(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Hả? Kim Đan sơ kỳ mà các ngươi cũng đánh không lại, đúng là đồ vô dụng.” Mục Trì chậc lưỡi một tiếng: “Để bổn đại gia tới.”
Nói xong, hắn tung một cước đá bay con lợn rừng xuống đất.
Trong miệng lợn rừng bị mắc thứ gì đó, nuốt không trôi, nhổ không ra, muốn kêu cũng không được, chỉ có thể loạng choạng đứng lên, chao đảo ngã trái ngã phải.
“Chậc, chẳng phải rất đơn giản sao.”
Khương Trúc và Huyền Tịch liếc mắt nhìn nhau, hai người đều phồng má, cố gắng không để bản thân cười ra tiếng, chân vẫn không ngừng chạy, sợ chạy chậm một chút là không thoát được.
Dù sao cũng là linh thú Kim Đan, Mục Trì phải mất một lúc mới có thể hoàn toàn chế phục nó.
Hắn xoa xoa tay, cầm gậy định cạy miệng con linh thú ra nhưng giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Lúc này Mục Trì mới liếc nhìn con linh thú, đầu nó sưng to, ít nhất cũng gấp đôi thân thể, chẳng lẽ là lợn rừng biến dị?
Còn có ánh mắt kia nữa, sao hắn lại nhìn ra vẻ tình ý trong đó?
Mục Trì rùng mình, cảm thấy suy nghĩ của bản thân thật đáng sợ.
Cái quái gì vậy?
Nghĩ đến đây, động tác trên tay hắn càng nhanh hơn, dùng lực một cái, sau đó đột nhiên buông lỏng.
Mở rồi!
Mục Trì cúi đầu nhìn vào trong, thứ ập vào mặt hắn đầu tiên chính là một mùi hôi thối, hun đến mức sắc mặt hắn tái nhợt.
Tiếp theo, đập vào mắt hắn là một đám ong vò vẽ màu đen, còn có một cái tổ ong vò vẽ lẫn lộn đủ loại thức ăn cặn bã bị cắn nát, nhìn vô cùng buồn nôn.
Mục Trì: “...”
Hải minh châu cái khỉ gì chứ!
“Mẹ kiếp!”
Con mẹ nó, đúng là một tên nhóc tham ăn mà, đến cả tổ ong vò vẽ cũng ăn.
Mục Trì không rảnh so đo với nó nữa, lập tức quay đầu đuổi theo hai người kia, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, vô cùng đặc sắc.
“Niệm Nhất, tên lừa đảo nhà ngươi, ta phải g.i.ế.c ngươi!”
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Khương Trúc không khỏi rùng mình một cái, chạy nhanh hơn.
Chẳng bao lâu sau, hai người bị đuổi đến một đầm lầy, trong đầm lầy toàn là cá sấu mắt đỏ, lúc nhúc ít nhất cũng phải đến cả trăm con.
Hải minh châu ở đây cũng rất nhiều, nhìn sơ qua cũng phải đến mười mấy viên, phân bố rải rác xung quanh cá sấu mắt đỏ, thậm chí có viên còn nằm trên lưng chúng.
Cách đó không xa, còn có rất nhiều đệ tử đang giằng co, trong đó có Thiền Tâm, Bạch Tử Mục..., xem ra bọn họ đã trải qua một trận chiến nhưng hình như vẫn chưa phân chia được chiến lợi phẩm.
“Tổng cộng có mười tám viên, mỗi người các ngươi hai viên, chúng ta tìm thấy trước nên phải lấy phần nhiều hơn, được ba viên.”
“Ta không đồng ý, các ngươi nhìn thấy trước thì có ích lợi gì, phải cầm trong tay mới tính.”
“Nếu không phải chúng ta, các ngươi vốn không phát hiện ra.”
“Sao ngươi biết chúng ta không phát hiện ra?”
Trong lúc mọi người đang giằng co, Khương Trúc và Huyền Tịch chậm rãi đi ra từ phía sau một gốc cây.
“Các ngươi nghĩ ra cách lấy mĩnh châu rồi à mà đứng đây nội chiến?”
“Các ngươi có chắc sẽ lấy được hết không mà đứng đây chia chác?”
Hai câu nói nhẹ bẫng khiến cho tất cả mọi người á khẩu không trả lời được.
Đúng vậy, bọn họ vốn không biết phải làm thế nào để lấy hải minh châu từ chỗ đám cá sấu mắt đỏ kia, hơn nữa chưa chắc đã lấy được hết.
Dù sao cũng có mấy viên nằm lẫn trong đám cá sấu mắt đỏ, độ khó quá lớn.
Nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, Khương Trúc biết ngay đám người này vừa đến đã đánh nhau, vốn chưa nghĩ cách gì cả.
Thiền Tâm lên tiếng hỏi: “Tiểu sư muội, muội có cách sao?”
Khương Trúc cười tươi rói, không chút che giấu nói: “Có nhưng mà phải nói trước, nếu các huynh muốn hợp tác với muội, vậy muội phải lấy ít nhất hai viên, nếu các huynh không muốn, muội cũng sẽ không tranh giành với các huynh, dù sao cũng là ai đến trước thì người đó được lợi, đạo lý này muội vẫn hiểu.”
Tuy rằng số lượng hải minh châu ở đây rất nhiều nhưng toàn bộ bí cảnh có đến hơn năm trăm viên, không cần phải tranh giành với bọn họ ở đây, đi nơi khác tìm nói không chừng còn nhanh hơn.
