Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 154




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đuôi con trăn khổng lồ bị trói chặt, không thể chạy thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn công kích ập tới.

“Ầm!”

Ba luồng kiếm khí đồng thời đánh trúng người con trăn khổng lồ, đồng thời phát nổ, khói bụi mù mịt bốc lên như sóng thần, lan ra bốn phương tám hướng.

Cung Tiêu Tiêu và Nghệ Phong Dao ở phía xa không khỏi giơ tay che mắt.

Sáu người Khương Trúc lần lượt đáp xuống đất, vung trường kiếm tạo ra kiếm khí, thổi bay khói bụi.

Con trăn khổng lồ toàn thân bê bết máu, nằm thoi thóp trên mặt đất, thè lưỡi về phía bọn họ, dường như vẫn muốn phản kháng.

Vậy mà vẫn chưa chết!

“Nguyên Anh quả nhiên khó giết.” 

Sáu người nhìn nhau, sau đó đồng loạt đáp xuống người con trăn khổng lồ, mặc cho nó giãy giụa thế nào, bọn họ vẫn đứng vững vàng.

Khương Trúc đứng trên đầu con trăn, một kiếm đ.â.m mù con mắt thứ ba của nó, theo tiếng kêu thảm thiết vang lên, Bạch Tử Mục và những người khác lần lượt đ.â.m thủng vảy của nó, Mục Trì trượt từ trên thân nó xuống tới đuôi, nới lỏng Tỏa Linh liên, “ phập” một tiếng, sau đó rút Diệt Hồn côn ra, lại đ.â.m mạnh một cái.

“Xì xì xì—”

Đầu con trăn khổng lồ bất lực rơi xuống, đập thật mạnh trên mặt đất.

Thấy linh thú đã thực sự chết, lúc này sáu người mới dám ngồi trên thân thú nghỉ ngơi, Cung Tiêu Tiêu và Nghệ Phong Dao chậm rãi bước ra khỏi chỗ ẩn nấp, dọn dẹp chiến trường, rắc tán tức phấn che giấu hơi thở linh lực của mọi người.

Nghệ Phong Dao nhảy lên, móc lấy tinh cốt và túi mật của con trăn khổng lồ, sau đó lột da nó một cách gọn gàng, thậm chí còn móc cả mắt nó ra.

Đây đều là bảo bối, có thể dùng để luyện khí hoặc luyện đan.

Cung Tiêu Tiêu cầm đan dược trong tay, dường như chỉ cần ai cần là nàng ấy sẽ lập tức bật người đưa qua: “Mọi người không sao chứ?”

Trương Đồng cúi đầu nhìn y phục dính đầy m.á.u của mình: “Vẫn ổn, chỉ là n.g.ự.c hơi đau, có thể là gãy xương rồi.” 

“Rời khỏi đây trước, nơi này toàn mùi m.á.u tanh, sẽ thu hút linh thú khác tới.” Tiêu Trường Phong nói.

Trước khi đi, Khương Trúc ném một ngọn lửa ra.

Lưu Ly Tịnh Hỏa vừa chạm vào xác con trăn khổng lồ thì lập tức bùng cháy dữ dội, ngọn lửa ngùn ngụt soi sáng bóng lưng tám người đang dìu nhau rời đi.

Không biết qua bao lâu, ngọn lửa đã tắt, chỉ còn lại những đoạn xương khổng lồ.

Có những đoạn xương đã bị thiêu thành tro bụi, không thể nhận ra hình dạng, còn những đoạn xương còn lại thì vẫn nằm đó nhưng không còn chút linh khí nào, đã bị thiêu rụi hoàn toàn.

Đột nhiên, một đám tu sĩ từ xa chạy tới, bọn họ đến hiện trường bất giác dừng lại, kinh hãi nhìn khung cảnh hỗn độn trước mắt.

Cây cối đổ rạp la liệt, đá lớn vỡ thành bột mịn, mặt đất lồi lõm cùng với xác linh thú khổng lồ và dấu vết bị thiêu rụi...

“Trăn khổng lồ... đã c.h.ế.t rồi sao?” Quảng Ngọc Hoàn kinh hãi thốt lên. 

Bọn họ tận mắt nhìn thấy trăn khổng lồ và bò cạp độc đuôi đỏ quyết một trận tử chiến, cuối cùng mặc dù trăn khổng lồ bị thua chạy trốn nhưng bởi vì trong cơ thể của nó có huyết mạch Thần Giao nên thực lực tuyệt đối không dưới Nguyên Anh.

Kết quả chờ bọn họ đuổi theo, trăn khổng lồ đã chết?

Công Thiên Tinh nhặt hết xương gãy trên mặt đất lên, ngồi xổm xuống quan sát tỉ mỉ.

“Trên xương có vết tích của kiếm và đao, ít nhất có hai Kiếm tu, một Đao tu. Huyết dịch còn chưa hoàn toàn khô cạn, thứ thiêu hủy t.h.i t.h.ể chính là linh hỏa, hơn nữa không phải linh hỏa bình thường. Vì thế nên tốc độ thiêu hủy rất nhanh.” 

“Xem dấu vết cùng diện tích đánh nhau, xác suất rất cao là đã giao đấu hơn nửa canh giờ, linh lực không có dấu hiệu suy kiệt, bọn họ có luyện đan sư, hơn nữa đẳng cấp của luyện đan sư cũng không thấp.” 

Công Thiên Tinh phân tích: “Là một tiểu đội từ năm người trở lên, phối hợp rất ăn ý, từ dấu vết có thể thấy, trăn khổng lồ gần như là bị một kích đánh chết, không có dấu vết phản kháng.” 

Mọi người kinh hãi.

