(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi ấy Khương Trúc vừa giao nhóm chip Tiểu Linh Thông thứ hai cho Bạch Viễn Sơn, quay đầu đã nghe thấy hai người Trương Đồng và Nghệ Phong Dao ở dưới lầu cầm loa gào thét inh ỏi.
“Trúc - Tử! Ra kiếm linh thạch thôi!”
“Niệm Nhất đại sư! Đại ca ngươi tới tìm, mau ra đây!”
Lầu một Luyện Khí Các lác đác vài vị khách, nhìn đám người kia như thể xem xiếc khỉ.
Khương Trúc trên lầu che mắt, không dám chậm trễ, vội vàng chạy xuống, lôi xềnh xệch mấy người ra ngoài.
Nghệ Phong Dao cười hì hì nhìn Trương Đồng: “Cách này quả nhiên hữu dụng.”
Có lẽ đã quen lăn lộn với Khương Trúc, Trương Đồng chẳng mảy may bận tâm sắc mặt cùng ánh mắt của những người xung quanh, thậm chí còn có phần tự hào nói: “Đúng không, ta đã nói không cần hô ba tiếng là nàng sẽ tự động ra mặt.”
Khương Trúc bực bội giật lấy cái loa, ném vào thùng rác: “Nhiệm vụ gì? Có nhiều linh thạch không?”
Hiện tại nàng tay trắng, ít linh thạch thì miễn bàn.
“Cực nhiều, lại còn tiện đường, ngươi biết đại bí cảnh Cửu Trọng chứ? Vốn dĩ tông môn cũng phải phái người tới đó, tiện thể làm thêm một chuyến kiếm lời, ngươi thấy có lời không?” Trên mặt Nghệ Phong Dao không giấu được vẻ vui mừng.
“Trùng hợp vậy sao, vậy chúng ta đi thôi, vừa đi vừa nói.”
Bạch Vi túm lấy cổ áo nàng: “Đừng vội, cố chủ còn chưa tới.”
“Cố chủ ở trong Hoàng thành?” Khương Trúc hỏi.
Bạch Vi còn chưa trả lời, một chiếc xe ngựa đã chạy tới.
“Này, đến rồi.”
“A?”
Nhìn thấy người bước ra từ trong xe ngựa, Khương Trúc kinh ngạc thốt lên: “Nhiệm vụ của ngươi sao?”
Cung Tiêu Tiêu khẽ nhếch môi: “Là nhiệm vụ của Cung gia.”
“Mời lên xe, chúng ta nói rõ hơn.”
Xe ngựa rất lớn, đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Nhìn xe ngựa rộng rãi, Trương Đồng không khỏi cảm thán: “Nhận nhiệm vụ của người giàu có khác thật, đưa đón tận nơi, còn lo cả lộ phí.”
Cung Tiêu Tiêu mỉm cười, hứa hẹn: “Lần này tiến vào đại bí cảnh Cửu Trọng phải nhờ đến chư vị, nếu ta bình an trở về, chư vị muốn bao nhiêu linh thạch cũng được.”
“Vậy nhiệm vụ là gì?”
“Trên danh nghĩa là một nhưng thực chất có hai nhiệm vụ.”
Cung Tiêu Tiêu chậm rãi nói: “Chắc hẳn chư vị cũng biết ta là Tiên Thiên Nguyệt Hoa thể, thể chất này rất thích hợp luyện đan, nhưng cũng có nhược điểm, kinh mạch của Nguyệt Hoa thể rất yếu, không thể luyện võ cường độ cao.”
Tiên Thiên Nguyệt Hoa thể là thánh thể luyện đan, ngay cả linh lực cũng ẩn chứa dược tính, có thể chữa trị thương thế.
Nhưng nhược điểm của kinh mạch khiến cho Cung Tiêu Tiêu chỉ có thể hấp thu linh lực chứ không thể cường hóa thể chất.
“Cung gia nhận được tin tức, trong đại bí cảnh Cửu Trọng có Ngọc Tủy Hỏa Chủng, có thể cải thiện kinh mạch cho ta.”
Khương Trúc: “Vậy nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ ngươi, đồng thời giúp ngươi dung hợp Ngọc Tủy Hỏa Chủng?”
Thu Vũ Miên Miên
“Đúng vậy, chư vị cứ yên tâm, Cung gia nhất định sẽ đưa ra thù lao giá trị hơn Ngọc Tủy Hỏa Chủng.”
Cung Tiêu Tiêu đột nhiên phất tay bố trí kết giới, hạ giọng: “Ngoài linh thạch, Cung gia còn có tàn quyển Vạn Thú Đồ Phổ.”
“Vạn Thú Đồ Phổ?” Bạch Vi kinh ngạc trừng lớn mắt.
Tất cả mọi người trong xe ngựa đều khiếp sợ, ngay cả Tiêu Trường Phong cũng phải ngoái nhìn.
Vạn Thú Đồ Phổ ghi chép tinh huyết pháp lực của vô số tinh linh yêu thú, tu sĩ lĩnh hội được ý nghĩa trong đó có thể hấp thu lực lượng, từ đó tăng cường huyết mạch, hoặc là lĩnh ngộ thần thông thuật pháp.
Dù chỉ là tàn quyển cũng đã vô cùng trân quý.
Cung Tiêu Tiêu nói: “Nếu nhiệm vụ thành công, Cung gia sẽ cho phép chư vị tham ngộ đồ phổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-148-co-chu-la-cung-tieu-tieu.html.]
Vạn Thú Đồ Phổ là bảo vật Cung Ngọc Thành nhặt được ở chợ đen khi xưa.
