Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 114




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sự rời đi của Phong Thanh tông không ảnh hưởng đến kết thúc viên mãn của đài Quan Nguyệt.

Lúc này, Đại hội tông môn đã đến khâu cuối cùng.

“Điểm tích lũy cá nhân đứng thứ nhất, Niệm Nhất của Vạn Phật tông, điểm tích lũy cá nhân đứng thứ hai, Tiêu Trường Phong của Vô Cực Kiếm Tông…”

“Tập thể tông môn có điểm tích lũy đứng thứ nhất, Vạn Phật Tông…”

Vị trưởng lão chủ trì vừa tuyên bố xếp hạng, vừa trao phần thưởng.

Vân Trung Kiếm Tôn đứng trên đài cao vừa cười híp mắt vừa vỗ tay, đột nhiên lên tiếng: “Ta suy nghĩ kỹ rồi, nếu muốn trao đổi học tập, không nên chỉ có Kiếm Tông và Vạn Phật Tông, Tứ đại tông môn chúng ta giao lưu với nhau chẳng phải càng tốt hơn sao?”

Các vị trưởng lão của Quy Nhất tông và Thiên Diễn tông nghe vậy thì mừng rỡ vô cùng.

Đây quả là chuyện tốt.

Vô Tướng khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn vào mắt Vân Trung Kiếm Tôn, biểu cảm đối phương hình như hơi oán trách?

“Theo ý của Vân Trung Kiếm Tôn, Tứ đại tông môn nên học tập cùng nhau như thế nào?”

“Có thể chọn ra một nhóm đệ tử tự nguyện đến Thiện Lão đường để giao lưu học tập.” 

Thiện Lão đường là nơi đặc biệt do Ngũ đại tông môn cùng xây dựng, những người ở đó đều là người có công lao to lớn với Ngũ đại tông môn.

Có người mất hết linh lực, có người chán ghét thế sự, có người chỉ muốn an ổn sống hết quãng đời còn lại, vì vậy Ngũ đại tông môn bèn xây dựng riêng nơi này, đảm bảo những người này được an hưởng tuổi già.

“Cách này tuy tốt nhưng liệu họ có đồng ý không?”

Tuy rằng không phải ai trong Thiện Lão đường cũng là lão tiền bối, cũng có một số người trẻ tuổi nhưng đệ tử mà tập trung lại với nhau khó tránh khỏi ồn ào, làm phiền đến sự thanh tịnh của họ.

“Ta đã hỏi trước rồi, họ đang chán muốn chết, còn thúc giục các đệ tử mau chóng đến đó.” Vân Trung Kiếm Tôn mỉm cười.

Để khiến các tông môn khác đồng ý, ông ấy đã phải chuẩn bị rất nhiều.

“Ta thấy ý này rất hay, nếu vậy sau này chúng ta sẽ chọn ra các đệ tử tới đó?”

“Chuyện này không thể gấp được, ít nhất cũng phải một tháng nữa, chúng ta cần phải sắp xếp lớp học cho các đệ tử, còn phải đến Thiện Lão đường hỏi xem có ai tự nguyện dạy học không.” 

Vân Trung Kiếm Tôn nghe nói còn phải một tháng nữa thì sốt ruột.

Như vậy chẳng phải nhóc xảo quyệt Niệm Nhất kia sẽ phải ở Kiếm Tông một tháng nữa sao?

Nhưng ông ấy lại không nghĩ ra lời nào để phản bác, mấy lần định nói lại thôi.

“Vân Trung Kiếm Tôn còn điều gì muốn nói sao?”

Vân Trung Kiếm Tôn nhìn Vô Tướng, thầm mắng trong lòng.

Ông ấy muốn nói gì, chẳng lẽ lão hòa thượng ngươi không tự hiểu sao?

Chính ngươi không quản được người, bèn đẩy đến Kiếm Tông của bọn ta gây họa đúng không?

Đột nhiên, Vân Trung Kiếm Tôn nghĩ ra điều gì, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

Đúng rồi, còn hình phạt cấm túc nữa mà.

