(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau, người bên ngoài Luyện Khí Các đã xếp thành một hàng dài. Nhìn kỹ, không ít người trong đó đều là những nhân vật có m.á.u mặt, cả Khương gia và Vinh gia cũng có mặt trong đó.
Dù những người này ở các thành trì khác có quyền thế và giàu có thế nào, khi đến Hoàng thành, tất cả đều phải tuân theo quy tắc.
Bởi vì trong Hoàng thành, thứ không thiếu nhất chính là những đại nhân vật, người giàu có hơn họ cũng chẳng hề ít.
Khương Trạch Lan đeo khăn che mặt, che chắn mặt thật kỹ.
“Cha, liệu mặt con có lành lại không?”
Họ đã đến Thần Đan Các, tốn một số tiền lớn mời luyện đan sư. Kết quả, luyện đan sư nói rằng trên roi có tẩm độc đặc chế, tuy có thể chữa trị nhưng e rằng sẽ để lại sẹo.
Nàng ta không muốn lưu lại sẹo.
Gia chủ Khương gia, Khương Hồng, sắc mặt rất nghiêm nghị, đối với chuyện này cực kỳ không hài lòng. Ông ta không chỉ tức giận vì người Phong Thanh Tông không chút nể tình mà hạ độc thủ với người của Khương gia, mà còn bực bội vì con cháu nhà mình không thắng nổi đối phương.
Lúc đó không biết bao nhiêu người đã chứng kiến, bỗng nhiên lại bị mất mặt, việc này khiến ông ta vô cùng phẫn nộ.
“Ta đã sớm nói với các ngươi, Hoàng thành không giống với Kinh Dương. Đến đây thì phải biết hành xử cẩn trọng, đám người các ngươi gióng trống khua chiêng cãi nhau với Phong Thanh Tông có ích lợi gì chứ?”
Khương Trạch Lan giọng nhỏ nhẹ đáp: “Là họ ức h.i.ế.p chúng ta trước, con không kìm được mới nói vài câu...”
“Không kìm được? Bây giờ kìm được chưa?”
Khương Hồng lạnh lùng trách mắng, ý trách cứ trong lời nói rất rõ ràng.
“Khương gia chúng ta từ khi nào phải chịu nhục nhã như vậy? Các ngươi cũng coi như là thế hệ dẫn đầu của Khương gia, bị người ta, một đứa thân truyền, đánh đến mức không trả nổi một chiêu, còn muốn khóc lóc sướt mướt với bề trên của tông môn người ta, van xin người ta đưa thuốc giải. Mặt mũi tổ tiên Khương gia đều bị các ngươi vứt sạch rồi.”
Khương Thanh Dương đứng bên cạnh, nghe cha mình trách mắng, nắm c.h.ặ.t t.a.y nhưng chỉ biết cúi đầu, không dám nói gì.
Khương Trạch Lan nghe xong lại càng sốt ruột.
Ý ông ta là sẽ mặc kệ nàng ta sao?
Vậy gương mặt nàng ta phải làm thế nào đây?
“Cha, con là thân nữ nhi của cha, cha không thể bỏ mặc con được.”
Khương Hồng nghiêm giọng quát: “Còn khóc? Chưa đủ mất mặt sao?”
Khương Trạch Lan lau nước mắt, cắn môi không dám lên tiếng nữa. Nàng ta quay đầu nhìn thấy Vinh Mặc Hi đang đứng phía sau nhìn mình, hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng đi.
Đúng lúc này, trong đám người xếp hàng bắt đầu rộ lên những tiếng bàn tán.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, người của Ngũ đại tông đến rồi.”
“Những người đó nằm trong bảng thiên tài đúng không?”
“Người của Ngũ đại tông không cần phải xếp hàng, thật là ngưỡng mộ mà.”
“Đó là Ngũ đại tông, những tông môn nổi danh nhất ở Trung Châu, đi đến đâu cũng đều vô cùng nổi bật.”
