Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 105




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ma Vương khẽ liếc mắt, giọng điệu khó hiểu: “Người đời đều nói Vạn Quân Kiếm cương trực công chính nhất, ngay cả ngươi cũng dám nhìn trộm Thiên Đạo sao?”

Phi thăng không dựa vào linh lực.

Đây là kinh nghiệm có từ trong trí nhớ của tất cả các vật truyền thừa thượng cổ nên Ma Vương biết cũng không có gì lạ.

Nhưng Vạn Quân Kiếm chỉ là một thanh kiếm nhân tạo, nếu không phải nhìn trộm Thiên Đạo thì làm sao có thể biết được.

Lôi Thần cười một tiếng: “Nói gì mà nhìn trộm hay không nhìn trộm, từ thời kỳ thượng cổ ta đã được rèn ra, ít nhất cũng trải qua hơn mười đời đại năng. Bọn họ có ai không phải thiên tài tuyệt thế ngàn năm khó gặp nhưng cuối cùng có thể thuận lợi phi thăng được mấy người?”

“Sống càng lâu càng hiểu rõ, Thiên Đạo tuyệt đối công bằng. Đến tuổi của ngươi và ta, cẩn thận suy nghĩ một chút là biết, linh căn tốt hay xấu không liên quan tuyệt đối với việc phi thăng, ngược lại, linh căn mới là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường phi thăng của tu sĩ.” 

“Ngươi dám nói ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện phế bỏ linh căn của nàng? Ngươi thật sự không biết thể chất của nàng sao?”

Ma Vương nhìn chằm chằm Khương Trúc đang tu luyện, im lặng không nói.

Đương nhiên là nó không tùy tiện chọn một người để ký khế ước.

Lúc trước có thể ký kết khế ước với con nhóc này đúng là trùng hợp, nhưng nó đường đường là giống loài thượng cổ, muốn thoát khỏi khế ước chẳng phải dễ như trở bàn tay.

Chỉ là sau này nó cam tâm tình nguyện ở lại mà thôi.

“Chờ thêm một chút nữa đi, thời cơ vẫn chưa tới.” 

Lôi Thần cũng im lặng không nói tiếp.

Điều mà hồ ly lo lắng chẳng phải cũng là điều nó đang lo lắng hay sao?

Sợ đạo tâm của nàng sụp đổ, không còn vẻ rạng rỡ phấn chấn như ngày hôm nay, sợ nàng không gượng dậy nổi, không dám tranh giành với thiên hạ nữa.

Chính vì vậy bọn chúng nào dám cưỡng cầu, cho dù trên lý thuyết mà nói, hủy bỏ linh căn mới là con đường nhanh nhất giúp nàng phi thăng.

Ở Tu Tiên giới này, linh căn chính là thứ dùng để phân định thiên tài, linh căn bị hủy hoại là đả kích mà rất nhiều người không thể nào chấp nhận được.

Kinh nghiệm của nàng vẫn còn quá ít, dù sao cũng phải cho nàng thêm một chút thời gian để trưởng thành.

“Che giấu khí tức của Sinh Mệnh Thụ đi, tuy rằng ngươi vẫn chưa khôi phục toàn bộ thực lực nhưng thiên phú chủng tộc hẳn là vẫn có thể dùng được chứ?”

Lôi Thần nghĩ cho dù nó có thực lực che giấu nhưng ở phương diện này vĩnh viễn không bằng con hồ ly c.h.ế.t tiệt kia.

Dù sao thì Cửu Phỉ nhất tộc có thể trốn tránh sự truy lùng của Thiên Đạo, về khoản che giấu khí tức bọn họ chắc chắn là mạnh nhất.

Ma Vương hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Chuyện này còn cần ngươi phải nói sao, bổn vương ngu ngốc đến vậy à.” 

Lôi Thần: “...” 

Thái độ thật là đáng ghét. 

Thôi được rồi, không thèm so đo với một tên chưa hóa hình người như ngươi.

Khương Trúc đắm mình trong linh lực và ánh trăng.

