(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bạch Viễn Sơn đang dẫn người của Thần Đan Các và Linh Phù Các tham quan ở phía dưới lập tức không nhịn được nữa.
Các đại lão lại xảy ra chuyện gì nữa rồi.
"Các vị chờ một chút, Bạch mỗ phải đi xử lý chút chuyện quan trọng, xin lỗi không tiếp được các vị."
Dưới chân Bạch Viễn Sơn như có gió, vẻ mặt của ông ấy rất nghiêm túc, vừa chạy vừa hét lên.
"Các đại lão đừng nóng vội, tiểu nhân đến rồi, tiểu nhân đến rồi, nãi nãi nào đang nóng giận? Ta đi dỗ."
Bạch Viễn Sơn vừa hét vừa lao đến, người của Thần Đan Các cùng Linh Phù Các cũng chậm rãi đi theo sau ông ấy.
Khi rẽ vào một góc cua, họ vừa hay gặp phải nhóm người của Khương Trúc, chỉ thấy trên tay của Khương Trúc cầm một đồ vật phát sáng, những người khác đang nằm sấp trên mặt đất thành vòng tròn ôm lấy chân của nàng.
Trước giờ các đại lão luôn ăn mặc giản dị tùy hứng, ai không biết còn tưởng rằng nàng là một tiểu thư nhà giàu vô tình lạc vào ổ ăn mày, không cho tiền thì sẽ bị quấn lấy không cho nàng đi.
"Đại lão các ngươi..."
Bạch Viễn Sơn cứng đờ tại chỗ.
Đang làm gì vậy chứ, sao lại cầu xin nữa rồi?
"Cách rèn luyện tâm tính của người Luyện Khí các ngươi cũng khá đặc biệt.” Các chủ Cung Ngọc Thành của Thần Đan Các yếu ớt nói.
Các chủ Minh Phán Sơn của Linh Phù Các hơi nhếch môi: "Chúng ta có nên giữ chút thể diện cho họ không, cần tránh mặt không?"
Nhóm đại lão luyện khí kia cũng không mấy quan tâm, họ ôm lấy chân của Khương Trúc rồi bắt đầu kêu trời trách đất.
"Ngươi có biết, từ nhỏ ta đã không có cha nương, vì để luyện khí nên ta phải đi ăn xin rày đây mai đó, luyện khí chính là mạng sống của ta."
"Từ nhỏ ta đã có một giấc mơ, đó là nhất định phải trở thành luyện khí sư lợi hại nhất thiên hạ..."
Khương Trúc nhàn nhã giơ chiếc di động nhỏ bé bình thường lên, hướng dẫn từng bước nói:
"Các ngươi lấy cái gì để đổi với ta chứ? Ta dạy cho các ngươi dưỡng linh khí, các ngươi dạy ta luyện khí, vậy đã thanh toán xong xuôi cho cả hai bên rồi."
"Hơn nữa, ta đã đồng ý bán thứ này cho Tam đại tông môn khác, mỗi tháng họ có thể cho ta tám trăm ngàn viên linh thạch cực phẩm mà lại không cần học kỹ thuật, họ chỉ cần đồ vật thôi."
Khương Trúc dang tay ra nói: "Các ngươi không có gì để cạnh tranh cả."
Bây giờ nàng đã là đại phú bà, căn bản không thiếu linh thạch, linh thạch cũng không khiến nàng rung động được nữa.
Lão ăn mày lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, khịt mũi rồi đứng dậy.
"Cái gì, một tháng tám trăm ngàn viên linh thạch cực phẩm?"
Khương Trúc gật đầu.
Lão ăn mày trợn tròn mắt, lão quay người sang chỗ khác rồi bắt đầu đếm ngón tay.
Ta ngoan ngoãn tích góp, một tháng hai trăm bốn mươi ngàn...
Điều này tương đương với việc lão phải luyện đến hai mươi mấy kiện Linh khí một tháng.
Vậy không phải là mệt c.h.ế.t sao.
Lão ăn mày tính toán xong thì im lặng.
