Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 198




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ thấy Vương Mặt Rỗ hội tụ linh lực ở hai tay, nhanh chóng vặn đầu Lưu lão Tam qua, phi đao bay tới ghim thẳng vào giữa trán hắn ta.

Biến cố này khiến cả con đường rơi vào tĩnh lặng.

Máu theo khuôn mặt già nua của Lưu lão Tam chảy xuống, Vương Mặt Rỗ đẩy t.h.i t.h.ể ngã xuống, ngẩng mắt nhìn Khương Trúc ở đối diện, nói: “Tiểu cô nương ra tay thật là tàn nhẫn.”

Người trên đường đều nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt lộ ra tia u quang, vô cùng hứng thú quan sát thần sắc của nàng.

Bọn họ không hề quan tâm đến sống c.h.ế.t của Lưu lão Tam.

Nói đúng ra, bọn họ không quan tâm đến sống c.h.ế.t của bất kỳ ai.

Khương Trúc thản nhiên mỉm cười với hắn ta: “Đa tạ, hai người này thuộc về ta.”

Nói xong, nàng đi đến ven đường, thong thả treo chiếc giỏ nhỏ lên bên hông.

Sau lưng truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Vương Mặt Rỗ: “Thật đúng là yêu Phật, thiếu chút nữa ta đã tưởng ngươi đến cứu người.”

Không biết vì sao lời này của hắn ta vừa thốt ra, gió xung quanh bỗng lạnh lẽo hơn rất nhiều.

Thân thể hai người nằm trên mặt đất càng run rẩy kịch liệt hơn, sắc môi trắng bệch.

Khương Trúc không nói gì, cõng hai người trên vai, từng bước đi về phía trước, không biết là do tin tưởng hay là vì điều gì khác, nàng không hề quay đầu lại.

Mọi người đứng trên đường, nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, một lúc lâu sau mới có người lên tiếng.

“Tuổi còn nhỏ như vậy đã lầm đường lạc lối, thật đáng tiếc.”

Bà béo Mã cười nhạo một tiếng: “Vương Mặt Rỗ, ngươi thôi đi, nếu không phải ngươi ra tay, nàng vốn dĩ sẽ không g.i.ế.c Lưu lão Tam.”

Vương Mặt Rỗ khẽ cười một tiếng, cũng không phản bác.

Phật tu mà lại đeo kiếm... Khí tức trên thanh kiếm kia thật không tầm thường.

Bên kia, Khương Trúc rẽ vào một góc rồi đặt hai người xuống.

Hai người kia run rẩy dữ dội, run rẩy nói: “Linh căn của chúng ta không tốt...”

Khương Trúc gật đầu: “Ta nhìn ra rồi nhưng ta muốn hỏi các ngươi, có quen biết lão Yên không?”

Hai người liếc nhìn nhau, im lặng một lát rồi nói: “Đi thẳng đến cuối con đường này, lão ở cửa hàng số 99.”

“Đa tạ.”

Thấy Khương Trúc xoay người rời đi, một người trong số đó không nhịn được lên tiếng hỏi: “Đợi đã, ngươi tên là gì, ngươi không phải yêu Phật sao?”

Khương Trúc quay đầu lại, lấy ltông bài của mình ra lắc lắc, ánh sáng le lói chiếu vào lệnh bài, giống như một con sóng nhanh chóng lướt qua mặt biển, nàng nói: “Pháp danh Niệm Nhất.”

Hai người nhìn rõ chữ trên tông bài, nhất thời sững sờ.

Vạn Phật Tông.

Hóa ra là người của Trung Châu.

Niệm Nhất... Cái tên này nghe quen lắm, hình như đã nghe ở đâu rồi.

“Phật tu các ngươi thật đáng sợ, sống trên đời giống như làm nhiệm vụ vậy, không cứu người sẽ bị sét đánh sao?” Ma Vương nằm trong giỏ lên tiếng.

Khương Trúc vừa ngáp dài vừa duỗi lưng, hai tay đặt sau ót.

Khóe miệng nhếch lên nụ cười nhàn nhạt: “Ngươi thử nghĩ xem, mười năm sau, vào một buổi sáng đẹp trời nào đó, ngươi đột nhiên gặp lại người mình từng cứu, thấy họ vẫn mạnh khỏe, nếu may mắn, các ngươi còn có thể trò chuyện, ôn lại chuyện xưa, chẳng phải rất thú vị sao?”

Ánh mắt Ma Vương lóe lên tia u ám, ngữ khí lạnh lùng: “Nếu không may mắn, mười năm sau, ngươi sẽ phát hiện ra kẻ cướp bảo vật và g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi chính là những kẻ ngươi đã cứu.”

Khương Trúc cười nhạt: “Vậy thì bọn họ cũng thật có bản lĩnh đấy.”

Ma Vương không nói gì nữa.

Thu Vũ Miên Miên

Rất nhanh, bọn họ đã đi đến cuối con đường.

Khương Trúc nhìn xung quanh, sau đó nhìn thẳng cửa tiệm số 99 rồi bước nhanh tới.

Đó là một tiệm rèn, bên trong có một lão nhân gầy gò, miệng ngậm tẩu thuốc, dáng người tuy thấp bé nhưng một tay lại có thể vung cây búa to gấp đôi đầu mình.

“Keng! Keng! Keng!”

Tia lửa b.ắ.n tung tóe, cây búa nện xuống khối sắt, cho đến khi khối sắt được đập dẹp.

“Lão Yên?”