Đan điền vốn dĩ phải trong suốt xanh thẳm như biển cả nhưng bây giờ, trên bề mặt lại xuất hiện một lớp băng nhưng linh lực vẫn có thể tự do lưu động bên trong.

Đột nhiên, một luồng ánh sáng xanh lá chìm vào trong Linh Hải, không bao lâu sau, nó bắt đầu phá đất nảy mầm, đ.â.m chồi nảy lộc.

Một cây đại thụ tỏa ra sức sống vững vàng mọc rễ trong đan điền, cành lá rủ xuống, mỗi một chiếc lá đều tràn đầy sức sống kinh người. 

Trong đan điền xanh thẳm rốt cuộc cũng xuất hiện một màu sắc khác.

Khương Trúc thở dài. 

Mất trọn hai ngày, cuối cùng cũng trồng được rồi.

“Niệm Nhất, Niệm Nhất, mau ra đây.” Bạch Vi ở bên ngoài gõ cửa ầm ầm.

Khương Trúc vội vàng đứng dậy, nhét hồ ly và kiếm vào bên hông.

“Ngươi định khi nào thì luyện vỏ kiếm cho ta đây?” Cuối cùng Lôi Thần cũng không nhịn được lên tiếng.

Lúc nào cũng mộc mạc thế này thì thật là không được, dù sao nó cũng là một thanh Thần kiếm.

Khương Trúc nghĩ cũng đúng, bèn nói: “Có thời gian ta sẽ luyện cho ngươi.” 

Ma Vương không vui: “Vậy bổn vương cũng muốn, dựa vào đâu nó có mà bổn vương lại không có.” 

Đến lúc đó chỉ có mình nó bị treo lủng lẳng trên người làm đồ trang trí.

Không được, tuyệt đối không được.

“Được rồi được rồi, ta sẽ luyện cho ngươi một cái.” 

Khương Trúc sửa soạn xong, vội vàng chạy ra ngoài.

“Không phải nói là bị nhốt một tháng sao?”

Bạch Vi cười tủm tỉm nói: “Đại hội tông môn đấy.” 

A, đúng rồi, Đại hội tông môn vẫn chưa kết thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-105-di-giao-luu-hoc-tap-ba-ngay-bi-nhot-hon-hai-ngay.html.]

“Tông chủ nói đợi tỷ thí xong thì quay về tiếp tục nhốt.” 

“Vậy cũng tốt, coi như là được ra ngoài hít thở không khí.” 

“Ai nói không phải chứ.” 

“...” 

Đài Quan Nguyệt lại nghênh đón một đám một lần nữa.

Hai trận tỷ thí trước quá mức đặc sắc nên ngay từ đầu trận đấu đã chật kín người.

Thu Vũ Miên Miên

Lúc Ngũ đại tông môn xuất hiện, bốn phía đều là tiếng hò reo.

Khương Trúc vừa đến đài Quan Nguyệt đã thay đổi y phục của Vạn Phật Tông, lúc này nàng đang đứng với các đệ tử khác của Vạn Phật Tông.

“Tiểu sư muội, Kiếm Tông như thế nào rồi?” Huyền Tịch hỏi.

Khương Trúc sờ cằm, cẩn thận suy nghĩ một hồi.

Nàng có thể nói là mình không biết sao?

Dù sao đi giao lưu học tập ba ngày, kết quả bị nhốt lại hơn hai ngày, nàng biết cái gì chứ?

Chẳng lẽ lại nói là phòng bế quan rất yên tĩnh?

“Ừm... Bên đó có một cái hồ rất đẹp, thần thú hộ tông cũng rất nhiệt tình.” 

“Hả?”

Thiền Tâm vừa nghe đã cảm thấy không đúng.

Đã được gọi là Thần thú hộ tông, sao có thể tùy tiện ra ngoài được?

“Tiểu sư muội, chẳng lẽ muội chọc Kiếm Tông nổ tung rồi?”

Nếu không thì đang yên đang lành, Thần thú hộ tông chạy ra ngoài làm gì, chơi với bọn họ chắc?

