Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 122




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Trúc không nói chuyện.

Tất nhiên nàng biết những điều này, nếu không thì nàng cũng sẽ không đồng ý thảo luận cùng họ.

Nàng muốn chờ họ tiếp tục nhượng bộ.

Một khi di động phiên bản tu tiên bị nghiên cứu ra, điều đó có nghĩa là có khả năng thông tin sẽ bị tiết lộ.

Bất cứ ai có thể kiểm soát phần phụ trợ và chương trình đều có thể biết thông tin của tất cả các thế lực tông môn.

Mà mấu chốt quan trọng nhất của thứ này, chỉ khi luôn nắm chắc nó trong tay mới có thể đảm bảo an toàn tuyệt đối.

So với tin tưởng vào đạo đức và giới hạn cuối cùng của những người khác, nàng càng muốn tin tưởng vào bản thân nàng hơn.

Nhìn thấy nàng như vậy, Bạch Viễn Sơn thở dài nói:

"Như vậy đi, thứ này trước mắt chỉ có ngươi biết, ngươi dạy cho chúng ta cái gì, chúng ta sẽ học cái đó, nếu ngươi muốn bịa một vài thứ, chúng ta cũng không phản đối, nhưng thứ này ngươi phải đồng ý bán công khai, mà lại chỉ có thể do Tam Đại Các của chúng ta bán ra, đây là điểm mấu chốt thấp nhất."

Rốt cuộc thì vẻ mặt của Khương Trúc cũng tươi sáng hơn, nàng mỉm cười rạng rỡ.

"Có thể, nhưng ta muốn tất cả những người muốn tham gia vào nghiên cứu phải lập thiên thệ, kể cả mấy người các chủ các ngươi."

Thiên thệ trong Tu Tiên giới không đơn giản như lời thề của thời hiện đại, nơi này thật sự cứ ngẩng đầu ba thước là có thần minh.

"Thiên thệ sao?" Nhóm người luyện khí cau mày.

Thiên thệ cũng không thể thực hiện một cách tùy tiện được.

Từ cổ chí kim không có mấy người lập được thứ này, cũng không có ai nguyện ý lấy tu đồ của mình ra để nói đùa.

Khương Trúc bưng chén trà lên nhấp một ngụm: "Nếu nói đến chuyện bán thứ này, thì tất cả tin tức đều được giấu kín bên trong, ta không hi vọng xuất hiện loại tin tức đầu cơ trục lợi nào có thể ảnh hưởng đến hình tượng của ta, càng không muốn nghe thấy tin tức kỹ thuật vô duyên vô cớ bị đầu cơ trục lợi."

"Phải biết rằng ta là một Phật tu."

“Hơn nữa, nếu chúng ta không lập thiên thệ, những đại tông môn kia làm sao dám dùng đồ của chúng ta? Làm ăn mà, thành tín vĩnh viễn được đặt lên hàng đầu."

"Nếu như các ngươi bằng lòng, hôm nay chúng ta có thể thương lượng, nếu như các ngươi không muốn, vậy ta tự tìm biện pháp khác."

Bạch Viễn Sơn bị lời nói của nàng làm cho hốt hoảng.

Cô bé chỉ mới mười sáu tuổi này thế mà lại có thể suy nghĩ sâu sắc đến như vậy.

Ban đầu ông ấy cho rằng…

Thôi bỏ đi.

Có thể tạo ra loại đồ vật này, rốt cuộc cũng không phải là thiên tài bình thường.

"Luyện Khí Các của chúng ta đồng ý." Bạch Viễn Sơn nhanh nhẹn đồng ý.

Muốn kiếm được nhiều tiền thì phải mạo hiểm, sợ đầu sợ đuôi thì vĩnh viễn không có đường ra.

Từ khi còn trẻ ông ấy đã hiểu được đạo lý này.

Cung Ngọc Thành và Minh Phán Sơn rũ mắt suy nghĩ hồi lâu rồi cũng trịnh trọng gật đầu theo.

