Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 171




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngay khi nghĩ đến điều này, Nghệ Phong Dao liền tức giận: “Ta cũng thấy lạ, vốn định tìm một cái điện nhỏ rách nát, nhìn nghèo nàn mà trốn, ai ngờ vừa bước vào thì cái thứ này đã quấn lấy ta, không né được. Cũng may Tiêu Tiêu tỉnh dậy, nếu không hai chúng ta đã c.h.ế.t ở đây rồi.”

Khương Trúc nhếch môi: “Chậc, cái truyền thừa này không có mắt thẩm mỹ gì cả.”

Nghệ Phong Dao: “?” Ý gì vậy?

“Trúc Tử, muội vừa mở miệng là ta lại muốn phun m.á.u lần nữa.”

Khương Trúc vừa tiến lại gần đút thuốc cho Nghệ Phong Dao, vừa nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, lập tức la lên: “Nghệ Phong Dao, ngươi bị người ta giẫm lên đầu rồi!”

Trên mặt hắn ta hiện rõ dấu chân.

Khương Trúc từ tốn nói: “Đạo tâm của ngươi còn vững chứ?”

Nghệ Phong Dao: “...”

“Vững, vững như Thái Sơn!”

Bị giẫm đầu thì đã sao, ai mà chẳng có lúc sa cơ lỡ vận chứ.

Khương Trúc an tâm gật đầu: “Vậy là được, nếu không vững, thì mấy cái xác của bọn chúng còn ấm đấy, hồn còn chưa rời đi đâu, ta có thể giúp huynh giẫm lại, đối xử với họ bằng cách của họ!”

Nói xong nàng lại đổi ý: “Hoặc ta sẽ không giúp họ siêu độ, để họ tự mò mẫm về địa phủ trong bóng tối, đến lúc tìm về được thì mấy bào thai ở nhà tốt đã bị cướp hết rồi, haha.”

Đây chính là phương pháp đặc biệt của Tiểu Trúc Tử để củng cố đạo tâm sao?

Nghệ Phong Dao đơ người không nói nên lời.

“Vậy bây giờ huynh định làm gì?” Khương Trúc bước đến cõng Cung Tiêu Tiêu lên lưng, làm bộ sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Bọn họ cần rời khỏi chỗ quỷ quái này càng nhanh càng tốt. Lúc nàng đến đã thấy một đám người đông đúc đang kéo tới, chắc chắn sẽ lục soát tới chỗ này.

Nghệ Phong Dao: “Một là ta tiếp tục đấu với nó, nhưng ta không cử động được, hai là chấp nhận truyền thừa, nhưng ta sẽ hôn mê, không biết bao lâu.”

Nghe đến đây Khương Trúc cạn lời, nàng vác hắn ta lên rồi chạy ra ngoài: “Huynh đã không cử động được thì tỉnh dậy cũng vô ích, thôi ngất đi cho rồi.”

Một người đầy m.á.u cõng một người đầy máu, trên vai lại vác thêm một người toàn máu, lén lút nhìn ra ngoài.

Thu Vũ Miên Miên

Khương Trúc không đoán được bọn người kia đã lục soát đến đâu, cũng không biết mấy người Tiêu Trường Phong đã đánh xong chưa, đành chạy dọc đường cũ.

Không may, vừa ra khỏi cung điện, nàng đã thấy một đám người đang đi về phía mình.

Bọn họ là con rơi của thiên đạo sao?

Hay vận may của cả nhóm đã bị Nghệ Phong Dao lấy hết để đổi lấy cái truyền thừa chủng tộc kia rồi?

Khương Trúc muốn chửi thề, nhưng vì tình thế hiện tại không cho phép, nàng đành nhịn, núp sau tường quan sát.

Trong đám đông phía trước có Mộ Dung Tín, người đã từng đánh nhau với Trương Đồng.

“Nếu để ta biết thằng nào rải bột ngứa lên Thiên Hà, ta sẽ không tha cho nó!”

“Lúc từ hồ đi lên đã c.h.ế.t mất mấy người, khó khăn lắm mới trèo lên được Thiên Hà, lại gặp ngay cái thứ c.h.ế.t tiệt đó, thật xui xẻo.”

“May mà chúng ta cảnh giác, để đám người Bắc Châu đi trước, nếu không còn c.h.ế.t nhiều người hơn nữa. Chắc chắn là mấy kẻ vào trước bày trò.”

Mộ Dung Tín và Ân Xuyên vừa mắng chửi vừa đi, bỗng cảm thấy có cơn gió thổi qua, ngơ ngác một lát: “Có phải vừa rồi có cái gì chạy qua không?”

Cả nhóm quay đầu lại, thấy ba người chồng chất lên nhau đang di chuyển rất nhanh.

Dung Nhược Nam mắt tinh, hét lên: “Truyền thừa chủng tộc ở trên người bọn họ!”

Tiếng hét của hắn ta khiến tất cả mọi người đều cuống cuồng, lập tức đuổi theo.

Vừa rồi truyền thừa chủng tộc đã lướt qua bên cạnh họ sao?!

Bọn họ may mắn quá, vừa đến nơi đã gặp được truyền thừa!

Chân Khương Trúc sử dụng Hư Không Bộ, vừa chạy vừa ném ngọn linh hỏa về phía sau, miệng liên tục la lớn: “Tiêu Trường Phong! Trương Đồng! Bạch Vi! Mục Trì! Bạch Tử Mục! Mau ra cứu mạng chó của ta!”

