Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 224




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tông chủ Quy Nhất Tông, Lý Từ, trầm ngâm một hồi.

“Hiện tại dù mới chỉ có ba Thiên Bia, nhưng chúng ta vẫn nên để đám trẻ đó ra ngoài tìm kiếm cơ duyên, sớm ngày đột phá Hóa Thần. Nếu Ma tộc có bất kỳ biến động nào thì chúng ta cũng sẽ có thêm một phần lực lượng.”

Mấy lão già như bọn họ đều đã chững lại ở cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong, khó có thể đột phá thêm, nhưng đám thiếu niên kia vẫn còn cơ hội, tương lai của Tu Tiên giới chỉ có thể dựa vào bọn chúng chống đỡ một mảnh trời.

Hơn nữa, theo như lời Vô Tướng nói thì con hồ ly của Niệm Nhất chính là Cửu Phi đã bị phong ấn cùng Ma tộc khi xưa.

Nếu hắn khôi phục được thực lực, cơ hội chiến thắng chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.

“Đương nhiên, chẳng lẽ lại để bọn chúng giống chúng ta, cứ bị Ma tộc vây khốn mãi sao được? Đợi chúng lấy được Thiên Bia rồi sẽ cho chúng ra ngoài.”

Liêu Thu Thủy nói xong, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại: “Nhưng trước đó, ta nghĩ chúng ta nên đến Phong Thanh Tông một chuyến.”

Từ sau khi xảy ra chuyện của Tô Thiên Tuyết, toàn bộ trên dưới Phong Thanh Tông đều đóng cửa không ra ngoài, thậm chí ngay cả kỳ chiêu sinh cũng không lộ diện.

Ban đầu, sau lần lục soát trước đó, họ không định đụng đến Phong Thanh Tông nữa, nhưng không ngờ rằng Tô Thiên Tuyết không những không chết, lại còn gia nhập Ma tộc. Không loại trừ khả năng nàng ta đã từng quay về tìm Lương Tu.

Liêu Thu Thủy nói: “Với tình cảm mà Lương Tu dành cho nàng ta, ta không tin hắn sẽ để yên chuyện này.”

Nhắc đến Tô Thiên Tuyết, sắc mặt của Lý Từ và người của Vô Cực Kiếm Tông đều không mấy tốt đẹp.

“Vậy thì đi ngay bây giờ đi. Lương Tu vốn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, lại cố chấp đến cùng cực, sợ rằng nếu chậm trễ sẽ gây ra tai họa lớn.”

Ba vị tông chủ nghĩ đến đây đều không dám trì hoãn, thân hình chợt lóe lên một cái rồi vô thanh vô tức biến mất khỏi Thiên Diễn Tông.

Lúc này, cả Phong Thanh Tông không có lấy một ánh đèn, toàn bộ tông môn hoàn toàn bị bao trùm bởi bóng tối.

Không những chắn đường lên núi mà còn mở cả pháp trận Hộ Tông!

Lý Từ cùng hai người còn lại liếc nhìn nhau, thu liễm khí tức, bước vào bên trong tông môn.

Rõ ràng đệ tử Phong Thanh Tông không hề rời đi, nhưng không hiểu vì sao, dọc đường đi lại không gặp bất kỳ ai.

Càng vào sâu, ba người càng cảm thấy không ổn, bèn tản ra tìm kiếm khắp nơi trong tông môn.

Liêu Thu Thủy men theo đường đi đến phía sau núi của tông môn mới phát hiện vài bóng dáng.

Từ xa có ba, bốn đệ tử đứng gác, vẻ mặt đầy vui sướng bàn luận điều gì đó.

“Công pháp mà tông chủ truyền cho thật sự rất hữu dụng, không ngờ lại đột phá nhanh đến vậy.”

“Đúng thế, ta bị kẹt ở Trúc Cơ đã rất lâu mà không có tiến triển, vậy mà chỉ vận hành công pháp này hai ngày đã thông suốt.”

“Mà chúng ta chỉ là đệ tử ngoại môn, không biết công pháp của đệ tử nội môn sẽ lợi hại đến nhường nào.”

Liêu Thu Thủy, ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào khí tức tỏa ra từ những đệ tử này, lông mày khẽ nhíu lại, không nghe thêm mà tiếp tục đi sâu vào bên trong.

