Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 157




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Trúc lảo đảo suýt ngã: “Cái gì gọi là giở trò xấu chứ?! Họa phúc tương y, chúng ta chỉ là muốn dạy cho bọn họ một bài học mà thôi.”

Miệng mọi người giật giật: “Được rồi được rồi, ngươi muốn làm gì thì nói mau đi.”

Dù sao thì Tiểu Trúc Tử luôn có những kiến giải rất độc đáo về Phật pháp.

Khương Trúc xoa tay: “Bọn họ còn tâm trí chơi trò gắp lửa bỏ tay người, chắc chắn là đánh nhau chưa đã, vậy thì chúng ta giúp bọn họ sinh thêm nhiều người đá một chút.”

Mục Trì cười tủm tỉm phụ họa: “Biện pháp này của ngươi rất hợp ý ta, hắc hắc.”

Thu Vũ Miên Miên

“Bạch Tử Mục, ngươi lén đi bố trí trận pháp, bố trí hai cái, vây c.h.ế.t bọn họ. Nghệ Phong Dao, ngươi ở lại bảo vệ Cung Tiêu Tiêu.”

“Được.”

“Rõ.”

Đám người Trình Xung thấy bọn họ muốn ra tay thì lập tức dừng lại.

Một là muốn xem thử thực lực của bọn họ, hai là muốn xem bọn họ định làm thế nào.

Dù sao đối diện chính là đám người Bắc Châu mà bọn họ từng chạm mặt khi mới vào bí cảnh đã kết thù, bọn họ hận không thể nhìn thấy đối phương bị đánh chết.

Trước đó, Khương Trúc cố ý dùng hộp trong suốt bao trùm lấy Cung Tiêu Tiêu và Nghệ Phong Dao lại, đồng thời dặn dò bọn họ chú ý xung quanh, có chuyện gì thì lập tức la lên.

Sau đó, nàng quay đầu lại cười tủm tỉm nói với đám người Trình Xung: “Đây là cố chủ của chúng ta. Vì thế nên phải cẩn thận một chút, mong các vị thông cảm.”

Trình Xung gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

Tuy rằng ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trên thực tế mọi người đều hiểu rõ, chỉ là bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng lẫn nhau mà thôi, nhưng không cần thiết phải vạch trần, dù sao bọn họ cũng chỉ mới hợp tác, đây là chuyện rất bình thường.

Nếu như bọn họ không hề có một chút phòng bị nào, đám người Trình Xung mới phải cẩn thận đề phòng.

Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện phía sau, sáu người an tâm gia nhập chiến đấu.

Đám người kia đang dẫn dụ người đá chạy về phía bên này, một thanh kiếm xé gió bay tới, mang theo sát khí ngập trời, tiếng gió rít gào.

Tên cầm đầu ý thức được điều gì đó, vội vàng thu chân lại.

Chỉ thấy thanh kiếm kia vững vàng cắm xuống đất ngay trước mặt hắn ta, còn chưa kịp lui về phía sau, một luồng linh lực mạnh mẽ đã bùng nổ, đẩy hắn ta cùng người đá văng ra xa mấy mét.

Khương Trúc chậm rãi bước tới chỗ thanh kiếm, đưa tay rút kiếm ra, nhẹ nhàng vung lên, kiếm khí đánh ra tạo thành một vệt dài trên mặt đất.

“Đừng có mà được nước lấn tới, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Tên cầm đầu cười giễu một tiếng: “Một tên Kim Đan sơ kỳ mà khẩu khí cũng không nhỏ.”

“Ta muốn xem thử ngươi có thể khiến chúng ta gánh chịu hậu quả gì.”

Vừa dứt lời, hắn ta lập tức lao về phía Khương Trúc nhưng nàng lại bay lên, đáp xuống chỗ trống giữa hắn ta và người đá, ngay khoảnh khắc hắn ta giơ đại đao lên, nàng đột nhiên nghiêng người.

“Ầm!”

Người đá đang đuổi theo Khương Trúc nặng nề ngã xuống đất, vỡ thành từng mảnh đá vụn nhưng chưa đầy một hơi thở đã lại tự chắp vá lại.