“Lần trước ta thấy Niệm Nhất vẫn còn là Trúc Cơ đỉnh phong, bây giờ đã đột phá rồi! Ta nhớ không lầm thì nàng mới mười sáu tuổi? Quả thật là một đám thiên tài tuyệt thế.”
Khương Trạch Lan liếc mắt nhìn thấy Tô Thiên Tuyết đang bước tới. Vẻ mặt nàng ta vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt còn mang theo vài phần chế nhạo.
“Cảm giác đắc tội với ta như thế nào?” Tô Thiên Tuyết đứng ngoài hàng, cao ngạo nhìn xuống, trong giọng nói lộ rõ sự đắc ý không hề che giấu.
“Ngươi... đồ tiện nhân!”
Khương Trạch Lan tức giận muốn lao lên, nhưng vừa mới bước được vài bước đã bị Khương Hồng kéo lại.
Tô Thiên Tuyết che miệng cười, nói: “Một gia tộc nhỏ như Khương gia các ngươi, không dám đắc tội với Phong Thanh Tông đâu nhỉ. Ngươi cứ giữ khuôn mặt thối rữa, rồi sống cả đời với gương mặt xấu xí này đi.”
Khương Trạch Lan bị nàng ta sỉ nhục đến mức nước mắt chảy không ngừng, trong lòng hận đến tột độ, trừng mắt nhìn nàng ta chằm chằm.
Nghe đối phương liên tục lấn tới, thậm chí còn đạp lên thể diện Khương gia, sắc mặt Khương Hồng đột nhiên lạnh đi.
“Vị tiểu hữu này, Khương gia chúng ta cũng không đắc tội với ngươi. Hà tất phải hung hăng quá mức, thậm chí hạ độc hủy gương mặt của nữ nhi ta. Dù Khương gia không bằng những đại gia tộc ở Hoàng thành, nhưng cũng có chút danh tiếng. Hành vi này của ngươi thật sự quá mức kiêu ngạo.”
Giọng của ông ta không nhỏ, khiến những người xung quanh xì xào bàn tán.
“Sao Tô Thiên Tuyết lại hạ độc người khác chứ? Không phải trước kia nàng ta rất thiện lương sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-136-chuyen-nay-ta-khong-tranh-voi-nguoi.html.]
“Nàng ta trước giờ luôn như vậy, chỉ là giỏi giả vờ thôi. Ngươi không thấy bộ thật của nàng ta trong Đại hội tông môn lần trước đâu, thật là đáng ghét.”
“So với những thiên tài khác thì kém xa, thật không hiểu bảng thiên tài xếp kiểu gì, sao không đá Phong Thanh Tông bọn họ ra ngoài?”
“Đúng vậy, Niệm Nhất, Bạch Tử Mục, Mục Trì, Tiêu Trường Phong, trong số họ ai mà không có bản lĩnh thực sự, theo ta, bảng thiên tài cũng nên thay đổi rồi.”
Những lời bàn tán của xung quanh chẳng chút che giấu, nhưng giờ phút này Tô Thiên Tuyết không bận tâm nữa.
Danh tiếng của nàng ta đã sớm hỏng rồi.
Người không còn gì để mất thì không sợ điều gì, nàng ta chỉ muốn những kẻ dám đắc tội với nàng ta đều phải chịu khổ sở.
“Khương gia sao?” Tô Thiên Tuyết cười khẩy: “Ta là đệ tử thân truyền của Phong Thanh Tông, dù ta có làm loạn thì ngươi có thể làm gì ta?”
Có lẽ bởi vì những người xung quanh nhắc về bảng thiên tài, Tô Thiên Tuyết đột nhiên nhớ tới điều gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Trúc và những người khác đã lướt qua nàng ta.
Bọn họ tụ tập thành một nhóm, vừa đi vừa cười nói, coi nàng ta như không khí, thậm chí không thèm nhìn lấy một cái mà cứ thế đi qua.