Nhưng mặc dù lão không thể đưa ra nhiều như vậy, nhưng chẳng phải vẫn còn Luyện Khí Các sao?
Luyện Khí Các là mắc xích trong toàn Tu Tiên giới, giàu có sung túc.
Thế nên lão vẫy tay với Bạch Viễn Sơn.
"Tiểu Bạch, ngươi qua đây."
Bạch Viễn Sơn háo hức tới gần.
Lão ăn mày lôi kéo ông ấy rồi bắt đầu nói một cách sống động, người của Thần Đan Các và Linh Phù Các nhìn thấy sắc mặt của Bạch Viễn Sơn lúc thì vui mừng khôn xiết, lúc thì trợn tròn hai mắt, lúc thì nghiêm mặt.
Bọn họ thấy vậy thì rất hiếu kỳ, tất cả đều bước tới nghiêng tai lắng nghe.
Bạch Viễn Sơn vừa nghe, vừa dùng tay xua đuổi bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-121-sao-lai-cau-xin-nua-roi.html.]
Nhưng hai người kia đã là thương nhân nhiều năm, cũng có tiếng là không biết xấu hổ, làm sao họ có thể đi được, cứ cứng đầu tụ lại lắng nghe.
Một lúc sau, vẻ mặt của Bạch Viễn Sơn, Cung Ngọc Thành, Minh Phán Sơn đồng thời thay đổi, rất vui vẻ.
Hồi lâu sau thì cả ba người quay lại nhìn Khương Trúc, ánh mắt phát ra lục quang.
Bạch Viễn Sơn chú ý tới tâm tình của người bên cạnh, ông ấy vội vàng nói: "Chuyện của Luyện Khí Các chúng ta không nên làm chậm trễ đến hai vị của Thần Đan Các và Linh Phù Các, ngày khác chúng ta lại giao lưu học tập đi."
Cung Ngọc Thành nghe xong thì cảm thấy không tệ.
Thu Vũ Miên Miên
Lão cáo già này muốn độc chiếm khối thịt lớn này.
"Không làm chậm trễ, không làm chậm trễ, dù sao chúng ta cũng đang nhàn rỗi."
Trong lòng Bạch Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng, hai lão già này là muốn mượn cơ hội đào chân tường đúng không.
"Như thế này thì làm sao không chậm trễ, người đâu, mau đến tiễn khách."
Sau đó, hai tên thị vệ cường tráng từ bên cạnh đi ra, cơ bắp của bọn họ khiến ai trông thấy cũng hoảng sợ.
Minh Phán Sơn cùng Cung Ngọc Thành bị thị vệ lôi ra ngoài, trong lòng chỉ muốn mắng chửi, đây là loại thị vệ mà nhà ngươi dùng để đuổi khách phải không?
Cung Ngọc Thành vừa bị lôi đi vừa sốt ruột hét lên: "Luyện Khí Các của các ngươi có thể cho thì Thần Đan Các của chúng ta cũng có thể cho, hơn nữa còn có thể dạy luyện đan miễn phí cho vị tiểu hữu này..."
"Linh Phù Các của chúng ta cũng vậy, chúng ta không chỉ có thể học bùa chú, còn có thể học trận pháp..."
Khương Trúc nghe xong thì cảm thấy rất hứng thú.
Ban đầu nàng cũng dự định thử luyện đan vẽ bùa, nhưng nàng không biết phải bắt đầu như thế nào, trong Vạn Phật Tông không có luyện đan sư, cũng không có người dẫn đầu tiến môn.
Ngoài ra nàng vẫn luôn rất bận cho nên còn chưa bắt đầu, nhưng nàng nghe nói người tu tiên tuổi thọ đều rất dài, luôn có thời gian rảnh rỗi.
"Không bằng để họ cũng đi cùng đi?"
Sắc mặt của Bạch Viễn Sơn tái xanh.
A a a a hai lão bất tử này!!!
Lại đoạt cơ hội buôn bán của ông ấy.
Tuy trong lòng mắng nhiếc dữ dội nhưng bề ngoài ông ấy vẫn mỉm cười: "Cứ tự nhiên cứ tự nhiên, chỉ cần đại sư Niệm Nhất muốn là được."