Khương Trúc đứng từ xa, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn ta, cười nói: “Đại thúc bản lĩnh không được tốt lắm, tâm địa còn độc ác.”

Linh lực trên người hắn ta bùng nổ, tu vi Kim Đan hậu kỳ hiện ra rõ ràng: “Tuổi còn nhỏ, đừng có mà quá kiêu ngạo.”

Bên này Khương Trúc và bọn họ đánh nhau kịch liệt, bên kia Tiêu Trường Phong cũng đã khống chế được người đá và những tên còn lại, còn Bạch Tử Mục thì ngoài mặt là đánh nhau nhưng thực chất là đang âm thầm bố trí trận pháp.

“Tiểu đội này của bọn họ không chỉ có luyện đan sư mà còn có biết bày trận nữa.”

Cổ Nhật Giai kinh ngạc hô lên: “Hơn nữa còn có Phật tu sử dụng kiếm? Đây có phải được xem là Kiếm Phật song tu không?”

Không trách nàng ấy kinh ngạc, bởi vì hiện giờ người song tu rất hiếm thấy.

Người tu luyện thuật luyện đan thì chỉ chuyên tâm luyện đan, người tu luyện thuật luyện khí thì chỉ chuyên tâm luyện khí, người tu luyện trận pháp thì chỉ chuyên tâm bày trận pháp, hơn nữa phần lớn bọn họ đều không giỏi thực chiến, cũng không muốn ra ngoài rèn luyện, mạo hiểm. Vì thế nên rất ít tiểu đội nào có những loại phụ tu sư như luyện đan sư, trận pháp sư, luyện khí sư này.

Bởi vậy cho nên Cung Tiêu Tiêu cũng là một trong những nguyên nhân mà bọn họ lựa chọn hợp tác, không ngờ tiểu đội này lại còn có cả trận pháp sư song tu.

Song tu đấy!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-157-day-chinh-la-trung-chau-sao.html.]

Toàn bộ Đông Châu cũng tìm không ra được bao nhiêu người, huống chi là một song tu sư có tu vi Kim Đan trung kỳ.

Còn có Phật tu kia nữa, rốt cuộc là đang làm cái gì vậy, vừa tu Phật vừa sử dụng kiếm, mấu chốt là tuổi còn nhỏ như vậy đã đột phá đến Kim Đan sơ kỳ rồi!

Đây chính là Trung Châu sao?

Trong lòng đám người Trình Xung kinh hãi không thôi, bọn họ nhìn nhau, đều nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt đối phương.

“Đám người này lớn nhất cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, còn Phật tu kia đoán chừng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, vậy mà đã lập khế ước được với Vạn Quân Kiếm.”

Lời này của Trình Xung vừa thốt ra, mọi người càng thêm khiếp sợ, bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, trợn tròn mắt.

Mẹ nó, nếu lão đại không nói thì bọn họ vẫn chưa ai phát hiện ra, sử dụng kiếm thì thôi đi, vậy mà lại là Vạn Quân Kiếm!

“Ôi trời ơi, đám người Đông Châu kia có phải là quá tự cao tự đại rồi không?”

Cổ Nhật Giai khó khăn nuốt nước miếng: “Chẳng lẽ đám người này chính là những thiên tài đứng đầu Trung Châu sao?”

Nếu không thì đám người bọn họ đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi lấy gì mà so sánh với người ta.

“Chắc là vậy, trước đó khi nghe tên đã cảm thấy hơi quen thuộc rồi, chẳng phải ở Hoàng thành, Trung Châu có cái bảng xếp hạng thiên tài gì đó sao, hình như ta đã từng nghe qua.”

Bên này đang nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy người của Bắc Châu phía trước quát lớn một tiếng, bọn họ vội vàng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy tên cầm đầu đang muốn chạy ra khỏi trận pháp nhưng lại bị Mục Trì đạp một cước, ngã lăn quay trở vào.

Tên cầm đầu chỉ vào Khương Trúc, tức giận chất vấn: “Ngươi dám đùa giỡn bọn ta?”

Khương Trúc đá đá cục đá dưới chân, cười hì hì nói: “Không phải ngươi cũng muốn kéo chúng ta xuống nước sao, bây giờ coi như chúng ta huề nhau… À không đúng, dùng lời của Phật tu chúng ta mà nói thì nên gọi là kết thúc nhân quả.”

