(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Phong Thanh Tông trốn thoát, Tam đại tông môn một lần nữa ban hành Chiêu Thiên lệnh.
Cùng lúc đó, khi tuyên bố tin tức này ra khắp thiên hạ, Vô Cực Kiếm Tông đã thuận lợi trao Thiên Bia cho Tiêu Trường Phong, còn Thiên Diễn Tông thì giao Thiên Bia của mình cho Bạch Tử Mục.
Mà Khương Trúc thì vẫn ở trong Luyện Khí Các. Không chỉ truyền dạy kỹ thuật chế tạo Tâm phiến của Tiểu Linh Thông cho các luyện khí sư khác để lô thứ tư của Tiểu Linh Thông được sản xuất thành công, nàng cũng đã nâng cấp đợt Tiểu Linh Thông này một lần nữa. Dự kiến, lô thứ năm sẽ có thể truyền phát hình ảnh thực.
“Tiểu Trúc Tử, Bạch Vi Nhi, mau ra đây, chúng ta chuẩn bị lên đường thôi!”
“Đến ngay đây.”
“Biết rồi, đừng có gọi nữa.”
Hai người trong phòng đáp lại, nhanh chóng nhét tất cả các túi trữ vật mà Bạch Viễn Sơn đã đưa vào trong túi của mình.
“Đại sư Niệm Nhất, phần chia lợi nhuận của ngươi chúng ta vẫn giữ nguyên. Nguyên liệu luyện khí chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn bên trong rồi. Sau này, chúng ta còn dự định luyện chế cả s.ú.n.g linh lực và địa lôi nữa.”
Bạch Viễn Sơn lại quay sang dặn dò Bạch Vi: “Tiểu Vi, mọi việc đừng liều mạng quá, giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt(1).”
Bạch Vi liên tục gật đầu: “Con biết rồi mà, con đâu có ngốc.”
“Yên tâm đi, Tam Đại Các của các ngươi tự bàn bạc quyết định đi, bọn ta đi trước đây.”
Ở ngoài, Nghệ Phong Dao và Trương Đồng không ngừng hối thúc, Khương Trúc và Bạch Vi vẫy tay chào rồi nhanh chóng chạy ra.
Bạch Viễn Sơn giống như ông bố già trong tiểu thuyết, chạy theo sau hai người mà dặn dò hết lần này đến lần khác.
“Nhớ cẩn thận mọi việc nhé.”
Bạch Vi không quay đầu lại, chỉ phất tay nói: “Con biết rồi, biết rồi. Mấy hôm nay nghe nói mãi, con nghe đến phát mệt rồi đây.”
Bạch Viễn Sơn đứng từ xa nhìn theo, thở dài một tiếng rồi dừng bước, đôi mắt thoáng chút u buồn.
Lão ta có thể đoán được, bọn trẻ ra ngoài vào lúc này chắc chắn liên quan đến phong ấn của Ma tộc, cũng chính vì vậy mà lão ta càng lo lắng hơn.
Toàn là một lũ trẻ, nếu chẳng may đụng phải Ma tộc thì biết làm sao đây?
Vừa mới ra đến ngoài, Bạch Vi và Khương Trúc còn chưa đứng vững đã bị Hóa Thần ca từ xa bay đến nện một cú khiến cả hai lảo đảo.
“Nói, có phải các ngươi lại định bỏ rơi ta mà trốn đi không?”
Mục Trì ngượng ngùng gãi đầu: “Không có đâu, không phải bọn ta cố tình chờ huynh sao.”
Hóa Thần ca hừ lạnh một tiếng: “Dù thế nào lần này các ngươi cũng đừng hòng bỏ rơi ta.”
Nghệ Phong Dao có chút cạn lời: “Không phải chứ, huynh không có việc gì khác để làm sao? Sao cứ bám theo bọn ta hoài vậy? Bọn ta là đi làm chính sự đấy.”
Hóa Thần ca nghe xong thì tỏ vẻ không vui: “Ta cũng đang làm chính sự đấy! Ta nói cho các người biết, ta biết các ngươi đang định làm gì. Nếu không cho ta đi cùng, ta sẽ nói cho mọi người biết rằng các ngươi muốn đi tìm Thiên...”
“Chết tiệt, huynh nói thật à!” Nghệ Phong Dao và Khương Trúc lập tức lao tới, mỗi người một bên bịt chặt miệng hắn lại.
Khương Trúc nở một nụ cười, nghiến răng nói: “Được, cho huynh đi cùng, được chưa, đồ ngốc.”
Hóa Thần ca lúc này mới cong khóe mắt cười: “Vậy thì tốt.”
“Được rồi, người đã đủ, chúng ta xuất phát thôi.” Khương Trúc vỗ tay một cái, định nhấc chân rời đi.
Người từ đầu vẫn im lặng, Tiêu Trường Phong, đột nhiên lên tiếng: “Ngươi hứa đưa Tiểu Linh Thông cho bọn ta mà vẫn chưa đưa.”
“?” Khương Trúc cứng đờ người.
Thu Vũ Miên Miên
Tiêu Trường Phong, lúc ngươi im lặng là đẹp trai nhất đấy.
Nàng từ từ quay đầu lại, cười gượng mấy tiếng: “Ha ha, ngươi vẫn nhớ à...”
“Không phải chứ, đừng nói là ngươi chưa luyện xong đấy nhé? Ngươi đúng là hay quên thật đấy, Đại sư Niệm Nhất.” Bạch Vi cùng mấy người còn lại lập tức xắn tay áo định xông vào bắt nàng.
