Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 162




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cùng lúc đó, biên giới phía đông nam của vương triều Vân Tần tại Phàm giới chìm trong sương mù dày đặc.

Độ Chân và mọi người sớm đã tiến vào trong màn sương mù, cẩn thận quan sát bốn phía, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Bọn họ đã ở trong màn sương một khoảng thời gian, tự nhiên biết rõ sự hung hiểm trong đó.

Lúc đầu chỉ có một bóng đen thoáng lóe lên trong màn sương, sau đó càng ngày càng nhiều bóng đen hơn, tiếng gầm gừ trầm thấp khiến thần kinh mọi người căng như dây đàn.

Trong nháy mắt, một bóng đen khổng lồ từ trong màn sương lao ra, hung hăng đánh lên thân kiếm trong tay Tô Kha, khiến nàng ta bị đẩy lui về phía sau mấy mét, trên mặt đất hiện lên một dấu vết ma sát dài.

Răng nanh sắc nhọn, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đầy những đường vân đen, thân thể phình to đến mức như sắp nổ tung bởi một lực lượng nào đó.

Độ Chân sư huynh nói đây là quái vật do phàm nhân bị ma khí xâm nhập mà biến thành!

Những quái vật này không biết đau đớn, cho dù tay chân có bị đứt lìa, chúng cũng sẽ bò đến tấn công mọi người, giống như những con dã thú mất đi lý trí.

Chỉ có đ.â.m xuyên qua tim chúng mới có thể tiêu diệt chúng hoàn toàn nhưng làm như vậy cũng đồng nghĩa với việc phàm nhân bị ma hóa kia cũng sẽ chết.

Tô Kha cắn chặt răng, nhớ lại phương pháp tu luyện mà Đạo Toàn đã dạy nàng ta trên đường đi, vận chuyển linh lực trong cơ thể để chống cự, sau đó bay người lên, một cước đá văng con quái vật kia ra.

Sau khi đi theo các vị tiên nhân tiến vào màn sương mù, nàng ta đã giao đấu với những quái vật này rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần đều có chút không nỡ.

Những người này đều là thường dân của vương triều Vân Tần, cả đời chỉ biết cày cấy trên ruộng đồng, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, chưa từng làm điều gì ác.

Cho dù c.h.ế.t đi, bọn họ cũng chẳng có thời gian để thương tiếc cho những người này.

“Độ Chân sư huynh, quái vật càng ngày càng nhiều!”

Trong màn sương mù, vô số quái vật không ngừng xuất hiện, trước mắt đã có hơn ba mươi con.

Độ Chân lau đi vết m.á.u ở khóe miệng, dùng linh lực khuếch đại âm thanh nói: “Đừng dây dưa với chúng, chúng ta tiếp tục đi vào trong, chắc chắn phải điều tra rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.”

Chỉ khi mang được tin tức chính xác trở về, mọi người trong Tu Tiên giới mới có thể nghĩ ra đối sách, quan trọng hơn là, bọn họ chắc chắn phải kiểm tra kết giới phong ấn có bị phá vỡ hay không.

Độ Chân dẫn đầu đi trước mở đường, đ.â.m đầu vào màn sương mù dày đặc.

Bên trong màn sương mù là một màu xám xịt, gió không lọt vào được, ánh sáng mặt trời cũng không thể xuyên qua, chỉ có tử khí bao trùm.

Tại ranh giới giữa Phàm giới và Ma Giới, kết giới phong ấn ở phía dưới đáy đã bị phá vỡ một lỗ nhỏ, ma khí giống như dòng nước phun ra từ bên trong.

Ma khí bay lên không trung, còn chưa kịp tản ra đã bị một lực hút mạnh mẽ hút vào trong trận pháp.

Phía trước kết giới phong ấn có năm trận pháp cực lớn, bên trong mỗi trận pháp đều giam giữ rất nhiều phàm nhân với sắc mặt dữ tợn, đáng sợ.

Trong số đó có nam có nữ, có người lớn cũng có trẻ em.