Huyền Tịch lập tức kêu lên: “Ta đã nói rồi mà, muội ấy chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên đâu, nói không chừng Kiếm Tông muốn đuổi muội ấy ra khỏi sư môn luôn rồi.” 

Khương Trúc vội vàng giải thích: “Nào có nghiêm trọng như vậy, chỉ là bị nhốt hai ngày thôi mà.” 

“Nhưng muội mới đi có ba ngày...” 

“...” 

Khương Trúc bất mãn tranh luận với Huyền Tịch: “Ít ra muội cũng học được một ngày chứ...” 

“Học được gì trong một ngày?”

“Coi thường ai vậy, ta đã học được cách lấy ý ngự kiếm, lợi hại lắm đấy...” 

Các sư huynh khác cười lắc đầu nhìn Khương Trúc và Huyền Tịch cãi nhau.

Trong khu vực quan sát, không chỉ có người của Luyện Khí Các mà lần này ngay cả người của Thần Đan Các và Linh Phù Các cũng đến đông đủ.

Một đám người hùng hậu, cảnh tượng vô cùng tráng lệ khiến cho những người khác phải ghé mắt nhìn, nhỏ giọng bàn tán.

Các chủ của Luyện Khí Các, Bạch Viễn Sơn thấy thế bèn chủ động lên tiếng: “Cung lão và Minh lão cũng rảnh rỗi đến đây xem náo nhiệt sao?”

“Nghe nói Đại hội tông môn lần này có rất nhiều thiên tài, đương nhiên phải tận mắt chứng kiến phong thái của bọn họ.” 

Người nói chuyện là Cung Ngọc Thành, các chủ của Thần Đan Các.

Người đi theo bên cạnh lão ấy chính là kỳ tài đan đạo nổi tiếng nhất trong số các đệ tử tham gia đại hội lần này, Cung Tiêu Tiêu.

Các chủ Linh Phù Các Minh Phán Sơn cười hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước Luyện Khí Các và Vạn Phật Tông tranh giành một đệ tử, kết quả như thế nào?”

Bạch Viễn Sơn liên tục xua tay: “Đứa nhỏ đó tự nguyện đi theo con đường tu Phật, khuyên thế nào cũng không được, đám già chúng ta đành tiếc nuối quay về.” 

Nghĩ lại cũng thấy bình thường.

Tuy Tam Đại Các giàu có nhưng dù sao cũng chỉ là phụ tu, về mặt chiến đấu kém xa Ngũ đại tông môn. Đây cũng là lý do vì sao bọn họ không tự mình lập tông, mà chỉ thành lập Tam Đại Các để tiện bề buôn bán.

Đại đa số mọi người ở Tu Tiên giới đều muốn theo đuổi cuộc sống tiêu d.a.o tự tại, ngay cả bản thân còn chưa tự bảo vệ được thì nói gì đến tiêu d.a.o chứ.

Những kẻ phụ tu bọn họ trừ phi trở thành đại năng chân chính, có thể dùng linh lực và cảnh giới để nghiền ép mọi thứ, nếu không cho dù là các chủ cũng phải bỏ linh thạch ra thuê người bảo vệ.

Minh Nhã Quân đứng bên cạnh Minh Phán Sơn hơi kinh ngạc: “Thiên phú của vị đệ tử kia tốt đến vậy sao, ngay cả các vị tiền bối cũng phải kinh động?”

Bạch Viễn Sơn khiêm tốn nói: “Ta chỉ là người quản lý tiền bạc, nào biết thiên phú tốt hay không, chỉ là mấy lão già kia quá mức yêu thích mà thôi, chắc là rất tốt.” 

Lời này của lão ta đã giảm bớt phân nửa sự thật lúc đó.

Nói trắng ra là nhìn đám người Luyện Khí Các kia không tiếc mặt mũi mà tranh giành trước mặt mọi người thì có lẽ thiên phú của nàng cũng không thua kém gì Thần Đan Diệu Thủ Cung Tiêu Tiêu và Phù Trận Song Tuyệt Minh Nhã Quân.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.