(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghệ Phong Dao chạy khắp nơi, la hét ầm ĩ.
“Hòa thượng đánh người rồi, hòa thượng đánh người rồi.”
Khương Trúc không bắt được hắn ta, nhưng lại nhặt được thời khóa biểu mà hắn ta làm rơi.
Một trăm quy tắc của thiên địa, Đạo pháp tự nhiên, Mười lý luận chính về tu luyện, tên của ba môn học lập tức thu hút sự chú ý của nàng.
Trương Đồng cười tươi nói: “Kẻ hại người cuối cùng sẽ bị người khác hại lại.”
“Mọi người không phải cũng có đó chứ?” Khương Trúc suy đoán hợp lý.
Bạch Tử Mục thành thật gật đầu: “Mục Trì nói trưởng lão dạy môn này là tam thúc của trượng phu của muội muội của thím hai của biểu đại cô của hắn, nên bảo chúng ta ủng hộ một chút.”
Trong đầu Khương Trúc đầy dấu chấm hỏi.
Loại chuyện vớ vẩn này mà cũng tin, nàng cũng có thể nói rằng trưởng lão dạy lớp Phật pháp là nhị cữu của nàng đấy.
“Được rồi, được rồi, đừng có làm loạn, vừa lúc tiết đầu là Đạo pháp tự nhiên, tự mình đi xem thử mới biết được, biết đâu lại là một môn học thú vị.”
Bạch Vi đẩy Khương Trúc, dẫn theo một đám người hướng về lớp học.
Một đám người rón rén từ cửa sau vào trong phòng học.
“Bang—”
Thước nặng nề đập xuống bàn, làm Khương Trúc và nhóm người giật mình.
“Đang nói các ngươi đấy, ta mới nói được hai câu mà đã định chạy? Đứng dựa vào tường cho ta!”
Hả?
Khương Trúc ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Không phải, bọn họ còn chưa ngồi xuống mà.
Mấy người Mục Trì nhìn nhau, cuối cùng Bạch Vi giải thích: “Đây là trưởng lão
Khổng Bình, lúc trẻ bị sương độc làm tổn thương mắt, tìm đủ danh y mà không
chữa được, nên cứ như vậy.”
Bạch Vi vừa dứt lời, trưởng lão kia ức giận bước xuống, chỉ vào vỏ kiếm sau lưng Khương Trúc mà mắng.
“Mặt mày xị ra làm gì, còn nói là ta mắng oan ngươi?”
“Ta chưa nói xong lời mở đầu của tiết đầu tiên, bọn nhóc các ngươi đã đứng lên muốn bỏ chạy. Làm sao? Ta nói không trúng ý của các ngươi à?”
Lôi Thần bị chỉ thẳng mặt mắng mà ngây ngẩn cả kiếm: “Lão ta đang mắng ta à?”
Ma Vương thì tựa cả thân vào hộp, cười đến nỗi thân mình rung rung: “Đúng, mắng ngươi đó, ai bảo ngươi lúc nào cũng xị mặt ra.”
Mục Trì và những người khác cố gắng nhịn cười, miệng mím chặt nhưng không sao kìm nén lại được.
Khương Trúc mím môi, cúi đầu, không dám nói gì.
“Tiết này các ngươi đứng mà nghe giảng, qua đó đứng!”
Từng người một đứng trước bức tường, chắp tay ra sau, Khương Trúc vừa đứng yên, trưởng lão kia lại nhíu mày đi tới.
“Ngươi quay lưng về phía ta làm gì? Quay lại mà nghe giảng.”
Khương Trúc ngơ ngác một hồi, thử xoay Lôi Thần lại.
Trưởng lão Khổng Bình thấy thế vô cùng hài lòng, vẻ mặt nghiêm lại, đóng cửa phòng rồi bắt đầu cao giọng giảng bài.
Đám người Mục Trì đều quay lưng về phía bức tường, trong khi chỉ có Khương Trúc là đối diện với bức tường.
Nghệ Phong Dao nghiêng đầu nhìn vỏ kiếm trên người nàng, trùng hợp sao phần vỏ kiếm đối diện đầu của Khương Trúc có mấy đường vân rất sâu.
“Vỏ kiếm của Tiểu Trúc thật giống như có mũi có mặt, hèn chi trưởng lão nhận nhầm, ha ha.”
Mục Trì cúi đầu, nhịn cười nói: “Biết đâu trưởng lão còn đang thầm nghĩ, đứa trẻ này sao mà đen như vậy, ha ha.”
Nói xong câu này, không chỉ Bạch Tử Mục và nhóm của hắn cười rộ lên, ngay cả mấy đệ tử ở hàng ghế sau cũng phải che miệng mà cười khúc khích.
Khương Trúc: “…”
“Các ngươi đủ rồi đấy, nói thêm nữa đừng hỏi sao ta nổi điên.”
“Trúc Tử đen đen nổi điên lên rồi, ha ha, a a a, đau đau đau.”
Nghệ Phong Dao nhìn xuống bàn chân đang bị giẫm của mình, cố sức kéo mà không ra, mặt đỏ bừng.
Khương Trúc một tay cầm giấy một tay cầm bút, chống lên tường viết vài dòng, rồi vò giấy lại thành cục ném lên bục giảng.
“Trời thuộc dương, đất thuộc âm, ngày thuộc dương, đêm thuộc âm. Trước âm sau dương, âm thống trị, dương theo sau…”
Cục giấy rơi thẳng xuống trước mặt trưởng lão Khổng Bình, khiến sắc mặt lão ta lập tức tối sầm lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-117-mat-den-quang-dau-cuong-smecta.html.]