Khương Trúc nở nụ cười, một tay cầm bút, một tay cầm giấy, nhanh lẹ viết mấy trang giấy.

Suốt một canh giờ, bên trong gian phòng yên tĩnh không một tiếng động, họ cũng không biết nàng đang viết gì.

Khương Trúc đã viết một bản hợp đồng liệt kê đầy đủ từng chi tiết.

"Các ngươi có thể xem trước, nếu có gì không ổn thì báo lại ngay tại đây."

"Nếu như không có gì, vậy thì chiếu theo những gì ta viết mà thề, không cho phép bỏ sót một điều gì, chuẩn bị kỹ càng Lưu Ảnh thạch, khi nào bán ra thì đồng thời phát cho mọi người xem."

"Chúng ta phải cho mọi người biết rằng chúng ta tuyệt đối không có khả năng tiết lộ tin tức, chỉ bằng cách này nó mới có thể thực sự bán chạy."

Khi ba người Bạch Viễn Sơn cầm lấy mấy trang giấy, họ lại kinh sợ.

Trên cả ba trang giấy, lít nha lít nhít đều là những điều khoản, thậm chí chi tiết đến mức nghiên cứu viên và người được đào tạo mới cũng phải lập thiên thệ.

Đây là chuyện đầu óc của con người có thể nghĩ ra được sao?

Chẳng qua bên trong có chỗ tốt chình là ràng buộc với Khương Trúc, chẳng hạn như chỉ bán cho Tam Đại Các, còn dạy một số kỹ thuật nhất định theo thỏa thuận.

Vào năm 332 Quý lịch, bên trong gian phòng không tính là lớn này đã diễn ra một cảnh tượng mở ra thời đại mới.

Tam Đại Các và một đệ tử của Vạn Phật Tông cùng nhau lập thiên thệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-122-xem-nang-nhu-than-tai.html.]

Sau khi lập xong lời thề thì Khương Trúc cũng không vội vã rời đi, mà nàng ở lại trong Luyện Khí Các để dạy mấy người lão ăn mày luyện khí.

Họ dự định trước tiên là luyện chế nhóm đầu tiên, bán trước theo hình thức đấu giá để tạo xu thế.

Nếu muốn luyện chế nhiều hơn thì họ phải cần mất nhiều thời gian hơn, dù sao thì nó cũng hoàn toàn thuần nhân công, hơn nữa, hiện tại trước mắt chỉ có lão ăn mày và các đại lão luyện khí sư mới biết được kỹ thuật, còn những luyện khí sư khác vẫn cần phải đào tạo thêm.

Chỉ chớp mắt mà một tháng đã trôi qua.

Khi dạy xong những gì có thể dạy,  Khương Trúc nghĩ đã lâu rồi nàng chưa trở lại Thiện Lão đường, dự định trở về xem sao, thuận tiện thông báo tin tức cho ba tông môn khác.

Nàng cũng không sợ bọn họ không đồng ý, dù sao thì họ cũng có thể có được thứ này, mà còn tiêu tốn ít linh thạch hơn.

Hơn nữa không biết vì sao, Ma Vương gần đây hay ồn ào, cứ muốn chạy ra ngoài, nàng cũng không thể ở lại Luyện Khí Các được nữa.

Bây giờ Bạch Viễn Sơn cung phụng Khương Trúc như thần tài, khi nghe tin nàng sắp trở về, ông ấy đã đích thân đưa nàng đến tận cửa.

"Đi thong thả đi thong thả, có thời gian lại đến chơi."

Đôi mắt tươi cười của Bạch Viễn Sơn nheo lại thành khe hở, khi quay lại và nhìn thấy những mặt hàng được bày bán trước đang trưng bày trong đại sảnh, ông ấy cảm thấy tâm trạng càng tốt hơn.

Ông ấy không dám tưởng tượng nếu thực sự tin tức bán ra được truyền ra ngoài thì toàn bộ Tu Tiên giới sẽ chấn động như thế nào.