Cung Tiêu Tiêu là hậu bối duy nhất của Cung gia, thể chất lại quá yếu, đừng nói là lĩnh hội đồ phổ, chỉ cần tới gần thôi cũng đủ khiến nàng ấy mệt mỏi toát mồ hôi.
Vì vậy nhiều năm qua, bảo vật kia vẫn bị bỏ xó.
Đại bí cảnh Cửu Trọng nguy hiểm trùng trùng, lại không có giới hạn cảnh giới, bất kỳ ai cũng có thể tiến vào, rồng cá lẫn lộn.
Nếu không phải Ngọc Tủy Hỏa Chủng rời khỏi hồ Ngọc Tủy sẽ tiêu tán, Cung gia tuyệt đối không để Cung Tiêu Tiêu mạo hiểm tiến vào.
Vì để bảo vệ Cung Tiêu Tiêu, Cung gia quyết định tìm nhóm người Bạch Tử Mục.
Tuy rằng trong số bọn họ, người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Kim Đan hậu kỳ nhưng được cái là đáng tin.
Thuê người ngoài quá mạo hiểm, khó tránh khỏi việc gặp phải kẻ tham lam.
Chưa nói đến việc sau khi vào bí cảnh, tìm được bảo vật, bọn họ có thể trở mặt cướp đoạt Ngọc Tủy Hỏa Chủng hay không mà còn có thể bắt cóc Cung Tiêu Tiêu, uy h.i.ế.p Cung gia.
Nhưng nhóm người Khương Trúc thì khác.
Thứ nhất, tất cả đều xuất thân từ đại tông môn, thực lực mạnh hơn đám thị vệ mà Cung gia nuôi dưỡng rất nhiều.
Thứ hai, quan hệ rộng rãi, lỡ đâu gặp được người quen hoặc bằng hữu trong tông môn, cũng có thể giúp đỡ đôi chút.
Cuối cùng, bọn họ là bạn cùng lứa tuổi với Cung Tiêu Tiêu, dễ dàng tạo dựng mối quan hệ hơn.
Một công ba việc.
Hơn nữa, Cung gia đã xem qua Đại hội tông môn, ấn tượng với bọn họ rất tốt.
Thiếu niên thiên tài như bọn họ trên người luôn có khí khái, sẽ không làm ra những chuyện hèn hạ, bỉ ổi.
Huống chi còn có Niệm Nhất, một Phật tu của Vạn Phật Tông, Thần Đan Các và Niệm Nhất có quan hệ không tệ, Cung Tiêu Tiêu còn từng chỉ dạy Niệm Nhất luyện đan, như vậy càng khiến Cung gia yên tâm hơn.
Cung Tiêu Tiêu thầm nghĩ nếu đối diện không phải là những người này, nàng ấy tuyệt đối không dám nói ra bốn chữ “Vạn Thú Đồ Phổ”.
“Chúng ta là khí vận chi tử sao, vận khí tốt như vậy, thế mà được... Vạn Thú Đồ Phổ!”
Nghệ Phong Dao kinh ngạc hô lên, sau đó nghiêm túc nhìn Cung Tiêu Tiêu: “Cố chủ cứ yên tâm, ai c.h.ế.t ngươi cũng sẽ không chết, Ngọc Tủy Hỏa Chủng kia, dù có phải lật tung cả đại bí cảnh Cửu Trọng thì ta cũng tìm cho ngươi.”
“Không tìm được cũng không sao, bảo vật vốn là hữu duyên, chỉ cần mọi người bình an trở về, Cung gia vẫn sẽ trả đủ linh thạch.” Cung Tiêu Tiêu nói.
Khương Trúc vỗ tay Cung Tiêu Tiêu, ra hiệu cho nàng ấy đừng nói lời âu sầu.
“Ngươi cứ yên tâm, chúng ta là chiến đội Tiểu Cường bất khả chiến bại.”
Nói xong, nàng ho khan hai tiếng, đột nhiên thẳng lưng, ngồi ngay ngắn lại.
Cung Tiêu Tiêu đang khó hiểu, thì nghe được nàng chững chạc đàng hoàng mà nói lớn: “Hãy nói to cho vị cố chủ đáng mến của chúng ta biết, lý tưởng của chiến đội chúng ta là gì?”
Sáu người Bạch Tử Mục đồng thanh hô vang: “Nụ cười của cố chủ là vinh quang của chúng ta!”
Cung Tiêu Tiêu ngơ ngác trước tiếng hô vang dội, sau khi hoàn hồn, nàng ấy không nhịn được cười, còn chưa kịp nói gì, Khương Trúc đã lên tiếng:
“Tôn chỉ của chúng ta là gì?”
“Cố chủ hài lòng, cố chủ khẳng định, cố chủ là thượng đế!”
“Khẩu hiệu của chúng ta là gì?”
“Tiểu Cường, Tiểu Cường, chúng ta mạnh nhất, toàn lực ứng phó, chúng ta là ngầu nhất!!!”
Cung Tiêu Tiêu ngồi giữa xe, nhìn bảy người nghiêm túc hô khẩu hiệu, người không biết còn tưởng đang ở trong trường hợp trang trọng nào đó.
Nàng ấy cười không ngừng, liên tục gật đầu khen ngợi.
“Thêm linh thạch, nhất định phải thêm linh thạch cho các ngươi.”
Hai mắt Khương Trúc sáng rực nhìn Cung Tiêu Tiêu: “Người đẹp, thiên phú cao, hào phóng lại tao nhã!”
Trương Đồng và Nghệ Phong Dao cũng thay nhau nịnh nọt, nào là đệ nhất luyện đan sư Tu Tiên giới, kỳ tài ngút trời, thiếu nữ thiên tài... những lời hay ý đẹp cứ thế tuôn ra như suối.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");