lại lấy tấm bản đồ rách nát của nàng ra.
Nhìn tấm bản đồ thô sơ kia, Mục Trì thật sự nhìn không nổi nữa: “Trúc Tử, ngươi không thể vẽ thêm hai nét nữa à?”
Khương Trúc mỉm cười, ấn đầu chất vấn: “Có ý gì, ngươi xem thường bản đồ của ta à?”
Mục Trì đoạt lấy thứ gọi là bản đồ kia đưa cho mọi người xem: “Chưa nói có nhìn nổi hay không, ta chỉ muốn hỏi cái thứ này giống bản đồ chỗ nào?”
Mọi người vừa giương mắt, chỉ thấy một hình vuông lớn trên giấy, trên hình vuông có tám hình tròn được vẽ theo tám hướng.
Ngoài ra… Hết rồi.
Trước đó bọn Tiêu Trường Phong đã xem qua một lần ở Hoàng thành, vậy nên bây giờ không có phản ứng gì khác ngoại trừ im lặng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Ma Vương thấy nên lập tức không nhịn được, hắn kéo Nguyệt Hoa, không chút lưu tình cười nhạo thành tiếng.
“Thứ này là bản đồ à?!”
Ma Vương ôm bụng: “Bản đồ này của ngươi thuận tiện ghê, rất hợp với kẻ đần, vì cầm như thế nào cũng không cầm ngược được hahahaha.”
Nguyệt Hoa không biết hắn đang cười cái gì, nhưng nàng ta cũng phát ra chút âm thanh giống như tiếng cười.
Mục Trì yếu ớt nói: “Lúc ở Hoàng thành đã vậy rồi, bây giờ cũng không nhiều hơn một nét nào, rất tiết kiệm bút mực.”
Khương Trúc vỗ vỗ giấy, vàng thật không sợ lửa nói: “Cái này gọi là ngắn gọn súc tích, chỉ cần nhìn một cái là ngươi có thể biết được mình đang đi đâu đấy thôi!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");