Những người xung quanh đều thể hiện sự ngưỡng mộ và tán dương dành cho họ, ánh hào quang thiên tài tỏa sáng rực rỡ trên đầu họ.
Trong mắt Tô Thiên Tuyết lóe lên một tia sáng, nàng ta mỉm cười gọi lớn: “Khương Trúc.”
Khương Trúc ở phía trước nghi ngờ quay đầu lại, ngẩn người khi thấy một Tô Thiên Tuyết đã hoàn toàn thay đổi khí chất.
Đã lâu không gặp, nàng thậm chí còn không nhận ra đây là Tô Thiên Tuyết.
Nhưng người Khương gia khi nghe đến cái tên này thì giật mình.
Tô Thiên Tuyết nhìn thấy biểu cảm của họ, tiếp tục nói: “Lão ăn mày nhặt ngươi về đã c.h.ế.t rồi, ngươi còn chưa biết phải không?”
Khương Trúc khó hiểu: “Vậy thì sao? Ngươi muốn đi kế vị?”
“Vậy ngươi cứ đi đi, chuyện này ta không tranh với ngươi.”
Nói xong nàng cùng Mục Trì và những người khác tiếp tục đi vào trong Luyện Khí Các, Tô Thiên Tuyết ở phía sau còn có thể nghe thấy tiếng cười đùa của họ.
“Tô Thiên Tuyết còn có sở thích này sao, vậy ngươi cứ nhường cho nàng ta.”
“Nhường rồi, chức bang chủ cái bang là của một mình nàng ta, chẳng ai tranh đâu.”
Sắc mặt Tô Thiên Tuyết thoáng biến dạng trong giây lát, nhưng nghĩ đến người của Khương gia đang ở bên cạnh, nàng ta lập tức khôi phục vẻ bình thường.
Khương Hồng không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Khương Trúc, những người khác của Khương gia cũng đều có vẻ muốn nói lại thôi.
Ánh mắt Tô Thiên Tuyết đầy toan tính, liếc nhìn khuôn mặt bị hủy hoại của Khương Trạch Lan rồi khẽ cười khẩy một tiếng, quay người rời đi.
Còn lại đám người Khương gia đứng yên lặng hồi lâu, Khương Trạch Lan mới rụt rè lên tiếng: “Cha, Khương Trúc… có phải là đứa trẻ bị lạc của nhánh thứ hai không?”
Khương Hồng nhớ lại dáng vẻ mặc tông phục của nàng, lại nghĩ về những lời bàn tán của đám đông.
Ông ta nghiêm túc, chính trực nói: “Dù phải hay không thì cũng phải kiểm tra thử. Nhánh thứ hai tìm bao nhiêu năm nay mà chưa tìm thấy, hiện giờ dù chỉ có chút hy vọng cũng phải nắm lấy.”
Trong lòng ông ta thực sự mong mỏi Khương Trúc chính là người của Khương gia.
Dù sao trên người nàng đang mặc chính là tông phục của đệ tử thân truyền thuộc Ngũ đại tông.
Trên mặt Khương Thanh Dương cũng lộ ra nét vui vẻ: “Vậy sau khi chúng ta tham dự buổi đấu giá xong sẽ đi tìm nàng. Nhị thúc nhất định sẽ rất vui, cuối cùng thì người của Khương gia cũng sắp đoàn tụ rồi.”
Khương Trạch Lan nghe họ nói, chỉ giữ im lặng.
Cha của nàng ta vốn không thân với nhánh thứ hai, nhưng giờ ông ta lại mong muốn Khương Trúc sẽ được tìm về.
Thu Vũ Miên Miên
Tất cả mọi người trong Khương gia đều hy vọng như thế.
Còn nàng ta thì sao?
Mặt nàng ta đã bị hủy, chẳng ai quan tâm đến nữa sao?
Khương Trạch Lan cúi mắt, siết chặt tay.
Giờ đây có một người có giá trị hơn xuất hiện, sống c.h.ế.t của nàng ta có lẽ không còn quan trọng nữa rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");