Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 109




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái móc chuẩn xác bắt được một viên hải minh châu bên cạnh một con cá sấu mắt đỏ, sau đó nhanh chóng tự động co lại, sau khi co lại đến một mức độ chắc chắn, cái móc tự động mở ra.

“Vèo!”

Hải minh châu rơi xuống dưới gốc cây.

Bạch Tử Mục cùng mọi người lập tức kích động vô cùng nhưng vẫn cố kìm nén, không ai tiến lên nhặt hải minh châu, mà để Thiền Tâm dùng túi trữ vật thu vào.

Chỉ cần hải minh châu không tiếp xúc với người thì sẽ không được tính nên mọi người ngầm đồng ý để Thiền Tâm công chính nhất làm người quản lý, hắn sẽ không nuốt riêng, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cứ như vậy liên tiếp câu được hơn mười viên, số còn lại hoặc là nằm trên lưng cá sấu mắt đỏ, hoặc là kẹp giữa cơ thể lũ cá sấu mắt đỏ, độ khó tăng lên rất nhiều.

Mọi người ngay cả thở cũng phải nhẹ nhàng, sợ ảnh hưởng đến Khương Trúc, khiến nàng run tay.

Lỡ như không cẩn thận kinh động đến cả trăm con cá sấu mắt đỏ, vậy bọn họ coi như xong đời.

Khương Trúc nhắm vào một viên minh châu nằm trên lưng cá sấu mắt đỏ, vung cái móc trong tay, một cái tóm gọn, thành công kéo về.

Nàng điều chỉnh lực đạo trong tay, cảm thấy có gì đó không đúng.

Mấy người đang háo hức chờ đợi bên dưới đang vui vẻ đếm hải minh châu, vừa ngẩng đầu đã đối diện với con cá sấu mắt đỏ đang treo lủng lẳng trên móc.

Cá sấu mắt đỏ: “?”

Mục Trì cùng đám người: “?”

Mắt đỏ trừng mắt đen.

Cả hai bên đều ngơ ngác.

“Mẹ của con ơi!” 

“Tiểu Trúc Tử, ngươi câu được ông cố rồi.” Mục Trì không nhịn được buột miệng chửi thề.

Khương Trúc cúi đầu nhìn, cái móc không chỉ bắt được hải minh châu, còn tặng kèm một bé cưng.

Lúc này cá sấu mắt đỏ cũng kịp phản ứng, há to mồm cắn về phía Mục Trì.

Sắc mặt Mục Trì đại biến, vung một quyền qua, thành công đánh bay cá sấu mắt đỏ đến trước mặt Bạch Tử Mục.

Bạch Tử Mục không đợi nó kịp há mồm, đã tung một cước đá nó về phía Huyền Tịch.

Cả đám người cứ như vậy đá cá sấu mắt đỏ qua đá lại, Khương Trúc trên cây vốn không dám buông tay, dùng hết sức lực nắm chặt lấy vũ khí bắt châu, hai chân bám chặt lấy cành cây.

Cá sấu mắt đỏ bị mười đệ tử thay phiên nhau coi như bao cát mà đánh, muốn kêu cũng không có thời gian, đầu óc choáng váng bị đá bay qua bay lại trên không trung.

Mục Trì nhân cơ hội này, hai chân giẫm lên lưng linh thú, móc viên hải minh châu từ khe hở của cái móc ra.

“Lấy được rồi, Tiểu Trúc Tử, thả nó về đi.” 

“Ừ.” 

Khương Trúc nhìn vị trí một chút, sau đó vung vũ khí bắt châu, cá sấu mắt đỏ bị ném về chỗ cũ một cách chính xác.

Chờ nó lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, đang định cắn tiếp, kết quả vừa nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, lập tức ngây ngốc đứng im tại chỗ, há hốc mồm bất động.

Một lúc lâu sau, nó yên lặng ngậm miệng lại, nằm bẹp xuống.

Đám người Mục Trì núp trong bóng tối lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không ai dám tiếp tục bắt nữa, rón rén bỏ chạy.

“Hô!”

“Hù c.h.ế.t ta, may mà con cá sấu mắt đỏ kia không kêu lên.” 

Khương Trúc kiểm tra số hải minh châu trong túi trữ vật.

Tổng cộng có mười hai viên.

Theo như thỏa thuận ban đầu, nàng được hai viên, những người còn lại mỗi người một viên, vừa khéo.

Chia hải minh châu xong, mọi người ai về nhà nấy.

Mục Trì được một viên hải minh châu, đã sớm quên chuyện lúc nãy, còn vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Khương Trúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-109-tieu-truc-tu-cau-duoc-ong-co-roi.html.]

Hải minh châu trong bí cảnh rất nhiều, thêm nữa có Ma Vương và Lôi Thần hỗ trợ, Khương Trúc lại tiếp tục tìm được hơn mười viên.

Lúc nàng tích lũy đủ điểm, hải minh châu trong tay vừa biến mất, mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Khương Trúc đá Ma Vương về bên hông, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên một tán cây cổ thụ.

Chỉ thấy cách đó không xa, một con vượn đá to lớn đang nổi điên phá phách trong rừng, thân hình cao bằng ba người trưởng thành, lỗ mũi phì phò thở dốc.

Nơi nó đi qua cây cối đổ rạp, không còn một ngọn cỏ.

Đó là một con linh thú Kim Đan đỉnh phong, xem ra giống như đang chiến đấu với ai đó, nhìn sơ qua đã thấy vài gương mặt quen thuộc.

