Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 191




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cả đám người bị trưởng lão Thông Trần nhốt trong Phật đường giáo huấn một canh giờ, lúc đi ra ngoài cả người đều tê dại, lại bị trưởng lão Thông Trần đuổi về phòng tắm rửa.

Các đệ tử mới và Minh Huệ quay lại tiếp tục học, còn Khương Trúc thì bận rộn hoặc tu luyện, hoặc luyện khí hoặc luyện đan.

Mãi cho đến tối, một tiếng hô lớn kinh động đến cả tông môn.

Lúc Khương Trúc chạy ra ngoài, các đệ tử canh giữ cổng đang tụ tập một chỗ, khiêng hai người hớt hải chạy về phía Tông Chủ Phong, m.á.u nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vệt dài chói mắt.

Tim nàng run lên, vội vàng đuổi theo, đến gần, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Độ Chân và Đạo Toàn toàn thân đầy máu, còn có một cô nương xa lạ.

Trên người bọn họ không có một chỗ nào lành lặn, có những nơi m.á.u thịt be bét, lộ cả xương trắng.

“Độ Chân sư huynh, Đạo Toàn sư huynh, sao hai người lại bị thương nặng như vậy?” Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Khương Trúc lập tức trầm xuống.

Sư huynh canh cổng lo lắng, nghẹn ngào nói: “Các sư huynh đệ đi Phàm gian, lúc khiêng bọn họ về đã gần như không còn thở, trên người Độ Chân sư huynh còn quấn một sợi ma khí, chúng ta cho huynh ấy uống một viên đan dược mới giữ được mạng.”

“Không kịp nữa rồi, để ta xem.”

Khương Trúc nhân lúc bắt mạch, truyền cho ba người một ít sinh mệnh lực, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Mau đưa bọn họ đến chỗ Tông Chủ, ta đi tìm luyện đan sư.”

Mấy sư huynh nhanh chóng khiêng ba người lên, tiếp tục chạy như bay về phía Tông Chủ Phong.

Lúc này, trên Tông Chủ Phong đèn đuốc sáng trưng, Vô Tướng và trưởng lão Huyền Chân đang ngồi đối diện nhau.

“Thật sự không thể ngăn cản được sao?”

Trưởng lão Huyền Chân lắc đầu: “Ma vương xuất thế là chuyện sớm muộn, Ma tộc đã âm mưu chuyện này cả ngàn năm rồi, đâu chỉ có một lần, chúng ta cũng nên sớm có đối sách.”

Vô Tướng im lặng một lát, ánh nến lập lòe phản chiếu trong đôi mắt tĩnh lặng của lão.

“Thôi được, vậy thì cứ giữ Niệm Nhất lại.”

“Tại sao không để Tam Thanh ở lại?”Trưởng lão Huyền Chân khó hiểu.

Trong đầu Vô Tướng hiện lên lời Niệm Nhất nói hôm qua, khẽ lắc đầu: “Niệm Nhất thích hợp hơn, Tam Thanh... Tam Thanh vẫn chưa đủ. Đúng rồi, đã tìm được cách phong ấn chưa?”

Trưởng lão Huyền Chân nhỏ giọng nói: “Chuyện này Tông Chủ không cần lo lắng, Niệm Nhất sẽ sớm biết thôi.”

Giọng nói của lão khựng lại một chút, trầm giọng nói: “Lần sau ta cũng xuống Phàm gian, không thể nhìn thấy thêm mệnh số ở Tu Tiên giới được nữa, ta phải tự mình đi xem sao.”

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng các đệ tử hô lớn: “Tông Chủ, Tông Chủ, mau cứu Độ Chân sư huynh bọn họ.”

Vô Tướng giật mình, đứng dậy cùng Huyền Chân bước nhanh ra ngoài.

Cảnh tượng ba người đầy m.á.u khiến Vô Tướng hoảng hốt, vội vàng nói: “Nhanh, đặt xuống, nhanh đặt xuống.”

Lão đưa tay nắm lấy sợi ma khí quấn quanh người Độ Chân, linh lực toàn thân chấn động, ma khí phát ra tiếng xèo xèo, sau đó hóa thành làn khói trắng biến mất trong không khí.

Các đệ tử vây xung quanh, tuy rất lo lắng nhưng vẫn im lặng chờ Tông Chủ cứu người.

Sắc mặt Vô Tướng nghiêm trọng, linh lực trong tay không ngừng được truyền vào, lần lượt phong ấn hồn phách cho ba người, may mà trong cơ thể bọn họ còn một luồng sinh mệnh lực duy trì.

Thu Vũ Miên Miên

“Thần thức của bọn họ đã được ta bảo vệ, còn vết thương trên người thì phải cần đến luyện đan sư cấp cao...”

“Luyện đan sư đến rồi, luyện đan sư đến rồi!”

Các đệ tử vội vàng tách ra nhường đường.

Khương Trúc một tay kéo Cung Ngọc Thành, một tay kéo Cung Tiêu Tiêu chạy như bay tới.

“Mau xem giúp sư huynh của ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-191-luyen-dan-su-den-roi.html.]

Phụ nữ* Cung Ngọc Thành nhìn thấy dáng vẻ của ba người, cũng không rảnh rỗi chỉnh trang lại quần áo, vội vàng bắt tay vào chữa trị.

*: phụ thân và nữ nhi.