“Được rồi, tổng cộng mười người đá, chúc các ngươi chơi vui vẻ.”

Khương Trúc vỗ tay, nhanh chóng rời đi, bỏ lại đám người Bắc Châu và mười người đá bị nhốt trong trận pháp gào thét, tức giận đến mức hộc máu.

Đám người Trình Xung vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ. Vì thế nên trên đường đi bọn họ rất ít nói, chỉ có đám người Khương Trúc là ríu rít trò chuyện.

“Vừa rồi cú đá kia của Mục Trì thật ngầu, đạp cho đối phương ngã sấp mặt.” Bạch Vi giơ ngón tay cái lên, không tiếc lời khen ngợi.

“Đó là đương nhiên, cũng phải xem ta đây là ai chứ, Kim Đan hậu kỳ hai mươi tuổi, ngươi nghĩ là ai cũng làm được chắc.”

Khương Trúc đột nhiên che mắt, cười ngặt nghẽo: “Tu vi thì đã Kim Đan hậu kỳ nhưng chỉ số thông minh thì vẫn còn ở Trúc Cơ, ha ha ha, ta không nhịn được nữa, cảnh tượng ngươi cạy miệng con heo rừng kia buồn cười c.h.ế.t mất, nhìn thôi đã thấy ngại thay cho ngươi rồi.”

“Ha ha ha, ta cũng xem rồi, Lục Ảnh thạch ghi lại cảnh tượng đó bán chạy lắm, mười khối linh thạch trung phẩm một viên đấy, cười c.h.ế.t ta.”

Mấy người Bạch Vi hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của Mục Trì, không hề kiêng dè mà cười lớn.

Mục Trì: “…”

“Nếu ngươi không nói thì ta cũng quên mất chuyện này, Khương Trúc, ngươi qua đây cho ta, ngươi nói xem chỉ số thông minh của ai mới dừng lại ở Trúc Cơ hả?”

Nghệ Phong Dao vô duyên vô cớ bị lôi vào, chậm rãi đánh dấu hỏi: “Này, Trúc Cơ làm gì chọc giận các ngươi hả, các ngươi xin lỗi ta ngay!”

Khương Trúc vừa cười vừa lấy Lục Ảnh thạch ra: “Ta mua rồi, ha ha ha, ông chủ đặt tên cho nó là Thiên Tài Thiếu Tâm Nhãn, ta cười phi thăng luôn rồi.”

Trương Đồng chạy tới bên cạnh Khương Trúc, thúc giục: “Mau mở lên xem, nhanh mở đi.”

“Trúc Tử, ngươi dám!” Mặt Mục Trì đỏ bừng, đuổi theo Khương Trúc muốn đoạt lấy viên đá.

“Ngươi đưa đây cho ta!”

“Không nhé, đây là mười khối linh thạch trung phẩm của ta đấy.”

“Trúc Tử, ngươi không được chiếu ra!”

Trương Đồng giúp đỡ Khương Trúc: “Ngươi cho ta xem qua trước đi, đưa ta đưa ta, ngươi ném cho ta đi.”

Khương Trúc bị Mục Trì bám lấy, bất đắc dĩ thì lập tức ném cho Trương Đồng, hắn ta tranh thủ xem được vài giây, còn chưa đợi Mục Trì tới, lại ném cho Tiêu Trường Phong.

Một đám người ném Lục Ảnh thạch qua lại, Mục Trì ở phía sau liều mạng đuổi theo, vì hình tượng cao lớn của bản thân, hắn không tiếc sử dụng cả linh lực.

Nhưng mà đám người này đã quen đùa giỡn như vậy rồi, đánh nhau bằng linh lực cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì, ai cũng nắm rõ đường đi nước bước của đối phương. Vì thế nên trong khoảng thời gian ngắn, Mục Trì đúng thật là không đuổi kịp bọn họ.

Nghệ Phong Dao cũng đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa kêu gào: “Hai người các ngươi đừng có mà chạy nữa, mau xin lỗi ta! Mau xin lỗi tất cả các vị đạo hữu Trúc Cơ cho ta!”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.