Thu Vũ Miên Miên

Động tĩnh bên này quá lớn, mọi người ở khắp nơi trong bí cảnh đều tránh né, sợ bị ảnh hưởng nhưng cũng có người đang chạy về phía này.

“Sư muội, hay là chúng ta bỏ mấy viên hải minh châu này đi.” Vũ Văn Vân thở hổn hển, nhìn chằm chằm con vượn đá trước mặt.

Tuy rằng những đệ tử khác đều không thu hoạch được gì, thậm chí có người còn bị thương không nhẹ nhưng những người đi theo Tô Thiên Tuyết lại vô cùng thuận lợi, tìm được rất nhiều hải minh châu, hơn nữa linh thú canh giữ đều đang ngủ, hoặc là đang bế quan, hoặc là ra ngoài, giống như nhặt được vậy.

Không biết tại sao từ sau khi trở về từ chiến trường thượng cổ, vận khí của Tô Thiên Tuyết dường như tốt hơn hẳn.

“Rút lui thôi sư huynh, chúng ta đánh không lại Kim Đan đỉnh phong, số hải minh châu trong tay tiểu sư muội bây giờ đã đủ rồi.” Một đệ tử Phong Thanh Tông lên tiếng.

Bọn họ đi theo Tô Thiên Tuyết vốn không được chia hải minh châu, chỉ có Vũ Văn Vân và Mạnh Tu mỗi người được chia ba viên, đa số đều thuộc về Tô Thiên Tuyết.

Dựa theo tổng số hải minh châu và tổng số người tham gia, bình quân mỗi người chỉ có năm viên nhưng Tô Thiên Tuyết một mình đã có hơn hai mươi viên.

Một đệ tử khác mặt mày tái mét nói tiếp: “Đúng vậy, điểm tích lũy cá nhân tiểu sư muội đã đứng nhất rồi, chúng ta rút lui trước đi.” 

Mạnh Tu bị đánh bay một lần nữa, phun ra một ngụm máu, sắc mặt âm trầm nói: “Bây giờ có muốn đi cũng không đi được, thứ này quá lợi hại, tốc độ lại nhanh, không thoát khỏi nó đâu.” 

Bọn họ chạy từ phía đông bí cảnh đến khu vực trung tâm, bị truy đuổi hơn nửa canh giờ, vượn đá vẫn bám riết không tha.

Tô Thiên Tuyết cũng bị thương không nhẹ nhưng nàng ta chỉ cần nghĩ đến chuyện bị chế giễu ở đài Quan Nguyệt hôm đó thì lập tức nắm chặt nắm đấm.

“Không thoát được thì không chạy nữa, ta không tin chúng ta không thể tiêu hao sức lực nó tới chết.” 

Lần này dù thế nào nàng ta cũng phải giành được hạng nhất.

Tô Thiên Tuyết không cho đi, Vũ Văn Vân và Mạnh Tu đương nhiên cũng không thể bỏ mặc nàng ta, những đệ tử khác càng không dám tự ý bỏ chạy.

Địa vị của Lục Tiến ở Phong Thanh Tông còn không bằng Tô Thiên Tuyết, đám đệ tử nội môn bọn họ mà dám tự ý bỏ chạy, trở về chắc chắn sẽ bị trừng phạt.

Cả đám người liều mạng dây dưa với vượn đá, chưa đến nửa nén hương, đám đệ tử kia đều bị đánh cho phải dùng bùa hộ mệnh, lần lượt bị loại nhưng vượn đá vẫn không hề hấn gì.

Sắc mặt Tô Thiên Tuyết vô cùng khó coi, trong lòng âm thầm mắng chửi.

May mà không chia hải minh châu cho bọn họ, nếu không chẳng phải là lãng phí sao.

Vượn đá rống lên giận dữ, giơ nắm đ.ấ.m nện xuống đất, mặt đất nứt ra thành nhiều khe nứt, đá vụn b.ắ.n tung tóe đánh bay ba người Tô Thiên Tuyết, va vào thân cây, cuối cùng đập vào một tảng đá lớn.

“Khụ khụ khụ, nhân lúc nó sơ hở mau rút lui, cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ bị loại hết.” Vũ Văn Vân che ngực, ho ra máu.

Cả ba người đều bê bết máu, quần áo rách nát, trông vô cùng thê thảm.

Dù Tô Thiên Tuyết có không cam tâm cũng phải nhân cơ hội này mà chuồn thôi.

Vượn đá đuổi theo, giơ chân dẫm xuống, ba người hoảng hốt bỏ chạy.

Tô Thiên Tuyết tinh mắt, nhìn thấy có người đang chạy đến từ xa, nàng ta cắn răng, kéo Vũ Văn Vân và Mạnh Tu chạy về phía người nọ.

“Tiêu sư huynh, trên người nó có mười viên hải minh châu, tặng cho ngươi đó.” 

Giọng nói của Tô Thiên Tuyết tràn đầy tràn ngập không cam lòng nhưng cũng thấy hơi may mắn.

Tiêu Trường Phong không để ý đến lời nàng ta nói, cũng không ngăn cản, mặc cho bọn họ chạy vụt qua người mình.

“Rống!”

Vượn đá gầm lên với người đang chắn trước mặt.

Tóc Tiêu Trường Phong bay bay trong gió, trường kiếm trong tay đã rời khỏi vỏ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.