Tiêu Trường Phong và mấy người vừa bước ra thì thấy ngay một đám đông chạy qua trước mặt, nhìn kỹ lại, người chạy trước không phải là Tiểu Trúc Tử sao!

“Chết tiệt, Trúc Tử, ta đến cứu ngươi!”

Trương Đồng và mọi người vội vàng đuổi theo phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-171-nguoi-choi-o-nha-nguoi-ta-choi-o-nha-ta.html.]

Khương Trúc thấy đám người phía sau càng đuổi càng gần, bèn chuyển hướng chạy thẳng lên Thiên Hà, miệng lẩm bẩm: “Thiên Hà đại ca, ngươi phải thương xót chúng ta, vừa rồi chúng ta còn chơi đùa với ngươi cả nửa ngày đấy.”

Vừa quay đầu lại, Khương Trúc thấy đám người kia chỉ còn cách mình hai mét.

Nhanh thế đã đuổi kịp rồi sao?

Còn có thiên lý nữa không đây!

Bốn, năm người chạy nhanh như gió, Khương Trúc lo lắng hét to: “Thiên Hà đại ca, chính là lúc này, hất bọn họ một cái đi!”

Những người kia bị truyền thừa chủng tộc làm cho mê muội, vội vã chạy tới. Thiên Hà đột ngột chao đảo mạnh, khiến họ không đứng vững, loạng choạng rồi ngã lăn xuống theo dòng sông.

Khương Trúc vừa né trái né phải để tránh những quả cầu người đang lăn xuống, vừa thấy có người định túm lấy mình, nàng lập tức tung một cước đá thẳng vào người đó, khiến họ lăn nhanh hơn: “Ta khinh! Đã lăn thành quả bóng rồi mà còn không yên ổn.”

Bị Thiên Hà làm cho một phen bối rối, những kẻ phía sau không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ chăm chăm nhìn về phía Khương Trúc, chân di chuyển cẩn thận từng bước.

Lúc này, cục diện đã chia thành ba phe: Khương Trúc ở dưới cùng, nhóm người Đông Châu ở giữa, và cuối cùng là nhóm Tiêu Trường Phong.

Mỗi khi nhóm giữa tiến lên một bước, Khương Trúc lại lùi một bước, nhóm Tiêu Trường Phong cũng tiến lên theo.

Khương Trúc liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Trường Phong và đồng bọn, rồi đột nhiên hướng về phía trước giả vờ ngạc nhiên: “Hóa ra là ngươi! Trời ạ, chúng ta quen nhau bao năm rồi, tha cho ta một lần được không?”

Mộ Dung Tín không chắc chắn, chỉ tay vào mình: “Ta? Chúng ta quen nhau?”

Khương Trúc ngừng một nhịp.

Được rồi, chính người đi.

Ai bảo người nhận bừa.

“Đúng vậy.” Khương Trúc làm bộ thất vọng: “Hồi nhỏ chúng ta còn chơi với nhau mà!”

Mộ Dung Tín ngơ ngác, cố gắng suy nghĩ một lúc lâu.

Những người xung quanh cũng ngây ngẩn cả người, nghi ngờ nhìn về phía Mộ Dung Tín.

Quen thật sao?

Nhân lúc mọi người đang bối rối, mấy người Tiêu Trường Phong âm thầm tiến gần hơn.

“Hồi nhỏ chơi ở đâu?” Mộ Dung Tín thật sự không nhớ, đối diện chẳng phải là người Trung Châu sao, chẳng lẽ sau này di cư qua đó?

“Ngươi không nhớ sao? Hồi nhỏ người chơi ở nhà ngươi, ta chơi ở nhà ta.”

Mọi người: “...”

Không phải là nói thừa sao.

Tiêu Trường Phong và những người phía sau cắn chặt răng, cố gắng nhịn cười để không phát ra tiếng động.

Mộ Dung Tín bị chọc tức nở nụ cười nhạt: “Ngươi đùa với ta sao?”

Khương Trúc lắc đầu: “Không lừa người đâu, thật sự có quen mà, hồi nhỏ ta còn bế ngươi nữa, lúc đó ngươi dễ thương lắm, nghe lời dì, tha cho dì một lần đi.”

Mọi người: “?”

Mộ Dung Tín: “?”

Mộ Dung Tín mặt không cảm xúc: “Dì, ta không tha bừa, trừ khi ngươi đưa truyền thừa chủng tộc cho ta.”

Nói xong, hắn ta bắt đầu tiến nhanh hơn.

Thấy tình hình không thể kéo dài thêm, Khương Trúc quay đầu bỏ chạy ngay.

Không còn cách nào khác, trên lưng nàng còn đang cõng hai người, muốn đánh cũng chẳng đánh nổi.

Mộ Dung Tín thấy vậy bèn đánh ra một luồng linh lực, đồng thời Thiên Hà dưới chân lại chao đảo mạnh thêm một cái.

Khương Trúc bị bật lên không trung, nàng chỉ lo giữ chặt Cung Tiêu Tiêu và Nghệ Phong Dao, không thể bận tâm đến điều gì khác được nữa.

Luồng linh lực trúng thẳng vào người nàng, khiến nàng bay chéo ra ngoài.

“Tiểu Trúc Tử!”

Thấy Khương Trúc bị đánh văng khỏi Thiên Hà, Tiêu Trường Phong và những người còn lại lập tức lao tới cứu, hoàn toàn không để ý đến hành động của những người khác.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.