“Được.” Bạch Tử Mục là người sảng khoái đồng ý đầu tiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-107-niem-nhat-lao-tac-toi-day-chiu-chet-di.html.]
Những người khác suy nghĩ một chút rồi cũng lần lượt đồng ý.
Khương Trúc còn chưa kịp nói gì, phía sau đã truyền đến tiếng quát lớn: “Niệm Nhất lão tặc, tới đây chịu c.h.ế.t đi!”
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Mục Trì đang hùng hổ chạy tới, phía sau còn mang theo bụi bay mù mịt, đủ để thấy tốc độ của hắn nhanh đến mức nào.
“Ngươi đắc tội hắn à?” Bạch Tử Mục tò mò hỏi.
Khương Trúc nhún vai: “Ta cho hắn một viên hải minh châu, chắc là do viên hải minh châu đó quá lớn.”
Bạch Tử Mục khó hiểu.
Chẳng phải hải minh châu đều to bằng nhau sao?
Mặt Mục Trì lộ vẻ giận dữ, xông đến tung một quyền về phía Khương Trúc.
Khương Trúc nhanh chóng xoay người, né tránh, sau đó lùi về phía sau mấy bước.
Nàng cười tủm tỉm nói: “Ta bồi thường cho ngươi, được chứ?”
“Ngươi còn muốn lừa ta? Ta sẽ không bao giờ bị ngươi lừa nữa!” Mục Trì tức giận gầm lên, không ngừng truy đuổi Khương Trúc.
Khương Trúc lấy Lôi Thần ra, nhẹ nhàng chặn trước người hắn.
Mục Trì trừng lớn hai mắt, hắn phát hiện bản thân không thể tiến lên trước nửa bước.
Một lúc lâu sau, hắn tức giận gầm lên: “Các ngươi giữ ta làm gì?”
Bạch Tử Mục đang giữ hắn ở phía sau cười gượng: “Chuyện của các ngươi để sau hãy nói, bây giờ lấy hải minh châu quan trọng hơn.”
“Hải minh châu?” Vừa nghe thấy ba chữ này, Mục Trì lập tức thu liễm khí thế, xoay người, tự mình suy nghĩ.
Vận may của hắn quá kém, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng hải minh châu đâu.
Bây giờ tốt rồi, có hải minh châu miễn phí, ngu gì không lấy.
“Được rồi, ta đồng ý để ngươi bồi thường, ngươi đưa ta một viên hải minh châu là được.”
Miệng Khương Trúc giật giật.
Người của Ngũ đại tông môn quả nhiên thức thời.
Bạch Tử Mục lên tiếng nhắc nhở: “Ý thức lãnh thổ của đám cá sấu mắt đỏ kia rất mạnh, chúng ta đã thử rồi, chỉ cần đến gần chúng, bọn chúng sẽ lập tức tấn công.”
Khương Trúc lấy đủ loại dụng cụ luyện khí từ trong túi trữ vật ra: “Không cần lo lắng, ta luyện chế một món Linh Khí là được.”
Bên trong hình chiếu, mọi người thấy ở một khoảng cách an toàn cách xa đầm lầy, mười một đệ tử đang tụ tập cùng một chỗ.
Một người trong số đó ngồi xếp bằng trên mặt đất, trước mặt là đủ loại nguyên liệu, những người còn lại vây xung quanh bảo vệ, không cho bất kỳ linh thú nào đến gần quấy rầy.
Nhìn qua cũng biết là đang luyện khí tại chỗ.
“Không phải chứ, nàng muốn luyện khí ngay trong bí cảnh sao?”
“Chẳng phải nói luyện khí sư rất coi trọng hoàn cảnh luyện khí sao, nàng cứ thế mà ngồi bệt xuống đất luyện luôn à?”
“Ngay cả thiên tài mà Luyện Khí Các muốn tranh giành cũng luyện khí tại chỗ, đây là cảnh tượng mà chúng ta có thể xem không mất linh thạch sao?”
“Thật ra thì lúc nhỏ ta rất muốn trở thành luyện khí sư, bởi vì ta luôn cho rằng tất cả luyện khí sư đều giống như nàng, muốn dụng cụ gì là có thể luyện chế ngay tại chỗ, vốn không thiếu Linh Khí.”
“Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó thì ta đi xào rau, bởi vì sau khi luyện nổ ba mươi ba cái lò luyện khí, người của Luyện Khí Các nói độ tập trung và tinh thần lực của ta chỉ đủ để xào rau thôi.”
“...”
Hình ảnh Khương Trúc luyện khí tại chỗ khiến cho tất cả mọi người vô cùng phấn khích, đặc biệt là người của Luyện Khí Các.
“Phóng to lên, phóng to lên, chúng ta đưa thêm linh thạch cho các ngươi, mau phóng to hình ảnh của Niệm Nhất lên!”
Lão ăn mày kích động chạy đến chỗ nhóm chủ trì, không bao lâu sau, trong n.g.ự.c các vị trưởng lão chủ trì đã chất đầy linh thạch.
Thu Vũ Miên Miên
“Tách riêng hình ảnh của nàng ra, linh thạch không đủ chúng ta sẽ bổ sung thêm.”
Hình chiếu đúng là rất tiêu hao linh thạch nhưng cũng không cần nhiều đến thế.
Trưởng lão chủ trì thấy mọi người đều rất chờ mong, bèn gật đầu đồng ý, tách riêng hình ảnh đầm lầy kia ra.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");