Không đi được bao lâu, phía trước đột nhiên vang lên những âm thanh tranh cãi ồn ào.

Hầu như tất cả đệ tử nội môn đều tụ tập ở đây, ngồi xếp bằng trong một trận pháp khổng lồ, trên người phát ra một luồng khí tức quỷ dị.

Đang lúc bọn họ tu luyện thì đột nhiên một đệ tử bắt đầu co giật toàn thân, ngã xuống đất gào thét đau đớn, trên người hắn bốc lên những luồng khói đen, như thể đang bị lửa thiêu cháy.

Trưởng lão Vu Viễn Sơn ở phía trước cuối cùng không nhịn được nữa, lớn tiếng chất vấn Lương Tu: “Ngươi rốt cuộc truyền cho các đệ tử công pháp gì? Tại sao hết người này đến người khác lại c.h.ế.t bất đắc kỳ tử vậy hả?"

Lương Tu không hề bận tâm: “Tu tiên c.h.ế.t vài người chẳng phải rất bình thường sao? Ngươi nhìn xem, phần lớn các đệ tử khác đều đã tăng lên ít nhất một cảnh giới, tại sao cứ phải chăm chăm số người c.h.ế.t đó mà không chịu buông tha?”

“Được, vậy ngươi nói xem công pháp này tên là gì, ai đã sáng tạo ra?” Vu Viễn Sơn lớn tiếng chất vấn.

Sắc mặt Lương Tu đột nhiên trở nên âm trầm, lạnh lẽo đáp: “Ta mới là tông chủ của Phong Thanh Tông, ngươi có tư cách gì chất vấn ta?"

“Việc ngươi làm hôm nay hoàn toàn không xứng làm tông chủ!”

Vu Viễn Sơn quay sang hét lớn với các đệ tử, cố gắng khuyên bảo họ rời khỏi trận pháp: “Mau đứng dậy, đừng tiếp tục tu luyện nữa!”

 

 

Nhưng đám đệ tử ngồi xếp bằng chỉ do dự nhìn lão, hỏi ngược lại: “Vu trưởng lão, công pháp này có vấn đề gì sao?”

Vu Viễn Sơn tức giận: “Các ngươi không thấy đã có người c.h.ế.t rồi sao?”

“Trước đó tông chủ đã nói rồi, đó là do tư chất bọn họ kém cỏi, không chịu nổi áp lực từ công pháp. Chúng ta có thiên phú cao, đương nhiên sẽ không có chuyện gì.”

"Ngươi, các ngươi..."

Lương Tu nhìn Vu Viễn Sơn với vẻ mặt đầy hứng thú, ánh mắt chứa đầy ý cười chế nhạo, từ từ bước lên phía trước: “Đệ tử Phong Thanh Tông ta đều là thiên tài tuyệt không cam lòng làm kẻ yếu, sau này sẽ đứng trên đỉnh cao của Tu Tiên giới. Vu trưởng lão quá nhát gan, không thích hợp ở lại Phong Thanh Tông nữa.”

Dứt lời, lão ta ra hiệu cho mấy trưởng lão phía sau, lập tức có người tiến lên khống chế Vu Viễn Sơn.

Vu Viễn Sơn vừa muốn vận chuyển linh lực để phản kháng thì chợt phát hiện không biết từ khi nào, những trưởng lão khác đều đã đạt đến Hóa Thần trung kỳ.

Ánh mắt lão đầy kinh ngạc và đau đớn, chỉ vào bọn họ hồi lâu mới thốt ra một câu: "Hóa ra các ngươi đã biết từ lâu rồi."

Lương Tu phớt lờ lời của lão, lạnh nhạt nói: “Dù sao cũng là người đã cống hiến nhiều năm ở Phong Thanh Tông, tình nghĩa vẫn còn, các ngươi tìm cho Vu trưởng lão một nơi tử tế đi.”

Vu Viễn Sơn cố mở miệng nói gì đó nhưng phát hiện mình không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể trơ mắt nhìn những trưởng lão kia ép buộc dẫn mình rời đi.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng quát lớn: “Lương Tu, ngươi thật to gan, dám tổ chức cho đệ tử tu luyện cấm thuật!”

Liêu Thu Thủy từ trong bóng tối lao ra, phóng thẳng về phía Lương Tu.

