Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 131




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tang Quỷ Vương nghe Khương Trúc nói vậy, lập tức trở nên lúng túng.

 

Bạch Vi và những người khác thấy nàng nghiêm túc nói mình không đánh lại, đều mím môi nhịn cười.

 

Mục Trì liếc nhìn Tang Quỷ Vương không dám có động tác thừa, nhỏ giọng hỏi: “Vậy hắn ta bây giờ là thế nào?”

 

“Gặp cấp trên của hắn ta rồi, cấp trên của hắn ta đã chủ trì công lý cho ta.”

 

Khương Trúc mỉm cười nhìn đám người Hoa Nương đang nằm sóng soài dưới đất, hắng giọng nói: “Bắt hắn ta cưới người nên cưới.”

 

Nghệ Phong Dao: “Cấp trên của hắn ta cũng khá công bằng đấy chứ.”

 

Người dưới đất nghe thấy vậy mặt mày tái mét.

 

“Gì… ý gì…”

 

“Ý là ai nhận sính lễ thì người đó phải gả.”

 

Khương Trúc vẫy tay với mấy người Mục Trì: “Đi thôi, về Hoàng thành.”

 

Mục Trì và nhóm người đi theo sau nàng, không ngoảnh đầu lại.

 

Hoa Nương thấy Quỷ Vương âm u từng bước tiến về phía họ, sợ hãi hét lên, liên tục lùi về sau.

 

“Sao các ngươi có thể không quản chúng ta, các ngươi không cứu chúng ta sao?”

 

“Chúng ta có thể cho các ngươi linh thạch.”

 

“Ngươi là Phật tu, ngươi phải cứu chúng ta, ngươi muốn trở thành yêu Phật sao?”

 

“Quay lại đây!!!”

 

“Á á á, ta làm quỷ cũng không tha cho các ngươi!”

 

Khương Trúc đi xa, vui vẻ hát, lẩm bẩm: “Quỷ ta cũng không sợ.”

 

“Tiểu Trúc Tử, ngươi vừa nói gì?”

 

“Ta nói các ngươi làm nhiệm vụ này uổng công rồi, không được linh thạch.”

 

Tiêu Trường Phong cười: “Ít nhất cũng hiểu được lòng người hiểm ác, cũng không hoàn toàn uổng công.”

 

Nghệ Phong Dao một tay chống hông, một tay chỉ trời: “Chúng ta là tổ hợp mạnh nhất! Không ai có thể tính kế chúng ta.”

 

Khương Trúc bắt chước động tác của hắn, nói: “Được, vậy chúng ta gọi là chiến đội Tiểu Cường!”

 

“Hả?”

 

Nghệ Phong Dao lập tức xị mặt: “Đừng mà.”

 

“Cái tên này giản dị quá…”

 

“Tên càng giản dị càng thể hiện sự lợi hại của chúng ta, đây gọi là cảm giác tương phản.”

 

“Ờ… được thôi.”

 

Nghệ Phong Dao không nghĩ ra lời phản bác, trưng vẻ mặt cam chịu.

 

Khương Trúc giữ nguyên động tác, gọi những người phía sau: “Các ngươi mau lại đây, chiến đội Tiểu Cường của chúng ta hôm nay chính thức thành lập, dùng Lưu Ảnh thạch ghi lại!”

 

“Cái tên gì mà tệ thế, chẳng có chút nội hàm nào.” Mục Trì không tình nguyện đi tới, mặt đầy vẻ chê bai.

 

“Đến rồi đến rồi.”

 

Bạch Vi một tay đặt lên vai Khương Trúc, tay kia đẩy Nghệ Phong Dao lại gần.

 

Tiêu Trường Phong hai tay ôm kiếm, Bạch Tử Mục mỉm cười, Trương Đồng hơi nghiêng người, nhìn về phía Bạch Vi cười lớn.

 

Lưu Ảnh thạch ghi lại hình ảnh của mấy người họ vào khoảnh khắc này.

 

Chưa đầy vài giây, Khương Trúc thu Lưu Ảnh thạch lại, chạy đi.

 

“Ai đến Thiện Lão đường cuối cùng, người đó phải mời mọi người ăn một tháng.”

 

Bạch Vi vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, tức giận nói: “Tiểu Trúc Tử ngươi không có võ đức, tự chạy trước rồi mới nói!”

 

“Chúng ta chặn nàng lại, để nàng thành người cuối cùng.” Mục Trì nghiến răng lấy Diệt Hồn Côn ra.

 

Những người khác vừa nói vừa vội vàng đuổi theo.

 

“Đợi chúng ta bắt được ngươi, lúc đó ngươi xong đời rồi.”

 

Chân Khương Trúc giẫm trên Vạn Quân Kiếm, nhẹ nhàng né tránh linh lực bay tới, thậm chí còn quay lại trêu chọc mọi người: “Lẹ lẹ lẹ, bắt được rồi nói, chỉ sợ các ngươi không đuổi kịp.”

 

Tiêu Trường Phong không thay đổi sắc mặt, lặng lẽ rút trường kiếm ra, vút một tiếng đã ngự kiếm lao tới.

 

“Chết tiệt, nhanh dữ vậy.”

 

Khương Trúc biến sắc, linh lực dưới chân càng mạnh mẽ hơn.

 

Âm thanh đuổi bắt nhau của đám thiếu niên vang vọng trong rừng, làm một đám chim kinh động bay lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-131-truong-lao-ta-that-su-la-niem-nhat.html.]

