Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 230




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dưới sự đe dọa từ cái tát của Khương Trúc, Ma Vương cũng không dám nhiều lời nữa.

Hồ ly với bộ lông đen đỏ đan xen đáp xuống đất biến thành nam nhân mặc áo bào lông chồn đen, bên cạnh hắn là một nữ tử tóc đen mặc áo khoác rộng trắng tinh.

Mái tóc đen của nữ tử kia rối tung ở sau lưng, gần như chạm đất, khí tức toả ra trên người rõ ràng là…

Tà vật!

“Tiểu Trúc Tử, đây cũng là khế ước của ngươi à?” Mấy người Mục Trì liếc mắt sang.

Ở Tu Tiên giới, cái gì cũng có thể ký khế ước, nhưng thật sự không có mấy người sẽ lập khế ước với tà vật, một là sợ chúng điên lên rồi g.i.ế.c mình, hai là sợ chúng điên lên rồi g.i.ế.c người khác.

Xử lý cái nào cũng rất phiền.

Thấy một tà vật đột nhiên xuất hiện trước mặt, Hạng Nhiên cũng hơi sửng sốt.

Nếu nàng ta nhớ không lầm, Niệm Nhất nên là một Phật tu mới phải.

“Nàng ta tên là Nguyệt Hoa, không giống với những tà vật khác, bản thể của nàng ta là Nguyệt Hoa Phật Liên, sau này bởi vì một số nguyên nhân nên biến thành song sinh liên…” Khương Trúc nói ngắn gọn, giải thích sơ lược một chút cho bọn họ.

Tóm lại là nàng ta hoàn toàn không hắc hóa, rất ngoan, sẽ không vô cớ c.h.é.m người.

Mấy người Mục Trì cũng không tranh cãi tà vật gì hay không, lời Tiểu Trúc Tử nói còn giả được à?

Cứ thế là được!

Bốn Nguyên Anh lập tức hùng hổ đi về phía vách núi, tư thế kia đúng là có vài phần lão đại hắc bang.

Ngay lúc bọn họ đang chiến đấu với chim ưng miệng lồi, nhân lúc hỗn loạn, Khương Trúc và Bạch Vi ngự kiếm mang theo những người khác bay xuống dưới vách núi.

Về phần Hác Phú Quý… Từ sau khi biết thể chất kỳ lạ của hắn, nhóm Khương Trúc hoàn toàn không tính hắn vào mà chỉ coi hắn như linh vật.

Chính hắn cũng rất tự giác, lúc không gặp phải thứ khó chơi thì vẫn giấu tu vi, tránh qua một bên, nếu thật sự gặp phải chuyện lớn gì thì là chuyện khác.

Mấy người Khương Trúc rơi thẳng xuống giữa các gai nhọn trong bãi đất trống.

“Có cần giải bàn cờ này thì nó mới có tác dụng không?” Nói xong, Bạch Tử Mục thử đẩy gai nhọn.

Một tiếng “Ầm ầm” vang lên.

Quả nhiên có thể di chuyển.

Trương Đồng dang tay: “Còn phải giải bàn cờ à? Ta không hiểu cái này đâu.”

Nếu nói đập bàn cờ thì hắn ta còn giỏi, chứ đánh cờ thật đúng là dốt đặc cán mai.

Bạch Tử Mục trèo lên vách đá, tìm một điểm dừng chân cao một chút, đứng từ trên cao nhìn xuống khiến cho hắn thấy rõ ràng toàn bộ bàn cờ: “Ta giải, các ngươi đẩy.”

“Được.”

Mấy người Khương Trúc và Hác Phú Quý lần lượt tìm một cột đá đứng vững, chờ Bạch Tử Mục ra lệnh.

Đúng lúc này, một đám người dị vực nhe nanh múa vuốt lao ra từ bên kia bàn cờ, có khoảng chừng hai mươi người.

Bọn họ mặc y phục được làm bằng da thú, trên mặt vẽ các loại hoa văn màu đen, không khác người rừng nhiều lắm, lúc này đang dùng cục đá trên tay làm vũ khí để xua đuổi bọn họ.

“Tộc A Tây ra lệnh cho các ngươi lập tức rời khỏi vùng đất chúc phúc của chúng ta!”

Sự xuất hiện đột ngột của họ đã cắt ngang hết mọi thứ, làm cho mấy người Nghệ Phong Dao lập tức vận linh lực, bày ra tư thế phòng bị.

Thu Vũ Miên Miên

Tuy nói người đối diện trông rất nguyên thủy, nhưng Khương Trúc chính là luyện khí sư, có thể nhận ra bọn họ đang cầm tinh thể đen trong tay.

Tinh thể đen là một loại vật liệu luyện khí cực kỳ ít ỏi, chỉ dùng chính nó đã có thể chế tạo vũ khí vừa sắc bén vừa cứng rắn.

“Ta và Mục Trì, Bạch Vi đi ngăn cản bọn họ, các ngươi giải bàn cờ.” Khương Trúc rút Vạn Quân Kiếm ra, thoáng chốc bay ra ngoài.

Mục Trì và Bạch Vi theo sát phía sau.

“Xoẹt xoẹt…”

Âm thanh lưỡi kiếm cắt không khí vang lên, chỉ thấy ba người Khương Trúc giống như dựng lên một phòng tuyến hình người, phóng linh lực ra, ép đám người tộc A Tây ra khỏi bàn cờ.