Lương Tu lập tức phi thân lên, hai thân ảnh mang theo uy lực của Hóa Thần đỉnh phong va chạm trên không trung, phát ra tiếng nổ chấn động trời đất. Sau đó cả hai nhanh chóng tách ra, hai nguời đều bị đẩy lùi vài mét.

Sắc mặt Lương Tu lạnh lẽo nở nụ cười: “Cấm thuật gì chứ? Tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, các ngươi đúng là nực cười, chính mình không có được cũng không muốn để người khác sử dụng."

“Ngươi nhìn đệ tử của ta xem, hiện tại đã mạnh hơn đệ tử tông môn của các ngươi rất nhiều, giờ muốn ngăn cản chúng ta báo thù thì đã muộn rồi.”

Trên mặt Liêu Thu Thủy hiện lên sự giận dữ, quay sang đám đệ tử vẫn không chịu rời khỏi trận pháp, quát: "Còn không mau rời khỏi trận pháp, các ngươi muốn tẩu hỏa nhập ma sao?"

Đám đệ tử hoặc lạnh lùng nhìn bà, hoặc tỏ vẻ chán ghét, không ai nhúc nhích.

Lúc trước khi tham gia Đại hội Tông môn, Phong Thanh Tông của bọn họ đã bị Tứ đại tông môn còn lại chèn ép, chịu đủ mọi nhục nhã, giờ còn cố ra vẻ làm người tốt gì nữa?

Ngay cả tiểu sư muội cũng bị bọn họ vu oan đến chết, đám người này là đáng ghét nhất.

Tông chủ nói chỉ cần theo ngài ấy tu luyện, chẳng bao lâu nữa là có thể báo thù rửa hận rồi!

Lương Tu vốn định thuận thế diệt trừ Liêu Thu Thủy để báo thù cho Thiên Tuyết, nhưng cảm nhận được hai luồng khí tức từ xa đang tiến tới, lão ta tuy không cam lòng nhưng vẫn phải lệnh cho đệ tử rút lui.

"Tất cả đệ tử Phong Thanh Tông, theo bản tông chủ rời khỏi tông môn!"

Các đệ tử lập tức rời khỏi trận pháp, nhanh chóng di chuyển về một hướng khác.

Lý Từ và Vân Trung Kiếm Tôn vừa đến nơi, lập tức cùng Liêu Thu Thủy đuổi theo chặn họ lại.

“Ầm—!”

Toàn bộ linh lực trong trận pháp dưới mặt đất đột nhiên nổ tung, ba người bọn họ vội vàng lui về phía sau.

Khi ngẩng đầu nhìn lên chẳng còn thấy bóng dáng đệ tử Phong Thanh Tông đâu, xa xa chỉ còn lại Vu Viễn Sơn nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.

Rút lui nhanh như vậy, chứng tỏ đã có chuẩn bị từ lâu, không biết Lương Tu đã cho đệ tử tu luyện cấm thuật này từ khi nào.

“Hết hơi rồi.” Lý Từ nhìn vào dấu chưởng đen trên lưng Vu Viễn Sơn, thở dài một tiếng.

"Tên Lương Tu này giống hệt Tô Thiên Tuyết, đúng là mầm họa!" Liêu Thu Thủy tức giận mắng.

Vân Trung Kiếm Tôn nhìn xung quanh một lượt, khí tức điên cuồng của cấm thuật vẫn chưa hoàn toàn tan biến: “May mắn là chúng ta phát hiện cũng coi như sớm, nếu không e rằng sẽ gây ra họa lớn.”

Lương Tu dẫn theo đệ tử Phong Thanh Tông, giờ đây có thể nói là căm hận bọn họ đến thấu xương. Nếu hôm nay không phát hiện kịp thời, sau này bị bọn chúng âm thầm đ.â.m một nhát sau lưng thì đúng là hậu quả khôn lường.

“Lập tức ban hành Chiêu Thiên lệnh để tránh các thế lực khác bị Phong Thanh Tông mê hoặc. Đồng thời công bố luôn tin tức về việc Ma vương thứ hai đã trốn thoát, kèm theo chân dung của Tô Thiên Tuyết. Niệm Nhất đã nói rằng Ma vương rất có khả năng đang trú ngụ trong thân thể Tô Thiên Tuyết. Cảnh báo các thế lực đang canh giữ phong ấn ở biên giới phải hết sức cẩn trọng.”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.