Một kích đánh chết?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-154-xong-len-hay-la-lam.html.]

Đây rốt cuộc là ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu gì.

Phải biết rằng trăn khổng lồ tuy hình thể khổng lồ, tốc độ lại không hề chậm, cần phải có uy lực lớn đến nhường nào mới có thể một kích tất sát.

“Có thể nhìn ra tu vi của bọn họ không? Có tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ không?” Lý Thiên Xuyên đi cùng lên tiếng hỏi.

Công Thiên Tinh lắc đầu: “Bọn họ rất cẩn thận, có khả năng đã dùng gì đó để loại trừ hơi thở linh lực gì đó, không nhìn ra tu vi. Chẳng qua có thể g.i.ế.c c.h.ế.t trăn khổng lồ Nguyên Anh trung kỳ, sau đó còn có dư lực dọn dẹp chiến trường, ít nhất cũng phải có hai Nguyên Anh.” 

Quảng Ngọc Hoàn khó khăn nuốt nước miếng: “Một tiểu đội nhỏ mà có hai Nguyên Anh?! Ta còn muốn tìm cơ hội tỷ thí với người Trung Châu, cái này còn tỷ thí cái gì nữa.” 

Nếu như nói Kim Đan là ngưỡng cửa bước vào con đường tu hành của tu sĩ, như vậy Nguyên Anh chính là ngưỡng cửa chân chính bước vào tu tiên.

Dù sao tu luyện và tu tiên vẫn có sự khác biệt về bản chất.

Kim Đan ở Tu Tiên giới nhiều vô số kể nhưng Nguyên Anh lại không phải muốn gặp là có thể gặp được.

“Chúng ta cũng đừng nhụt chí, dù sao chênh lệch tuổi tác cũng rõ ràng như vậy, tỷ thí khẳng định phải tìm người cùng lứa tuổi, luận về thiên tài, Hoàng thành Trung Châu là nổi danh nhất, bọn họ có bảng thiên tài, ngày nào đó có thể đi gặp mặt, đám nhân tài kia mới xứng để tỷ thí.” 

Lý Thiên Xuyên nghĩ đám người trước mắt này chắc cũng phải hơn ba mươi tuổi rồi, vốn dĩ không cùng thế hệ với bọn họ, không có gì đáng để so sánh.

Công Thiên Tinh gật đầu, nói: “Trung Châu từ trước đến nay vẫn luôn nổi danh là thực lực cường hãn, là châu mạnh nhất trong số các châu, nơi này không thể so với Nam Châu được, tóm lại, chúng ta đều phải cẩn thận một chút.” 

Mọi người nghiêm túc gật đầu.

Bọn họ lén trốn từ Nam Châu đến đây.

Tuổi trẻ, đặc biệt là những thiếu niên đầy nhiệt huyết luôn muốn đi ngao du thiên hạ, xông pha giang hồ một phen, không cam tâm bị giới hạn trong một phương trời đất.

Tục ngữ nói rất hay, nếu đã thấy giang sơn vạn dặm, sinh tử đều có thể vứt bỏ.

Dù sao bọn họ cũng là thiên tài đứng hàng nhất nhì ở Nam Châu, tự nhiên cũng có ý nghĩ như vậy.

Nghe nói đại bí cảnh Cửu Trọng ở gần biên giới Nam Châu, đám thiên tài Nam Châu này lập tức lập tức tụ hợp, lúc này mới xuất hiện ở đây.

“Đi thôi, đi về phía trước xem thử, trong đại bí cảnh Cửu Trọng có không ít bảo vật, nói không chừng còn có thể nhận được truyền thừa.” 

Bên kia, tám người Khương Trúc rời đi tìm một nơi an toàn để chữa thương, sáu người bị thương không nhẹ nhưng may mắn có Cung Tiêu Tiêu. Vì thế nên tốc độ hồi phục rất nhanh.

Đến khi trời sẩm tối, mấy người đã khôi phục được bảy tám phần, lúc này đang ngồi vây quanh đống lửa, nướng thịt thỏ.

“Thể chất của ngươi thật tốt, có ngươi đi theo, chúng ta quả thực là chiến thần bất tử.” 

Trương Đồng xoay người nhảy dựng lên, hướng về phía không khí vung nắm đấm: “Kẻ nào đến cũng không cần phải sợ, cứ xông lên đánh nhau là được, các ngươi nói đúng không?”

Mắt Nghệ Phong Dao lấp lánh nhìn chằm chằm vào thịt thỏ trên giá, trực tiếp đưa tay xé lấy một cái đùi thỏ, vừa ăn vừa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Tiêu Tiêu thật lợi hại.” 

“Ừm, thơm quá, tay nghề của Tiêu Trường Phong thật không tồi.” 

“Đúng là không tồi, rất có tiềm lực.” 

Trương Đồng bất mãn vì những người khác không ai phụ họa mình, quay đầu lại nhìn thì há hốc mồm.

Trên giá trống không.

Hai con thỏ lớn như vậy đâu?

Trương Đồng lập tức không chịu bỏ qua, chạy tới tranh luận: “Này, các ngươi tốt xấu gì cũng nên chừa cho ta một ít chứ, ta còn chưa được ăn miếng nào mà.” 

Ba người Khương Trúc, Bạch Vi, Cung Tiêu Tiêu vùi đầu ăn ngấu nghiến, đầu cũng không ngẩng lên.

Thu Vũ Miên Miên

“Đừng ăn nữa, cho ta một miếng!” Trương Đồng đưa tay muốn cướp.

Khương Trúc ôm lấy thịt thỏ bắt đầu gặm, sau đó lau miệng, nói: “Ơ kìa, ta đã gặm qua hết rồi, nếu ngươi không chê thì ăn đi.” 

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.