Mắt người tộc A Tây lộ ra vẻ hung hăng, vũ khí trong tay nhanh chóng bay về phía Khương Trúc.

Đao phong đánh tới, Khương Trúc vội vàng nghiêng người tránh né, nhưng bên địch thật sự hơi nhiều, đánh cho nàng bận trái bận phải, trước sau đều có địch.

Mắt thấy lại một người nữa vọt lên, Khương Trúc đã làm thì làm cho xong, tay phải nắm kiếm, mũi kiếm rạch một đường, tay trái kéo một cái, hơi xoay người nhảy đến phía sau bọn họ.

 

Người vốn đang giằng co với nàng chỉ cảm thấy nửa thân dưới lạnh lẽo, vừa cúi đầu thì lập tức nhìn thấy tiểu đệ đệ của mình lộ ra trong không khí.

“...”

“Aaaaaa…!”

“Aaaaaa…!”

Người của tộc A Tây và Bạch Vi đồng thời hét lên, khiến đám người Bạch Tử Mục không nhịn được nhìn qua.

Chỉ cái nhìn này cũng đủ để bọn họ hóa đá ngay tại chỗ.

Đập vào mắt tất cả mọi người là thân thể trắng bóng, cùng với bộ phận không thể miêu tả.

Hai mắt Bạch Tử Mục tối sầm.

Hai mắt Trương Đồng và Nghệ Phong Dao đen kịt.

Hai mắt Hác Phú Quý đen thui.

Xong rồi.

Không còn trong sạch nữa rồi.

Nam tử trong trắng bi thảm.

Thảm nhất chính là Bạch Vi và Mục Trì, hai người bọn họ ở gần nhất, nghiêng đầu đã thu hết phong cảnh này vào mắt, nhìn rõ ràng.

Bạch Vi ấn ấn người của mình, suýt chút nữa ngất đi.

Trong lòng giống như chuột chũi, không ngừng thét chói tai.

Aaaaa Tiểu Trúc Tử, ngươi chơi bẩn quá!

Sắc mặt người tộc A Tây xanh lè như đồ gốm, một tay ôm phía trước, một tay ôm phía sau, hung dữ mắng: “Đồ hèn hạ!”

“Chảy m.á.u cam hết rồi à? Thì ra các ngươi thích chơi như vậy?” Vẻ mặt Khương Trúc biến thái, xông lên giật áo bọn họ.

Tộc A Tây: “...”

Lúc nãy lộ hai điểm không thoải mái, bây giờ lộ bốn điểm thoải mái.

Khương Trúc nháy mắt so tâm với bọn họ.

Không sao, không sao, ở truồng cũng đáng yêu lắm.

“Bà nội nó đồ biến thái nhà ngươi, trả quần lót lại cho ta!!!” Người tộc A Tây không nhịn được gào lên.

Vì thế đám người Hạng Nhiên vừa bước xuống lập tức thấy cảnh tượng này:

Khương Trúc ở phía trước chạy như một con khỉ hoang, khiêu khích vẫy y phục trong tay, tay kia không ngừng vỗ vào miệng mình: “Oa oa oa oa~”

Vẻ mặt đó nhìn thế nào cũng thấy bỉ ổi.

Sau lưng nàng, một đám người trần truồng nửa ngồi xổm kẹp chân, vừa lấy tay ôm mông, vừa dùng chân không ngừng điên cuồng đuổi theo sau lưng.

Hai người Bạch Vi và Mục Trì đứng xem ở hàng đầu với khuôn mặt vàng khè, lấy tay che mắt, nhưng lộ ra một khe hở, giống như muốn nhìn lại không dám nhìn lâu.

“...?”

Hạng Nhiên rối bời đứng trong gió.

Nàng ta nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi dời tầm mắt về phía Tiêu Trường Phong, ánh mắt kia dường như đang hỏi, người Trung Châu các ngươi đánh nhau đều sẽ thế này à?

Tiêu Trường Phong gian nan chuyển tầm mắt từ trên người Khương Trúc sang Hạng Nhiên vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ, sau đó há miệng, đang muốn ngụy biện hai câu: “Ấy… Nàng ấy… Thực ra bình thường không…” Bệnh.

Hắn ta còn chưa nói xong, Ma Vương bên cạnh kéo Nguyệt Hoa chạy đi, âm thanh quanh quẩn trong không trung: “Ahahaha, ngươi lại chơi biến thái rồi, sao không gọi chúng ta chứ, bản vương rất thích đấu pháp bất ngờ này!”

Từ “lại” này rất vi diệu.

Vi diệu cụ thể là dù Tiêu Trường Phong có cố gắng ngụy biện thế nào cũng không thể giải thích được ý nghĩa cụ thể.

Vì thế Tiêu Trường Phong từ bỏ đấu tranh, mặt không chút thay đổi gật đầu, cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng nói: “Đúng, người Trung Châu chúng ta đều có thói quen đánh nhau như vậy, nàng ấy thuộc loại siêu biến thái.”

Hạng Nhiên sờ sờ mũi, cười gượng: “Đúng là ăn theo thuở ở theo thời.”

Không biết nói thế nào, dù sao người Bắc Châu bọn họ cũng không có thói quen vừa đánh nhau vừa xem biểu diễn khỏa thân.

Không hiểu, nhưng cũng tôn trọng vậy.

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.