Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 228




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); [ Cảm ơn bạn HuaHua đã donate, chương này dành tặng bạn]

"Ta tên Hạng Nhiên, hình như các ngươi không phải là người Bắc Châu?"

"Pháp danh Niệm Nhất."

Khương Trúc vừa nói xong, Hạng Nhiên lập tức giật mình: "Ta có nghe qua, bảng thiên tài trong Hoàng thành Trung Châu."

Bởi vì các châu chịu hạn chế của địa vực, cho nên so với chính bọn họ thì những cái tên trên bảng thiên tài lại nổi danh hơn.

Hiện tại Ma tộc cũng đã xuất hiện, trong suy nghĩ của Hạng Nhiên có lẽ là Ngũ đại tông môn cố ý cử họ đi làm nhiệm vụ.

À không phải, bây giờ phải nói là Tứ đại tông.

Nàng ta miễn cưỡng nhét một viên đan dược vào miệng người trên mặt đất, sau đó ném cho mấy người Khương Trúc.

Nam nhân kia nằm rạp trên mặt đất ho khan kịch liệt: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"

"Vì ngươi mà ta đặc chế độc dược, nếu ngươi dám chạy, không đến bảy ngày sẽ chết."

Đối với hạng nam nhân bán nữ nhi bán nhi tử này, Hạng Nhiên không có dù chỉ một tia nhân nghĩa đạo đức nào.

Mười hai tuổi nàng ta đã bị bán, sau đó phải một mình bươn chải ở bên ngoài tộc, nàng ta không nhớ rõ là đã suýt c.h.ế.t bao nhiêu lần, chỉ là sống tạm bợ qua ngày mà thôi.

Nàng ta quay về hướng Khương Trúc rồi nói: "Thực sự xin lỗi, trước tiên ta cần phải đến Ô gia tìm đệ đệ của ta, cho nên không cách nào đưa các ngươi lên núi được, lão ta tên là Hạng Lão Bình, nếu các ngươi chờ không nổi thì có thể để lão ta đưa các ngươi đi, lão ta thường xuyên dẫn người lên núi, rất quen thuộc với Tiểu Biệt sơn."

Nói xong thần sắc của nàng ta lạnh lùng nhìn về phía người vốn nên là phụ thân của mình: "Chừa một mạng là được."

Lời này tuy là nói cho mấy người Khương Trúc nghe, nhưng càng muốn nói cho Hạng Lão Bình nghe hơn.

Quả nhiên Hạng Lão Bình rùng mình một cái, oán hận muốn mắng gì đó, nhưng khi chạm đến ánh mắt lạnh lùng của người đối diện thì lại không dám mở miệng.

Đối với ân oán giữa hai phụ nữ này, Khương Trúc không nói gì, nàng chỉ gật đầu: "Vậy chúng ta cáo từ vậy."

Sau khi thấy họ đi về hướng Tiểu Biêt sơn, Hạng Nhiên lập tức dẫn người đi đến Ô gia.

Ô gia xem như là một gia đình sung túc nhất ở thôn Tiểu Biệt, lúc này thị vệ gác cửa từng bước lùi lại, tay cầm đao đều đang run rẩy.

"Hạng Lương ở đâu? Giao Hạng Lương ra đây."

"Ai dám đến Ô gia gây rối?"

Ô Thạc Sơn nói xong thì liếc nhìn đối phương, thấy là tu vi Nguyên Anh, lão ta giống như bị bóp cổ vậy, nửa ngày mà chỉ run rẩy hỏi được một câu: "Phụ thân hắn ta đã đưa hắn ta đến ở rể Ô gia ta, linh thạch cũng nhận..."

"Bớt nói nhảm, người ở đâu?"

Sắc mặt của Hạng Nhiên càng ngày càng kém, trong nháy mắt phóng d.a.o găm trong tay áo ra, d.a.o găm sượt qua sát cổ của Ô Thạch Sơn, ngay lập tức xuất hiện một vệt máu.

Mà Ô Thạch Sơn đã bị dọa nằm co quắp trên mặt đất, nữ nhi của Ô gia là Ô Lan chạy đến, lúc này nàng ta vung một nắm bột phấn ra rồi đỡ lấy Ô Thạch Sơn muốn bỏ chạy.