“Tốt tốt tốt, Kiếm Tông chúng ta hoàn toàn ủng hộ.” 

Chờ Tứ đại tông môn bàn bạc xong, hoạt động trao giải bên dưới cũng kết thúc, lúc này quần chúng đang lần lượt rời đi.

Mọi người trong Luyện Khí Các đều vui vẻ, vừa đi vừa ngân nga tiểu khúc.

Vừa rồi bọn họ đã trò chuyện với Niệm Nhất một lúc, được biết nàng không hề dung hợp linh lực vào trong nguyên liệu, điều này khiến bọn họ thở phào nhẹ nhõm.

Còn về việc rốt cuộc làm thế nào, con bé kia nói hôm nào sẽ dạy bọn họ.

“Niệm Nhất! Niệm Nhất!”

Bỗng có người lớn tiếng gọi từ khán đài.

Khương Trúc quay đầu nhìn lại thì ra là những người của Hợp Hoan Tông đã lâu không gặp.

Tiết Âm chạy như bay đến khu vực chờ thi đấu, ánh mắt tràn đầy sự sùng bái: “Ta xem hết tất cả các trận đấu của ngươi rồi, thật là lợi hại, trận đánh bại con nhỏ trà xanh Tô Thiên Tuyết kia, ta xem mà thấy thật hả giận.” 

Khương Trúc mỉm cười: “Đã lâu không gặp, mọi người vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, nhờ có công pháp của ngươi, khiến đám nam nhân kia mê mẩn đến thần hồn điên đảo.” Tiết Âm vừa nói xong bỗng khựng lại.

Những người phía sau Khương Trúc đều nhìn về phía này, khiến nàng ấy đỏ mặt.

Thu Vũ Miên Miên

Tiết Âm hối hận vì mình lỡ lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-114-lao-hoa-thuong-nguoi-khong-tu-hieu-sao.html.]

Vậy mà lại nói ra những lời như vậy trước mặt nhiều con cưng của trời thế này.

“Đương nhiên rồi, công pháp của ta tất nhiên là tốt, hơn nữa ngươi lại xinh đẹp như vậy, đó là chuyện thường tình. Sau này nếu muốn tu luyện công pháp gì thì cứ việc đến tìm ta.” 

Tiết Âm vô thức mỉm cười: “Đủ rồi, chỉ cần hai chiêu đó là đủ rồi.” 

Tiết Âm quay đầu nhìn các tỷ muội khác đang đợi mình, định chào tạm biệt, Khương Trúc đã hoàn hồn, nàng quay sang giới thiệu nàng ấy với Mục Trì và những người khác ở sau lưng: “Đây là Tiết Âm của Hợp Hoan Tông, bằng hữu ta quen biết trước đây.” 

Sau đó nàng lại quay sang giới thiệu từng người với Tiết Âm: “Đây là Bạch Tử Mục, Mục Trì, Trương Đồng, Nghệ Phong Dao, Tiêu Trường Phong, Bạch Vi, đây là tam sư huynh Huyền Tịch và tứ sư huynh Thiền Tâm của ta, ngươi đã gặp qua rồi, còn kia là đại sư huynh Tam Thanh của ta.” 

Tiết Âm không ngờ nàng lại giới thiệu mình, nhất thời ngẩn người, không biết nói gì.

Nghệ Phong Dao cười nói: “Nghe nói các đệ tử của Hợp Hoan Tông đều là tiên nữ hạ phàm, quả nhiên rất xinh đẹp.” 

Trương Đồng nói: “Đúng vậy, Nghệ Phong Dao, ngươi không thể đứng cùng chỗ với người ta được.” 

“Vì sao?”

“Bởi vì sẽ giống như hạ nhân, bỗng dưng làm mất mặt chúng ta.” 

“… Trương Đồng, hôm nay không phải ngươi c.h.ế.t thì ta mất mạng!”

Khương Trúc sờ sờ mũi, lặng lẽ đứng chắn trước mặt mấy người đang cãi nhau, cười gượng gạo với Tiết Âm: “Đầu óc bọn họ không được bình thường cho lắm.” 