“Là ai ném? Đứng ra đây!”
Khương Trúc vừa thả lỏng chân, thì Nghệ Phong Dao đã dùng sức rút ra, hắn ta ngã ra sau, lăn một vòng trên mặt đất rồi ngồi bệt trên hành lang với vẻ mặt đau đớn, ôm lấy chân mình.
"Phù phù hu, Tiểu Trúc Tử, muội ra tay tàn nhẫn quá."
Nghệ Phong Dao vừa ngẩng đầu lên thì đụng ngay ánh mắt của trưởng lão Khổng Bình.
"Ha ha ha, mặt đất thật mát."
Trưởng lão Khổng Bình dùng một tay xách hắn ta lên, giơ cục giấy lên trước mặt hắn ta: "Là ngươi ném cái này hả?"
Trương Đồng một tay che miệng một tay nhéo cổ họng, nói: "Vâng, thưa trưởng lão."
Nghệ Phong Dao: "?"
"Cái gì… không phải…"
Trưởng lão Khổng Bình nhét cục giấy vào tay hắn ta: "Đã là của ngươi thì đọc to lên, ta muốn xem thử chuyện mất mặt gì mà phải truyền giấy như thế."
Nghệ Phong Dao cúi đầu mở tờ giấy ra, vừa đọc xong thì mắt tối sầm, suýt chút nữa ngất đi.
Hắn ta lập tức dùng ngón tay cái ấn mạnh vào huyệt nhân trung của mình.
Ngẩng đầu lên, cố gắng thuyết phục: "Trưởng lão, hay thôi đi ạ... Cái này thật sự không phải của con..."
"Đọc nhanh lên, nếu không đừng trách ta nổi giận."
"Vâng."
"To lên, để cả lớp nghe được."
Mặt Nghệ Phong Dao tái xanh, gằn từng chữ một, càng đọc càng thấy đời mình tăm tối:
Thu Vũ Miên Miên
"Mặt đỏ Quan Công, đánh cha ngươi, mặt xanh Đậu Nhĩ Đốn, trộm mẹ ngươi, mặt trắng Tào Tháo, cướp đất ngươi, mặt cam Hoàng Cái, g.i.ế.c ngươi, mặt xanh Mã Vũ, thổi kèn Xô- na, mặt tím Thiên Vương, g.i.ế.c cả nhà ngươi, mặt vàng Điển Vi, đấu với Dạ Xoa, mặt khỉ Blind Key, không lấy Na Na, mặt đen Quang Đầu Cường, Smecta~"
"Phụt ha ha ha!"
Cả lớp đột nhiên cười như sấm. Khương Trúc cười đến chảy cả nước mắt, vừa lau nước mắt vừa đá chân vào tường.
Mục Trì và Trương Đồng dựa lưng vào tường, ôm bụng cười, miệng không ngậm lại nổi.
Nghệ Phong Dao không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của trưởng lão, chỉ muốn đào một cái hố chui xuống đất ngay lập tức.
"Ngươi đọc gì mà lộn xộn hết cả, ta thấy ngươi chính là Quan Công mặt đỏ đây."
Trưởng lão Khổng Bình vừa quay đầu, thấy Mục Trì cùng đám người cười ngặt nghẽo thì càng bực mình.
"Còn cười, ta thấy đang nói các ngươi đấy, một đứa mặt xanh, một đứa mặt trắng, một đứa mặt cam..."
"Còn ngươi, chính là kẻ mặt đen cuối cùng."
Giờ thì đến lượt đám người Khương Trúc không cười nổi nữa, cả lớp chỉ còn một vài đệ tử ít ỏi khác đang cười vang.
Buổi học hôm đó cứ thế trôi qua, nửa giảng nửa quở trách.
Điều Khương Trúc không ngờ tới là có đệ tử đã mang theo Lưu Ảnh thạch, lưu lại toàn bộ sự việc xấu hổ đó.
May mắn là Nghệ Phong Dao mặt dày, tin vào việc mình không xấu hổ thì người xấu hổ là người khác, nên hôm sau vẫn đi học như thường.
Nhưng Khương Trúc thì không ngồi yên được.
Không phải vì điều gì khác, chủ yếu là có những buổi học toàn lý thuyết, quá nhàm chán, học một ngày thôi cũng đủ khiến nàng cảm thấy ngột ngạt.
"Sư tỷ, ta cho tỷ năm viên linh thạch thượng phẩm thay ta học một buổi được không?"
Khương Trúc xoa tay, tìm được một nữ Kiếm tu mà nàng quen biết ở Kiếm Tông.
Người ta thường nói Kiếm tu là nghèo nhất, quả thật không sai chút nào.
Bọn họ nghèo đến mức sắp không có gì để ăn.
Chuyện này Khương Trúc đã biết rõ khi ở Kiếm Tông một thời gian.
Vì vậy, khi Kiếm tu sư tỷ nghe có việc tốt như vậy, lập tức đồng ý ngay.
Có một số môn học họ lặp đi lặp lại, chỉ cần tranh thủ thêm một chút là được.
Chỉ là, tại sao mới ngày thứ hai mà tiểu sư muội Niệm Nhất đã bắt đầu tìm người học thế rồi? Phải chăng đây chính là điểm khác biệt của thiên tài?
"Có hai môn lão sư sẽ điểm danh, tỷ chỉ cần đổi giọng trả lời giúp ta là được, mấy thứ khác thì chẳng ai quản đâu."
Khương Trúc hào phóng, vừa ra tay đã đưa cho Kiếm tu sư tỷ kia một trăm viên linh thạch thượng phẩm.
"Có phải hơi nhiều quá rồi không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");