Nhưng chỉ bằng tu vi Trúc Cơ đỉnh phong của nàng ta thì làm sao có thể đánh lén tu sĩ Nguyên Anh, còn chưa đến hai chiêu đã bị đánh nằm trên mặt đất.

Ngay tại thời điểm người của Ô gia bị Hạng Nhiên trắng trợn lục soát thì từ giữa viện có một người mặc y phục màu tím chạy đến, toàn bộ mạch m.á.u của hắn ta đã biến thành màu tím đen, nhìn rất kinh khủng.

"Hạng Lương c.h.ế.t rồi, Hạng Lương đã c.h.ế.t từ lâu rồi!”

Thoáng chốc thân thể của Hạng Nhiên dừng lại, nàng ta quay người: "Ngươi nói cái gì?"

"Một năm trước nhi tử của Hạng Lão Bình đã c.h.ế.t ròi, bị Ô Lan hành hạ đến chết."

Thần sắc của Ô Lan hoảng hốt, nàng ta đứng lên gào thét: "Ngươi nói bậy, không phải ta, là do hắn ta thất thủ thôi."

Thần sắc của người kia cũng điên cuồng: "Ta không có nói bậy, ngươi nhất quyết muốn để hắn ta ở rể cũng là bởi vì ngươi biết hắn ta là người của tộc Nguyệt Thực, cả ngày ngươi bắt hắn ta luyện độc, nhưng mỗi khi đến kỳ Nguyệt Thực lại không cho phép hắn ta hấp thu linh lực, cho nên hắn ta không thể chịu nổi mới tự sát."

"Không chỉ có hắn ta, trong thôn chúng ta thì những thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi đều là đối tượng thử độc của ngươi, ngươi lấy việc tra tấn người sống làm niềm vui! Ô Lan, ngươi sẽ không được c.h.ế.t tử tế!"

Ô Lan tiến lên muốn xé nát miệng người kia nhưng lại bị Hạng Nhiên đ.â.m một d.a.o vào tim, d.a.o găm trong tay nàng ta còn xoay một vòng, Ô Lan kêu lên thảm thiết một tiếng, hai mắt trừng to rồi ngã xuống đất.

"Tiểu Lan!" Ô Thạch Sơn trừng to hai mắt, lộn nhào chạy tới.

Độc nhân tựa vào cửa thấy vậy thì cười lớn, trong miệng hô hào báo ứng.

Lồng n.g.ự.c của Hạng Nhiên phập phồng kịch liệt, nàng ta đưa tay dùng linh lực hút Ô Thạch Sơn đến: "Sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, bây giờ hắn ta đang ở đâu?"

Ô Thạch Sơn bị đôi mắt đỏ au của nàng ta dọa giật mình hét lên, nữ nhi nhà mình c.h.ế.t bi thảm, nhưng khoảnh khắc này hận ý của lão ta đã tan biết hết, lão ta không dám thở mạnh, toàn thân đều đang run rẩy: "Ta dẫn ngươi đi... Ta ta dẫn ngươi đi..."

 

Trên sườn núi nhỏ gần thôn Tiểu Biệt, Ô Thạch Sơn chỉ về phía trước: "Lúc trước đã chôn hắn ta ở chỗ này."

"Đào lên."

Ô Thạch Sơn khẽ giật mình, vội vàng chỉ huy người đi đào.

Hạng Nhiên đưa tay lau khóe mắt, dường như ghét bỏ vì bọn họ đào quá chậm nên nàng ta tự mình đi qua đào đất.

Hồi lâu sau mới nhìn thấy một cỗ quan tài bằng gỗ.

Nàng ta không chút do dự mở nắp quan tài ra.

Nhưng...

Bên trong rỗng tuếch.

Ô Thạch Sơn nhìn thấy Hạng Nhiên nhìn mình bằng ánh mắt nhìn người chết, dọa lão ta đến mức quỳ xuống đất dập đầu, kêu khóc cầu xin tha thứ: "Tha mạng tha mạng, ta thật sự không biết, lúc trước chúng ta thật sự đã chôn hắn ta ở chỗ này..."

Hạng Nhiên quay đầu nhìn về phía quan tài trống trơn, thấp giọng hung ác mắng một câu: "Lão già đáng chết.”