Tiết Âm đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ta phải đi rồi, các tỷ muội đang đợi ta, lần sau ta sẽ đến tìm ngươi.” 

“Được, hẹn gặp lại.” 

Tiết Âm quay đầu nhìn Khương Trúc đang đứng trước mặt mọi người, phất tay chào nàng rồi quay người hòa vào đội ngũ của Hợp Hoan Tông.

“Tiểu Âm, sao ngươi lại chạy thẳng qua đó?” Thanh Yêu lo lắng hỏi.

“Bên kia có nhiều người của đại tông môn như vậy, ngươi quên chuyện lần trước rồi sao?”

Nàng ta đang nói đến chuyện một nữ đệ tử của Hợp Hoan Tông đến ôn chuyện với người của tông môn khác, kết quả bị bọn họ sỉ nhục trước mặt mọi người, tỷ muội kia khi trở về khóc lóc rất thảm thiết.

Hợp Hoan Tông của bọn họ bị các tiểu tông môn xem thường đã không phải là chuyện ngày một ngày hai, càng đừng nói đến những đại tông môn này, nên bọn họ chưa bao giờ chủ động tiếp cận những người đó, muốn chọn đối tượng cũng phải chọn người nào đó đơn độc.

“Niệm Nhất coi ta là bằng hữu, nàng sẽ không như vậy, nàng còn bảo ta sau này đến tìm nàng nữa đấy.” 

Thanh Yêu nhớ đến chuyện xảy ra ở sơn mạch lần trước, thở dài một tiếng: “Nàng là Phật tu, đương nhiên là người tốt nhưng những người bên cạnh nàng thì sao?”

Những tỷ muội khác cũng nói: “Đúng vậy, ngươi đừng bất cẩn, nếu không bị ức h.i.ế.p thì chỉ có ngươi khóc thôi.” 

“Sẽ không đâu…”

Người của Hợp Hoan Tông đi rồi, quần chúng cũng đã rời khỏi đài Quan Nguyệt, chỉ còn lại người của Tứ đại tông môn và các đệ tử bàn bạc về chuyện của Thiện Lão đường.

“Tiểu Trúc Tử, ngươi có đi không?”

“Đi.” 

Khương Trúc bất đắc dĩ nói: “Ta là một trong những người đầu tiên phải đến Kiếm Tông để giao lưu học tập, sau này chắc chắn cũng phải đi.” 

Nàng có linh cảm Tông Chủ sẽ không để nàng ở lại tông môn, khỏi cần hỏi, nàng cứ đi thẳng đến Thiện Lão đường là được.

Trương Đồng mỉm cười, vui vẻ vẫy tay: “Vậy thì tốt quá, chúng ta sẽ đi cùng nhau, hẹn gặp lại sau một tháng nữa.” 

Khương Trúc tìm thấy đội ngũ của Kiếm Tông, quay đầu lại nói: “Ừm, một tháng nữa gặp lại.” 

Kiếm Tông kiểm kê đủ người, sau đó ngự kiếm rời đi, chỉ trong chốc lát đã trở về tông môn.

Khương Trúc vừa đáp xuống đất đã bị Vân Trung Kiếm Tôn lôi đến phòng tạm giam.

“Tông chủ, bế quan ba ngày là được rồi.” Khương Trúc thử thương lượng.

Đám người Bạch Vi cũng cầu xin: “Chúng con len lén, tiền bối sẽ không biết chúng con không bế quan đủ một tháng, chúng con đảm bảo sẽ không tái phạm nữa.” 

Khuôn mặt Vân Trung Kiếm Tôn đầy nghiêm nghị, tự mình đi vào phòng tạm giam, lạch cạch khóa cửa lại.

“Không được, không bế quan đủ một tháng thì không được ra ngoài, ta cũng vậy.” 

“…”

Miệng Khương Trúc giật giật, chưa từng thấy vị tông chủ nào lại thích tự giam mình như vậy.

Tông chủ cũng đã tự mình bế quan rồi, đám đệ tử bọn họ còn có thể làm gì khác đây?

Bạch Vi và những người khác ủ rũ đi theo vào phòng tạm giam.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.