Ông ấy quay đầu lại hung tợn truyền lệnh cho thị vệ: “Kéo hai tên ma quỷ này lên đi.”
Bên trong gian phòng, Khương Trúc, Bạch Viễn Sơn, Cung Ngọc Thành, Minh Phán Sơn cùng các đại lão của Luyện Khí Các ngồi đối mặt nhau, trên bàn là trà nóng còn bốc khói.
Cung Ngọc Thành và Minh Phán Sơn nhìn chằm chằm vào nước sôi trước mặt, vẻ mặt tươi cười.
"Ta cũng không vòng vo nữa, rõ ràng vật kia rất nghịch thiên, hiện tại thứ này chưa nổi danh cho nên còn rất an toàn, nhưng một khi ngươi bán cho Tam đại tông môn, những đệ tử này hành tẩu bên ngoài thì sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ."
"Loại đồ vật thế này một truyền mười, mười truyền trăm, rất dễ dàng nổi tiếng, cho dù ngươi có cẩn thận như thế nào thì không tới mười năm, không, không tới năm năm, toàn bộ Tu Tiên giới đều sẽ biết."
Vẻ mặt của Bạch Viễn Sơn hiếm khi nghiêm túc, trong mắt ánh lên sự khôn khéo của một của một thương nhân.
"Đại sư Niệm Nhất, ngươi không phải là thương nhân, đương nhiên không hiểu được thủ đoạn cạnh tranh giữa các thương nhân có thể bẩn thỉu đến mức nào. Chúng ta có thể thử nghĩ một chút, năm năm sau danh tiếng của thứ này vang xa.”
“Loại tình huống thứ nhất, vận khí tốt sẽ có người bắt chước giả mạo vật phẩm, mặc dù nó có thể không hoàn mỹ như thứ của ngươi nhưng cũng sẽ đủ dùng.”
“Có thể ngươi sẽ nói là ai có thể bắt chước được kỹ thuật then chốt để chế tạo ra thứ này, đúng, không sai, ta không phủ nhận ngươi là thiên tài, nhưng mà ngươi không phải là thiên tài duy nhất, bây giờ thiên phú của ngươi không ai sánh bằng, vậy sau này thì sao chứ, mười năm hai mươi năm sau, hoặc là trăm năm sau, ngươi có thể đảm bảo rằng ngươi vĩnh viễn là thiên hạ đệ nhất sao?”
"Loại tình huống thứ hai, liệu có thể có ai đó cố tình cướp bóc hoặc là g.i.ế.c hại đệ tử tông môn chỉ vì để nghiên cứu thứ này không? Việc này cũng giống như việc cướp đoạt thiên tài địa bảo vậy."
"Sau khi cướp được thứ này, bọn họ sẽ phá giải từng bước một, bắt chước từng bước một, thậm chí có thể có người còn muốn bắt giữ ngươi."
Cung Ngọc Thành liếc nhìn vẻ mặt của Khương Trúc rồi nói thêm: "Nhưng nếu ngươi đem thứ này bán cho toàn bộ Tu Tiên giới trước một bước, trước tiên không chỉ có thể cắt đứt thị trường hàng giả, mà còn có Tam Đại Các của chúng ta đứng sau lưng ngươi, cộng thêm thế lực tông môn của chính ngươi, chắc chắn sẽ không có ai dám đắc tội với ngươi."
Minh Phán Sơn: "Nếu như ta đoán không lầm, trình độ linh lực của ngươi còn chưa đủ để đưa thứ này phân bố rộng trên toàn bộ Tu Tiên giới, nhưng nếu có sự giúp đỡ của nhóm luyện khí sư này, ta nghĩ sẽ rất dễ dàng, hơn nữa giá trị càng cao hơn không phải sao?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, ba thương nhân này là những người khôn khéo nhất.
Bọn họ có thể dựa vào tài lực của mình để đưa Tam Đại Các nổi danh như Ngũ đại tông, đương nhiên phải có chút thủ đoạn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");