 

Khi mấy người Khương Trúc trở lại Thiện Lão đường, trời vừa hửng sáng, vừa kịp giờ học đầu tiên, thật trùng hợp làm sao lại là lớp của trưởng lão Khổng Bình.

 

Lần này họ không đến muộn, vừa đúng giờ vào lớp.

 

Khương Trúc an ổn tìm một chỗ ngồi ở hàng ghế đầu, thầm thề sẽ học hành chăm chỉ vài tiết học.

 

Lần này nàng cố ý dùng vải trắng bọc vỏ kiếm lại, không thể nhầm lẫn được nữa.

 

Trưởng lão Khổng Bình bước vào lớp mà không điểm danh, như thường lệ lão ta đi một vòng quanh lớp học.

 

Mắt lão ta không tốt, nhưng trí nhớ lại rất tốt, vì vậy lão ta nhớ đặc điểm của từng đệ tử, mỗi lần đều dựa vào đó để phân biệt.

 

Trưởng lão Khổng Bình nghiêm mặt, đứng trước chỗ ngồi của Khương Trúc nói sâu xa: “Mặc dù việc xếp lịch học không phải do ta quản, nhưng ta vẫn phải nói một câu, xếp tiết nào thì học tiết đó, học sinh không nên tùy tiện làm loạn trật tự, đã chọn học tiết của ta thì phải học, không chọn mà đến học thì không công bằng với các đệ tử khác.”

 

Nói xong lão ta dừng lại một lúc, thấy người phía dưới không có động tĩnh gì, đành đi xuống gõ vào chỗ ngồi của Khương Trúc.

 

Khương Trúc mờ mịt đứng dậy.

 

“Ngươi tên gì?”

 

“Niệm Nhất.”

 

Thấy nàng không chịu tự giác, trưởng lão Khổng Bình đột nhiên nổi giận, đập bàn: “Niệm Nhất, ngươi qua đây cho ta.”

 

“?!”

 

Khương Trúc đang thắc mắc còn phải qua đâu, thì thấy bên trái có một người lặng lẽ đứng dậy.

 

Người đó đeo kiếm sau lưng, trên mặt còn cố ý bôi một lớp bùn đen.

 

Khương Trúc: “…”

 

Mấy người Mục Trì lập tức trợn to mắt, nhịn cười đến đỏ cả mặt.

 

“Đây… phì, người học thế chuyên nghiệp thật.”

 

“Cười c.h.ế.t mất, Niệm Nhất thật giả.”

 

Khương Trúc và người kia nhìn nhau, đều thấy sự nghi hoặc và kinh ngạc trong mắt đối phương.

 

Khương Trúc: Không phải chứ, sao sư tỷ còn học thế giúp ta?

 

Thu Vũ Miên Miên

Sư tỷ Kiếm tu: Sao muội về rồi mà không nói tiếng nào thế ?

 

Cả hai đều rất hoảng hốt.

 

Trưởng lão Khổng Bình chỉ vào người bôi bùn đen trên mặt mà mắng xối xả.

 

“Niệm Nhất, không phải ta nói ngươi chứ, còn dám tìm người học thay? Có phải định trốn học giữa chừng không?”

 

“Đã chọn học thì phải học cho đàng hoàng, bình thường rất nghe lời, hôm nay sao lại thế này.”

 

“Nói đi, có phải định trốn học không? Biết sai chưa.”

 

Sư tỷ Kiếm tu ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi trưởng lão, ta biết sai rồi, ta không nên tìm người học thay.”

 

Trưởng lão Khổng Bình thấy thái độ nàng ta thành khẩn, phất tay cho nàng ta về chỗ.

 

Quay đầu lại nhìn Khương Trúc: “Còn ngươi, ta không phản đối các ngươi kiếm linh thạch, nhưng phải đúng cách, đừng làm mấy trò gian dối, học thay có thể kiếm được bao nhiêu linh thạch chứ?”

 

“Đi đi đi, ra ngoài, không chọn học tiết của ta thì đừng đến học.”

 

Mặt mày Khương Trúc tái mét: “Trưởng lão, ta thật sự đã chọn tiết này.”

 

“Học lâu như vậy rồi, đệ tử của ta ta còn không nhận ra sao? Ngươi ra ngoài cho ta.”

 

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cả lớp, Khương Trúc bị trưởng lão đuổi ra ngoài.

 

“Trưởng lão, ta thật sự là Niệm Nhất! Người hãy nghe ta giải thích!”

 

“Không học hành gì cả, ngươi nghĩ ta không nhận ra Niệm Nhất sao? Mau ra ngoài cho ta.”

 

“Rầm—”

 

Khương Trúc nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, trong lòng kêu gào như chó sủa.

 

Khó khăn lắm mới quyết tâm học hành chăm chỉ, kết quả lại bị đuổi ra ngoài?

 

Khi Khương Trúc đi ngang qua cửa sổ, còn bị Mục Trì và mấy người kia cười nhạo một trận.

 

Thôi vậy.

 

Nàng vẫn nên về tu luyện thôi.

 

Khương Trúc quay người chạy về phòng mình.

 

Hiện tại giá trị con người nàng cao đến đáng sợ, linh thạch trên người nhiều không đếm xuể, linh lực trong phòng bị nàng cưỡng ép dùng linh thạch tích tụ lại.

 

Linh lực dày đặc như sương mù dường như sắp hóa thành nước.

 

Trong hoàn cảnh như vậy, đừng nói là linh căn hỗn tạp, ngay cả phàm nhân không có linh căn cũng có thể hấp thụ được một chút linh lực, bồi dưỡng cơ thể, kéo dài tuổi thọ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.