(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cấm Tháp của Vạn Phật Tông ——
"Ngươi nói con hồ ly bên cạnh Niệm Nhất là Cửu Phi?"
Vô Tướng nhíu chặt mày: "Ngươi chắc chắn?”
Cửu Phi là Thần Thú thượng cổ, là loài lưỡng tính, vừa chính vừa tà. Đồng lứa chỉ tồn tại một con, nên không có chuyện huyết thống hỗn tạp.
Thu Vũ Miên Miên
Từ thời thượng cổ đến nay, truyền thừa của chúng chưa từng đứt đoạn, kéo dài từ Thiên Đạo đến Luân Hồi, am hiểu ẩn nấp. Thậm chí Thiên phú của chúng còn có thể tránh được sự dò xét của Thiên Đạo, là một trong những chủng tộc thượng cổ có thiên phú đáng sợ nhất.
Sắc mặt vốn đã nghiêm nghị của trưởng lão Huyền Chân giờ đây càng thêm phần nghiêm trọng.
"Mấy tháng qua ta ngày đêm quan sát tinh tượng, không thể sai được. Cửu Phi đã hiện thế, hơn nữa còn đang ở trong Vạn Phật Tông của chúng ta."
Các lão tổ trên tượng đá lần lượt hiện thân.
Có người lên tiếng: "Ngàn năm trước, con Cửu Phi đó đã đi theo Ma Tộc, sau khi Ma Tộc bị đánh trở về Vạn Ma Quật, nó cũng bị phong ấn cùng các Ma Vương khác. Giờ đây nó đã thoát ra, chỉ e rằng Ma Vương cũng đã hiện thế."
Một người khác nói: "Ngoài Cửu Phi, còn có tam đại Ma Vương. Chỉ là không biết chúng thoát ra được mấy con? Phong ấn của Ma Tộc có còn ổn định không?"
Trong lòng Vô Tướng vô cùng kinh hãi, cố gắng bình ổn cảm xúc, đáp: "Hôm trước đệ tử đi kiểm tra, phong ấn không có dấu hiệu bất thường."
Lão tổ thở dài một tiếng: "Chúng vừa mới thoát ra, đương nhiên sẽ không công khai động đến phong ấn của Vạn Ma Quật, chỉ e là đã ngấm ngầm có âm mưu gì đó."
Trong lòng Vô Tướng lo lắng: "Mấy ngày trước, có người từ phàm giới đến gõ Thiên Chung, Độ Chân đã dẫn người đi nhưng đến giờ vẫn chưa trở về. Xem ra tám chín phần mười là đã chạm trán Ma Tộc rồi."
"Giao giới giữa Ma Tộc và phàm giới tuy không rộng như khu vực giao giới với Tu Tiên giới, nhưng bên đó hoàn toàn không có linh lực, đối với chúng ta mà nói là cực kỳ bất lợi. Đệ tử sợ Ma Tộc đang âm mưu xuống tay từ phàm giới."
"Còn đứa nhỏ Niệm Nhất nữa, con bé lúc nào cũng mang Cửu Phi bên người, liệu có xảy ra nguy hiểm gì không?"
Đệ tử của Vạn Phật Tông đều đang ở bên ngoài, Vô Tướng vô cùng lo lắng.
Lão tổ nói: "Bên Niệm Nhất không cần lo lắng, ta đã gặp đứa nhỏ này rồi, thông minh nhanh nhẹn, chắc chắn con bé có thể phát hiện ra điều bất thường. Hơn nữa, nếu Cửu Phi đã ký khế ước với Niệm Nhất lâu như vậy, sẽ không đến mức hại con bé đâu."
Nếu Cửu Phi muốn g.i.ế.c Niệm Nhất, nó đâu cần phải vòng vo như thế.
"Chỉ có điều, không biết tình hình hiện tại bên phía phàm giới ra sao."
Vô Tướng càng nghĩ càng thấy có khả năng Ma Tộc đã đến phàm giới, lòng bắt đầu bối rối.
"Lúc nhóm người Độ Chân rời đi, chúng ta có đưa cho họ một đạo bùa hộ mệnh, không lo về tính mạng. Việc này ngài có thể yên tâm."
Ngay từ lần đầu tiên trưởng lão Huyền Chân quan sát thiên tượng, lão đã bàn bạc với các lão tổ, lúc đó phía lão tổ đã âm thầm ban bùa hộ mệnh cho các đệ tử thân truyền.
Lúc Độ Chân dẫn người rời đi, các đệ tử cũng đã nhận được một đạo.
"Chúng không dám gióng trống khua chiêng động vào phong ấn, chắc là vẫn còn Ma Vương chưa thoát ra. Ngươi hãy đi tìm các tông môn khác bàn bạc, lập tức phái người đi tìm kiếm vị trí phong ấn của các Ma Vương và gia cố lại."