Khương Trúc vội vàng móc từ túi trữ vật lồng trong túi trữ vật lồng trong túi trữ vật lồng trong túi trữ vật ra mấy cái Tiểu Linh Thông: “Làm gì có chuyện đó, ta chắc chắn nhớ chứ, đây đây đây.”
May mà lúc nâng cấp Tiểu Linh Thông nàng đã luyện thêm mấy cái làm hàng thử nghiệm, chưa kịp vứt.
Vừa hay, mỗi người một cái, hì hì.
Mấy người Tiêu Trường Phong cầm Tiểu Linh Thông trong tay mới buông tha cho nàng.
Trương Đồng thả lỏng nắm đ.ấ.m đang nắm chặt: “Vậy còn được, nào nào nào, thêm bạn tốt trước đã.”
Hóa Thần ca cười ngoác đến tận mang tai: “Có cả phần của ta nữa à, ôi, không tệ, ngươi đã tiến bộ không ít nha.”
“Huynh tên gì vậy Hóa Thần ca?” Bạch Vi tò mò hỏi.
Đã quen biết bao lâu, giờ vẫn chưa biết nên gọi hắn là gì.
“Ta hả?”
Hóa Thần ca ngẩng đầu ra vẻ, đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trước trán, biểu diễn một màn vũ đạo. Không cần nhìn mặt cũng đủ thấy hắn đang đắc ý thế nào.
“Mọi người có thể gọi ta là Hác Phú Quý.”
Bạch Vi: “...?”
Cái gì vậy?
Mục Trì không kìm được bật cười: “Huynh có biết trông lúc nãy huynh ngốc đến mức nào không?” Thật muốn ghi hình lại.
Hóa Thần ca nghiêm nghị đáp: “Ngốc thì sao chứ? Kẻ ngốc có phúc!”
Khương Trúc thở dài tiếp lời: “Kẻ ngốc có phúc, đồ ngu thì không, mong nhớ kỹ.”
Mọi người: “...”
Không ai muốn phá vỡ tình huống này.
Hóa Thần ca nhào lên bóp cổ Khương Trúc, mặt mày nhăn nhó: “Ta sẽ g.i.ế.c ngươi ngay bây giờ!”
Khương Trúc chưa bị hắn bóp chết, nhưng lại bị lắc đến nỗi hoa mắt chóng mặt: “Được rồi, được rồi, Hác Phú Quý, dừng tay đi.”
Náo loạn cả nửa ngày trời, cuối cùng mọi người cũng vào đề chính.
“Trạm đầu tiên là ở đâu?” Bạch Tử Mục hỏi.
“Bắc Châu.”
Khương Trúc lấy ra tấm bản đồ đã vẽ sẵn, chỉ vào đó: “Lão Yên nói với ta, chúng phân bố ở tám phương vị. Chúng ta đi Bắc Châu trước xem tình hình thế nào.”
Bạch Vi hớn hở kéo Giang Trúc đi trước: “Được, vậy thì đến Bắc Châu trước, đi nào, đội Tiểu Cường xuất phát!”
Nghệ Phong Dao cùng những người khác bật cười rồi nhanh chóng đuổi theo.
Hác Phú Quý lườm một cái xem thường, mặt đầy chán ghét mà đi theo sau: “Cái tên đội này, ta muốn phê phán từ lâu rồi.”
Mục Trì nhìn hắn với vẻ mặt ‘huynh cũng dám nói à’: “Dù tên đội này chẳng có ý nghĩa gì, nhưng vẫn nghe hay hơn tên đội Đại Cẩu của huynh nhiều.”
Còn nhớ đội Cẩu Đất, đội Cẩu Ngốc, đội Cẩu Hoa và cuối cùng là đội Cẩu Già ra mắt đã khiến ai cũng bất ngờ biết bao.
“Đúng đấy, đừng có mà chó chê mèo lắm lông.” Trương Đồng gật gù đồng ý.
Ngay cả Bạch Tử Mục và Tiêu Trường Phong cũng hiếm khi tán thành: “So ra thì đội Tiểu Cường đúng là có khí chất hơn.”
Hác Phú Quý nghe thấy cả bọn hợp sức công kích mình thì tức giận hừ một tiếng: “Các ngươi kéo bầy bắt nạt ta, ta sẽ biến dị cho mà xem.”
Bạch Tử Mục tốt bụng nhắc nhở: “Tốt nhất huynh đừng tùy tiện biến dị, như vậy sẽ tăng tần suất phát bệnh đấy.”
Khương Trúc ngạc nhiên: “Cái gì? Huynh ấy có bệnh à?”
Nghệ Phong Dao đáp: “Đúng vậy, trời sinh ra đã có bệnh. Hơn nữa, người đầu tiên thấy mặt huynh ấy thì bắt buộc phải kết thành đạo lữ đó nha. Các người nói xem, biến thái hay không?”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Tiêu Trường Phong và Mục Trì cũng không nhịn được mà nhìn sang.
Bạch Vi tò mò nhìn chằm chằm vào Hác Phú Quý, ngó nghiêng hỏi: “Nhìn mặt một cái là phải thành đạo lữ? Thật kỳ lạ, mà cái bệnh trời sinh đó là bệnh gì vậy, kể cho bọn ta nghe xem?”
“Là hôm đó...”
Cả nhóm tám người vừa đi vừa nói chuyện, tiếng cười rộn ràng không dứt, hướng về phía bắc, như thể có vô vàn điều để nói. Trên đường đi chẳng lúc nào yên tĩnh.
(1) Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu – 留得青山在,不怕没柴烧: Giữ được cái gốc, phần căn bản, thì mọi việc sẽ tốt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");