Chắc các cánh cửa của Tam Đại Các bọn họ sẽ bị đạp vỡ mất, ha ha ha.

"Đào tạo thêm, đưa tất cả luyện khí sư cao cấp bằng lòng lập thiên thệ đến đây để đào tạo thêm, tiền lương tăng gấp ba!"

"Cũng không được bỏ bê việc tuyên truyền, phải phát truyền đơn đến từng nhà, phải khiến cho quỷ trong Tu Tiên giới cũng biết chúng ta sắp tổ chức đấu giá, biết không hả?"

Khi Khương Trúc vừa mới đi được nửa đường, Ma Vương cũng không thèm quan tâm gì nữa, làm cách nào cũng muốn chạy ra ngoài thành.

Nó nóng lòng muốn tìm thấy những mảnh vỡ sức mạnh của mình.

"Chờ bổn vương khôi phục thực lực thì các ngươi cứ lén mà vui mừng đi, cái gì mà Tô Thiên Tuyết Tô Vạn Tuyết, ta sẽ cho nổ tung bọn chúng, mau lên đi.”

Khương Trúc không nói nên lời.

Nói như thể nàng không thể đánh bại nó vậy.

"Cho nên những hắc khí lúc trước kia chính là mảnh vỡ sức mạnh của ngươi sao?"

"Cứ xem là thế đi, nhưng đó chỉ là hình thái sau khi bị người ta hấp thu tiến vào cơ thể, mảnh vỡ sức mạnh của ta là một khối năng lượng rất thuần khiết.”

"Ngươi xác định là phương hướng này sao?"

Khương Trúc liếc nhìn về phía xa, họ đã ra khỏi Hoàng thành.

Trong mắt của Ma Vương lóe lên một tia hồng quang: "Đúng vậy, ngươi đi với bổn vương thì càng tốt."

Một người một hồ ly chạy như bay xuyên qua khu rừng, thật lâu sau mới đến trước một tòa thành trì, bên ngoài cửa thành không có một bóng người, rất vắng vẻ, cổng thành toát ra không khí cũ kỹ.

Có vẻ như trong một thời gian dài đã không được cải tạo.

Khương Trúc ngẩng đầu nhìn dòng chữ trên tường thành, sau đó lẩm bẩm: "Hoài Thành."

"Chính là bên trong, sức mạnh của ta ở khắp nơi."

Thu Vũ Miên Miên

Ma Vương nhấc chân, muốn chạy vào trong nhưng bị Khương Trúc tóm lấy đuôi.

"Chờ một chút, hình như phía trước có người đang đánh nhau."

Khương Trúc đưa tay nhét Ma Vương vào bên trong chiếc giỏ nhỏ trên thắt lưng, nàng trực tiếp dùng mũi chân nhảy vào tường thành, đi dọc theo mái hiên rồi đáp xuống một cái cây.

Cách cổng thành không xa, một nhóm đệ tử mặc tông phục đang chiến đấu với một đòan lính đánh thuê, bên cạnh họ có hai người thuộc hai phe phái khác nhau, hẳn là cố chủ của họ.

Khương Trúc cúi người xuống và nhìn kỹ hơn, đây không phải là sáu người Mục Trì à?

Ôi chao, tại sao lại đánh nhau với người khác.

Khương Trúc án binh bất động ở trên cây, tâm tình vui vẻ xem kịch hay trước.

Phía dưới, sáu người Mục Trì đang giao chiến với hơn chục tên lính đánh thuê nên nhất thời không phát hiện ra, bả vai Mục Trì bị trúng một chưởng, lui về sau mấy bước.

Bạch Tử Mục nhảy tới trước mặt hắn ta đánh yểm trợ: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao."

Mục Trì xoa vai, hét lớn với những người đứng sau: "Lúc ngươi giao nhiệm vụ cũng không nói phải đánh nhau với người khác mà, không phải ngươi nói là quỷ sao? Thế này không được, cần phải bổ sung thêm linh thạch."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.