Hai người thay phiên nhau bắt mạch, châm cứu, luyện đan, các đệ tử khác thì chạy đôn chạy đáo, lấy đủ thứ, ai nấy đều bận rộn.

Bên kia, các đệ tử hộ tống ba người về tông môn cũng không nhàn rỗi, từ sau khi luyện đan sư đến, bọn họ liên tục bẩm báo tình hình cho Vô Tướng và các trưởng lão vừa đến, Tam Thanh, Khương Trúc và Minh Huệ cũng ở đó.

“Hai đại vương triều gần biên giới Ma tộc ở Phàm gian đều xuất hiện Ma tộc, theo chúng ta điều tra, phong ấn gần vương triều Tề Thánh đã bị phá một lỗ hổng, tuy Ma tộc không ra được nhưng ma khí lại có thể thoát ra ngoài. Bọn chúng có một loại trận pháp, có thể lợi dụng ma khí để ma hóa phàm nhân bị bắt giữ thành ma vật. Ma tộc ở vương triều Tề Thánh đã bị chúng ta tiêu diệt một phần nhưng e là bọn chúng sẽ sớm ngóc đầu trở lại.”

“Còn vương triều Vân Tần thì nghiêm trọng hơn, theo lời các đệ tử, Ma vương Ma Phi đang ở đó, đã ma hóa hơn vạn ma vật, hơn nữa phong ấn ở đó cũng đã bị hư hại, hiện giờ Ma tộc dưới Trúc Cơ kỳ có thể tự do ra vào. Trước mắt đã biết Ma Tứ đã tự phế tu vi chạy thoát, e là không bao lâu nữa sẽ có thêm nhiều Ma tộc tràn ra.”

“Trưởng lão Thương Huyền dự định canh giữ màn sương mù, tận lực ngăn chặn bọn chúng ra ngoài bắt người nhưng có một Ma vương ở đó, chỉ dựa vào trưởng lão Thương Huyền và các đệ tử đi theo thì không thể chống đỡ được bao lâu. Mong Tông Chủ sớm định đoạt.”

Một Ma vương, hơn vạn ma vật, còn có Ma tộc dưới Trúc Cơ kỳ, năm Ma tướng cũng đã xuất hiện ít nhất một tên...

Tuy Vô Tướng đã sớm đoán được sẽ có một Ma vương xuất thế nhưng khi nghe tận tai thì vẫn cảm thấy nặng nề vô cùng.

“Nếu đã như vậy thì không còn cách nào khác.”

“Thanh Mộc, Phật Tâm, Như Tâm, Huyền Chân, cùng với Tam Thanh, hãy dẫn theo tất cả đệ tử nội môn và ngoại môn tình nguyện xuống Phàm gian, nhanh chóng đến đó bố trí, tuyệt đối không được để Ma tộc phá vỡ phong ấn Phàm gian. Ta sẽ bàn bạc với các vị tông chủ khác, sau đó sẽ xuống đó.”

Trưởng lão Thông Trần vừa nghe thấy vậy liền sốt ruột: “Tông Chủ, ngài tự mình đi sao? Vậy tại sao không cho ta đi?”

Khương Trúc và Minh Huệ cũng sốt sắng: “Tông Chủ, vậy còn chúng ta?”

Vô Tướng nhìn Thông Trần, nói: “Ngươi sắp đột phá Hóa Thần rồi, đợi đột phá xong rồi hẵng xuống cũng không muộn, trận chiến này đâu phải ngày một ngày hai là kết thúc.”

“Còn Niệm Nhất và Minh Huệ, chẳng lẽ hai con quên trong tông môn còn một đám đệ tử mới sao?”

Khương Trúc và Minh Huệ im lặng.

Minh Huệ biết Tông Chủ sẽ không đồng ý cho mình đi cùng.

Còn Khương Trúc lại thấy kỳ lạ, rõ ràng tình hình đã cấp bách như vậy rồi, tại sao còn muốn giữ nàng ở lại?

“Sau khi Tam Thanh và các vị trưởng lão rời đi, hai con phải ở lại trông coi tông môn, ta sẽ để trưởng lão Thông Trần và các đệ tử Giới Luật Đường ở lại, nếu không thì ai sẽ quản lý đám đệ tử mới. Còn Đạo Ngộ...”

“Ta ở lại.” Đạo Ngộ đột nhiên lên tiếng.

Lão phụ trách chiêu mộ đệ tử, tất nhiên là không thể rời khỏi tông môn.

Trận chiến này chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề, lão phải ở lại tiếp tục chiêu mộ đệ tử mới, chuẩn bị cho việc khôi phục tông môn sau này.

“Rất tốt.”

Vô Tướng phất tay: “Các ngươi mau lên đường đi.”

“Vâng.”

Khương Trúc và Minh Huệ đồng thanh nói: “Đại sư huynh, bảo trọng.”

Tam Thanh mỉm cười với hai người, nói một câu bảo trọng, sau đó xoay người rời đi cùng các vị trưởng lão.

Đợi mọi người đi khỏi, Khương Trúc mới nhìn về phía Vô Tướng.

“Tông Chủ để ta ở lại, thật sự là muốn ta trông coi đám đệ tử mới sao?”

Vô Tướng lắc đầu, xoay người đi về phía bóng cây: “Ngươi có biết vì sao Ma tộc lại ưu tiên tấn công Phàm gian không?”

Khương Trúc đáp: “Bởi vì ở đó không có linh khí, rất bất lợi cho chúng ta.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.