Sau đó nàng ta lạnh lùng dặn dò người phía sau: "Ta đi tìm hắn ta, các ngươi giam tất cả người của Ô gia lại, thuận tiện cũng trông chừng Hạng gia, nếu như thấy Hạng Lão Bình thì c.h.ặ.t c.h.â.n lão ta cho ta.”

Thu Vũ Miên Miên

Một bên khác, tám người Khương Trúc lên núi cũng đã nhận ra có gì đó không đúng.

Hạng Lão Bình trước mặt càng chạy càng nhanh.

"Này, ngươi có thể đi chậm chút không, đi nhanh như vậy là muốn chạy trốn à?" Trương Đồng nhanh chân đuổi theo, một phát bắt được bờ vai của lão ta.

Nhưng mà quay đầu lại lại là một khuôn mặt khác.

Trương Đồng bị dọa đến lui về sau mấy bước: "Khốn khiếp, ngươi là ai thế?"

Người kia cũng bị giật mình nên kêu lên, không vui nói: "Ta còn muốn hỏi các ngươi đấy, suốt ngày lẽo đẽo theo ta làm gì? Lại còn đi theo nữa thì đừng trách ta không khách khí." Hắn ta nói xong thì quay người đi.

"Thật sự là gặp quỷ rồi, rõ ràng vừa rồi ở ngay trước mắt chúng ta mà." Nghệ Phong Dao nói thầm, ngẩng đầu nhìn đường, rất lạ lẫm, giống như chưa từng đi qua vậy.

Bạch Tử Mục giơ giấy bút trên tay lên: "Nếu không thì quay về đường cũ tìm Hạng Nhiên đi?"

Bạch Vi kinh ngạc nói: "Bạch Tử Mục, ngươi đi theo dọc đường còn vẽ được bản đồ sao?”

Ngay lập tức Mục Trì yên tâm, vỗ vào vai của hắn, mặt mày vui mừng: "Được đấy, rất cẩn thận, còn biết giấu nghề nữa.”

Ngay lập tức Nghệ Phong Dao ngửa đầu: "Thiên Diễn Tông chúng ta xưa nay đã cơ trí như vậy, không giống một ít... Khụ khụ."

Một ít người tông môn như Bạch Vi của Vô Cực Kiếm Tông và Tiêu Trường Phong: “…”

Một ít người tông môn như Mục Trì của Quy Nhất Tông và Trương Đồng: “…”

"Nghệ Nhị, chắc không phải ngươi nghĩ rằng mình là người duy nhất vẽ được bản đồ đấy chứ? Chúng ta cũng đã đánh dấu lộ trình ban đầu, được chứ? Sao lại khoe khoang thế?"

Trương Đồng ra vẻ để lộ cánh tay vẽ đầy ký hiệu, sợ mình quên, hắn ta còn cố ý viết phía trên mỗi ký hiệu biểu thị ý gì.

Mắt thấy họ sắp cãi nhau ầm ĩ, Khương Trúc yếu ớt nói: "Nếu như vẽ được bản đồ, đánh dấu những điểm hữu ích thì tin đồn về Tiểu Biệt sơn có đáng sợ vậy không?"

Mọi người: “…”

Nghệ Phong Dao yên lặng thu hồi bản đồ, Trương Đồng yên lặng rụt cánh tay của mình lại.

Nháy mắt xung quanh rơi vào yên tĩnh c.h.ế.t chóc.

Khương Trúc nhìn mấy người Mục Trì, lại nhìn mấy người của Tiêu Trường Phong.

Nàng nháy mắt mấy cái: "Thật yên tĩnh, ta cứ nghĩ chúng ta vĩnh viễn đều có chuyện để nói."

“…”

Vẫn không có ai mở miệng nói chuyện.

Khương Trúc thử dò xét nói: "Chẳng qua chúng ta tạm thời cũng không có cách khác, hay là chúng ta đi đường cũ xem sao?"

Nghệ Phong Dao lập tức vui vẻ ra mặt: "Ta cũng cảm thấy thế, dù sao cũng không có cách nào, nhìn xem bản đồ đi thế nào đi!"

"Ta đi xem ký hiệu đánh dấu."

Khóe miệng của Khương Trúc hơi nhếch lên.

Đây là một nhóm người gì thế này?

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.