Có người thần trí còn tương đối tỉnh táo, sợ hãi trốn trong góc run rẩy, hoặc là vỗ mạnh vào kết giới, muốn chạy trốn.

Có người thì hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành quái vật răng nanh, mắt đỏ ngầu.

“Ma Vương, đám đệ tử Vạn Phật Tông đang đi về phía bên này, có cần phái người đi ngăn cản bọn chúng không?”

“Không cần, bây giờ nhân thủ chúng ta có thể sử dụng không nhiều, thả tất cả ma vật đang bị giam giữ ra ngoài đi, kéo dài thời gian.”

Ma Phi cười giễu một tiếng: “Bổn vương vốn muốn tiếp tục ẩn nấp thêm một thời gian nữa nhưng nếu bọn chúng đã dám tìm đến tận đây, vậy thì bổn vương sẽ cho bọn chúng có đến mà không có về.”

“Tình hình bên phía nam thế nào rồi?”

“Ma Tứ đại nhân đã dẫn người đi chuẩn bị rồi, chỉ là phong ấn bên phía nam vẫn chưa có dấu hiệu nới lỏng, e là cần thêm chút thời gian nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-162-lap-tuc-lua-mot-dam-than-truyen-toi-day.html.]

Ma Phi nhìn về phía những người trong trận pháp, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đi bắt thêm một đám người nữa về, chúng ta phải nhanh chóng tạo ra thêm càng nhiều ma vật càng tốt, tranh thủ thời gian cho hai vị Ma Vương khác phá vỡ phong ấn.”

Ma tộc bọn họ đã phải hao phí rất nhiều tâm huyết, trải qua hai ngàn năm mới khiến phong ấn bên phía Phàm giới hơi nới lỏng, hơn nữa cũng chỉ cho phép Ma tộc có tu vi Trúc Cơ trở xuống tự do ra vào, đa số Ma tộc vẫn bị nhốt bên trong như cũ.

Còn về phần Tu Tiên giới, phong ấn bên đó cực kỳ kiên cố, bọn họ chỉ phá được vài lỗ nhỏ, chỉ có ma khí mới có thể lọt ra ngoài.

“Ma Ngũ đại nhân truyền tin tức về nói, người của Tu Linh giới đã bắt đầu điều tra kết giới phong ấn rồi, e là ma khí không thể lọt qua quá nhiều, nếu đến lúc đó không có ma khí, sẽ rất bất lợi cho chúng ta...”

Nụ cười trên mặt Ma Phi bỗng trở nên quỷ dị, những đường vân đen trên mặt hắn ta cũng run lên: “Chuyện này không cần lo lắng, cho dù bọn họ có phát hiện kết giới phong ấn có gì dị thường thì cũng không làm gì được chúng ta, bọn họ sớm đã thất truyền thuật phong ấn rồi.”

“Hơn nữa, cho dù bọn họ có nghĩ ra cách phong ấn kết giới lại lần nữa, chúng ta vẫn có cách để ma khí xuyên qua, bố trí suốt hai ngàn năm, chính là vì chờ đợi ngày hôm nay.”

“Lần này, ta chắc chắn phải để Ma tộc chiếm lĩnh toàn bộ Tu Linh giới!”

Tu Linh giới, bên trong đại bí cảnh Cửu Trọng.

Sau khi ra khỏi mê cung, Khương Trúc và mọi người tìm một chỗ để chữa thương.

Chờ đến khi mặt trời sắp lặn, bọn họ lại tiếp tục lên đường, lần này đi chưa được bao lâu thì đến bên một hồ nước.

Bởi vì có rất nhiều con đường dẫn đến nơi này, nên lúc bọn họ đến nơi, xung quanh hồ nước đã tụ tập rất nhiều người, có một số thế lực thậm chí đã dựng trại ở tạm.

Khương Trúc nhìn xung quanh, phát hiện không ít gương mặt quen thuộc, cũng có không ít người đến từ những châu ngoài.

Lúc nàng quan sát mọi người xung quanh, những người khác cũng đồng thời hướng ánh mắt về phía bọn họ, có người nhìn chằm chằm không chút che giấu, cũng có người thì âm thầm đánh giá.