Lão nhân bớt thời gian liếc mắt nhìn Khương Trúc đang đứng ở cửa, sau đó tiếp tục công việc rèn sắt của mình, động tác không hề chậm lại, chậm rãi nói: “Con người mà, luôn muốn cứu người khác thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, kết quả chẳng phải uổng công vô ích, tự chuốc lấy nguy hiểm vào thân hay sao? Ngươi nói xem, cần gì phải như vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-198-boi-thuong.html.]

Khương Trúc đứng thẳng người, sải bước đi vào: “Chẳng hay lão tiên sinh đang muốn nói ta không nên cứu người sao?”

“Tu tiên mà không thể làm những gì mình muốn, vậy thì tu tiên để làm gì? Hơn nữa, ta không nhúng tay vào thì sẽ an toàn sao? Ba ngàn đại đạo, mỗi người đều có con đường riêng của mình.”

Lão Yên đi vòng qua nàng, cầm một khối sắt khác lên, ngọn lửa bập bùng trong lò rèn chiếu sáng khuôn mặt lão: “Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, cứu được nhất thời chưa chắc đã cứu được một đời.”

Khương Trúc đáp: “Lão tiên sinh nói rất đúng nhưng ta muốn giao chuyện sau này cho thời gian quyết định.”

Lão Yên nhìn nàng, sau đó “cạch” một tiếng, đặt cây búa sắt xuống, cầm lấy chiếc khăn bên cạnh lau mồ hôi.

Lão chỉ vào một cây búa được đặt trong góc, cây búa này nhỏ hơn một nửa so với cây búa lão đang dùng.

“Ồ, nếu ngươi có thể nhấc được nó lên mà không cần dùng linh lực, ta sẽ cho ngươi câu trả lời.”

Ma Vương lập tức truyền âm mắng: “Lão già c.h.ế.t tiệt, lấy cục sắt ra để làm khó người khác.”

Một khối sắt nhỏ cỡ bàn tay đã nặng đến mấy chục cân, cây búa lớn như vậy ít nhất cũng phải nặng đến mấy trăm cân, nàng đường đường là Kim Đan, không dùng linh lực thì làm sao mà nhấc lên được?

Khương Trúc bước nhanh đến, đặt vỏ kiếm và chiếc giỏ nhỏ xuống đất, sau đó xoa xoa hai tay.

Một, hai, ba...!

Khương Trúc nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm, dùng hết sức lực, cả khuôn mặt đỏ bừng, cả người ngã ra phía sau.

Cây búa vẫn không nhúc nhích.

Trong phòng lại vang lên tiếng búa rèn.

Ma Vương ở bên cạnh sốt ruột, vội vàng hiến kế: “Ngươi leo lên bàn, sau đó nhấc nó lên.”

Khương Trúc len lén liếc nhìn lão Yên, sau đó lén lút leo lên bàn, Ma Vương và Lôi Thần đưa tay ra đỡ nàng.

“123...!”

“Dùng sức, dùng sức nữa lên, Trúc Tử, cách thành công... còn kém xa lắm.”

“Đứng nói thì không đau lưng.”

Khương Trúc nghiến răng nghiến lợi nói, nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm, cố hết sức nhấc lên, chân nàng dẫm lên mặt bàn, tạo thành một vết lõm.

“Rắc!”

“Ầm!”

Khương Trúc chỉ cảm thấy m.ô.n.g đau nhói, lúc ngẩng đầu lên thì đã thấy mình đang ngồi trên cái bàn vỡ nát, nàng nhìn cây búa vẫn đứng im bất động, sau đó ngơ ngác quay đầu lại.

Lão Yên chậm rãi dừng động tác, nhìn nàng, chậm rãi thốt ra hai chữ: “Bồi thường.”

“...”

Khương Trúc cười khổ: “Ta bồi thường, ta bồi thường ngay.”

Nàng ngoan ngoãn lấy linh thạch ra đưa cho lão, nàng lại nhớ tới cây búa sắt trước đó.

Ma Vương tức giận nói: “Tiếp tục, ta không tin, chúng ta đứng lên trên tủ.”

Trên cây búa lúc này có một con hồ ly đang ngồi chỉ huy, bên cạnh còn có một thanh kiếm lơ lửng đưa ra ý kiến, còn Khương Trúc thì mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ, thở hổn hển, sức lực đã dùng hết.

Ma Vương: “Hay là đẩy từ phía sau?”

Lôi Thần: “Không không, từ bên cạnh đi, hai tay trước sau.”

Ma Vương: “Người dùng dây thừng buộc lại rồi kéo thử.”

Lôi Thần: “Hay dùng chân đá, chỉ cần nó động một chút là được.”

Ma Vương: “Hay là bổ nó ra làm đôi, thử một nửa trước.”

Lôi Thần: “Không thì tháo cái đầu búa ra, thử nhấc cái cán xem sao.”

Ma Vương: “Hay là chúng ta nói một tiếng xin lỗi rồi về?”

Khương Trúc: “...”

“Các ngươi có thể đừng có bỏ cuộc sớm như vậy được không?”

“Người không có tiền đồ ở đây là ngươi đấy.” Ma Vương nghiến răng nghiến lợi nói.

Khương Trúc im lặng: “Ta chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi, không nhấc nổi cây búa thì đã sao? Chỉ cần còn giữ được đôi tay này, không sợ không có sức lực, đi, ngày mai chúng ta quay lại quyết đấu!”

Lão Yên rít một hơi thuốc, nhả khói mù mịt nói: “Ngõa Xá không có chỗ cho các ngươi ở đâu.”

Ngõa Xá đâu phải lúc nào cũng có phòng trống.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.