Lão tổ nghiêm nghị nói: "Ngoài ra còn phải đưa đệ tử đi kiểm tra từng phong ấn ở vùng Linh Hải, xem có chỗ nào bị lỏng không."
So với việc Ma Vương xuất thế, phong ấn bị phá vỡ mới là điều đáng sợ nhất.
Dù Ma Vương có mạnh đến đâu cũng chỉ có ba con, nhưng nếu Ma Tộc thoát ra, sẽ là trận đại chiến của hàng vạn người.
"Nếu phong ấn không bị phá thì tốt, nếu bị phá, lập tức tìm người của Thiên Diễn Tông trên Cầu Phù Dao."
"Vâng."
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-141-bo-mat-that-cua-to-thien-tuyet.html.]
Vũ Văn Vân đứng trước cửa địa lao của Phong Thanh Tông, cố giữ bình tĩnh rồi chậm rãi bước vào.
Bên trong địa lao tối tăm không chút ánh sáng, mùi m.á.u tanh nồng nặc không thể xua tan, vô cùng khó chịu.
Vũ Văn Vân lấy tay che mũi, từng bước đi đến căn phòng giam sâu nhất.
Trong đó có một người bị giam lại bằng dây xích.
Thủ tịch đại đệ tử trước đây của Phong Thanh Tông, nay đã bị mất một cánh tay - Lục Tiến.
Tiếng bước chân khẽ khàng trong nhà lao vang lên rất rõ ràng. Lục Tiến khẽ động đậy cơ thể, xích sắt trên tay và chân va vào nhau tạo ra âm thanh giòn vang.
Hắn ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt mờ đục tràn đầy thích thú.
Toàn thân Vũ Văn Vân lạnh toát, đồng tử phản chiếu thân hình đẫm m.á.u của Lục Tiến, gần như kéo lê đôi chân tiến tới bên ngoài phòng giam.
Tại sao lại dùng hình?
Không phải đã nói chỉ giam giữ thôi sao?
"Ai... ai đã dùng hình với ngươi?"
Lục Tiến chăm chú nhìn vào đôi mắt mở to của hắn ta, cười khẽ, sau đó tiếng cười càng lúc càng trở nên điên cuồng.
"Vũ Văn Vân, không ngờ ngươi lại là người đầu tiên phát hiện."
Lục Tiến nghiêng đầu: "Ngươi thật sự không biết là ai đã dùng hình lên ta sao?"
Trong đầu Vũ Văn Vân hiện lên hình ảnh của một nữ tử, nhưng rất nhanh đã lắc đầu, lùi ra sau vài bước.
"Không thể nào, không thể nào, dù thế nào cũng phải nể tình xưa, muội ấy cũng sẽ không ra tay độc ác với ngươi."
"Ha ha ha, tình xưa sao?"
Giọng nói của Lục Tiến lạnh lẽo âm u: "Ta và ả thì có tình cảm gì, chẳng qua chỉ là một kẻ muốn đánh một kẻ muốn chịu mà thôi."
"Ngươi đã tìm được đến đây, hẳn đã nhận ra điều gì đó. Ngươi đoán xem, liệu ngươi có rơi vào tình cảnh giống ta không?"
Vũ Văn Vân cố gắng trấn tĩnh, nói: "Ta chỉ muốn hỏi ngươi, những gì ngươi nói liên quan đến chiến trường thượng cộ đều là thật?”
Lục Tiến cúi đầu bật cười khẽ.
"Ả ta quả thật rất biết đóng kịch, đến mức này rồi mà ngươi vẫn tin ả."
"Ta đã nói rồi, ở chiến trường thượng cổ, chính ả ta đã bỏ rơi tất cả chúng ta, hại các đệ tử đều phải c.h.ế.t thảm..."
"Lúc đầu ả ta cầu xin tông chủ giữ lại Khương Trúc, chẳng qua là để làm nổi bật thiên phú dị bẩm của mình. Tất cả những gì Khương Trúc phải chịu đều là do ả ta giật dây."
"Từ trước đến nay ả ta vốn dĩ là kẻ lòng dạ độc ác, không từ thủ đoạn, chúng ta từ đầu đến cuối đều bị ả ta đùa giỡn trong lòng bàn tay."
Nghe những lời của hắn ta, Vũ Văn Vân rùng mình một cái, tim như ngừng đập, cứng họng không thốt nên lời.
"Ta không tin, ta không tin, ngươi lừa ta."
Lục Tiến cười lạnh một tiếng, không muốn nói thêm: "Lời ta đã nói hết, nếu ngươi còn tình đồng môn thì thả ta, không thì cút đi."
Vũ Văn Vân trấn tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn người trên người đầy m.á.u trước mặt.
Cuối cùng, cửa phòng giam yên lặng mở ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");