Hầu Tử ca liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, nhỏ giọng nói: “Người của Mộ Dung gia đều ở đây, xem ra nơi này chính là lối vào của Thủy Thiên Nhất Sắc.”

“Mộ Dung gia ở Đông Châu rất nổi tiếng sao?” Bạch Tử Mục hỏi.

“Đúng vậy, Đông Châu chúng ta không có tông môn, chỉ có tam đại gia tộc và nhị đại môn phái, Mộ Dung gia là một trong tam đại gia tộc đó.”

Nghệ Phong Dao kinh ngạc thốt lên: “Hay lắm, Đông Châu các ngươi tổng cộng chỉ có ba gia tộc và hai môn phái mà thôi, kết quả là đều đến đây cả rồi sao?”

“Đương nhiên rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng chủng tộc truyền thừa là thứ dễ dàng gặp được sao? Trước kia trăm năm cũng chưa chắc đã xuất hiện một lần, lần này đại bí cảnh Cửu Trọng vừa xuất hiện đã có đến chín cái, nếu không phải đại bí cảnh Cửu Trọng năm mươi năm mới mở một lần, e là nơi này đã bị san bằng từ lâu rồi, ngược lại hình như Ngũ đại tông môn các ngươi không phái mấy người tới đây nhỉ?”

Nghệ Phong Dao ngẩn người, nhìn xung quanh một vòng, quả thật không nhìn thấy người quen, lẩm bẩm nói: “Kỳ lạ, đám đệ tử được phái tới đều đi đâu hết rồi, chẳng lẽ bọn họ không tranh giành chủng tộc truyền thừa sao…”

Đang nói, hắn ta đột nhiên dừng lại, dường như nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Trúc và mọi người, sau đó rất biết điều mà im lặng.

Thu Vũ Miên Miên

Ngũ đại tông môn gần đây đang bí mật điều tra kết giới phong ấn, bọn họ thân là thân truyền đương nhiên biết rõ chuyện này.

Có lẽ là do nhân thủ không đủ. Vì thế nên Ngũ đại tông môn vốn dĩ không phái đệ tử đến đây, chỉ lừa bọn họ, một đám thân truyền đến đây lộ mặt mà thôi!

Nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Trình Xung và những người khác, Khương Trúc hơi lo lắng nói: “Bí cảnh lớn như vậy, biết đâu bọn họ vẫn chưa tìm đến đây, sớm biết như vậy thì chờ bọn họ cùng đến rồi, hy vọng là bọn họ không gặp phải chuyện gì bất trắc.”

Nghe nàng nói vậy, Trình Xung và những người khác cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao thì người của Trung Châu có lợi hại đến đâu cũng không thể nào ai cũng có bản lĩnh tìm được đến đây.

Dù sao tốt xấu gì thì Cửu Trọng cũng là một đại bí cảnh!

“Bọn họ không tìm được đến đây cũng không sao, lối ra của bí cảnh có rất nhiều, tỷ lệ sống sót rất lớn, không phải ai cũng xui xẻo như chúng ta, lại gặp phải thứ khủng bố như thực huyết ngao.”

“Nơi nguy hiểm nhất chính là Thủy Thiên Nhất Sắc, nếu như bị lạc ở bên trong đó thì đúng là chậc chậc, dữ nhiều lành ít, bởi vì bên trong chỉ có một lối ra duy nhất, muốn chạy cũng không thoát.”

Nghe vậy, Khương Trúc thở phào nhẹ nhõm, chỉ với hai câu nói đã thành công chuyển dời chủ đề.

“Nói đến Thủy Thiên Nhất Sắc, cái tên này chắc chắn có liên quan đến nước, chẳng lẽ lối vào nằm trong hồ sao?”

Hầu Tử ca cười nói: “Thủy Thiên Nhất Sắc là một tiểu thế giới, theo truyền thuyết diện tích của nó ít nhất cũng phải lớn bằng Tây Châu, tuy rằng hồ nước nhỏ này nhìn không giống lắm nhưng mà xung quanh đây hình như cũng chỉ có nơi này là khả nghi nhất.”

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.