Tiểu Sát Tinh 2

Chương 87: Động Tam Yêu




–—

- Tần Bảo... Tần Bảo...

Đang cho con bạch mã đi chầm chậm, mắt nhìn cảnh sắc núi về chiều. Những vệt nắng vàng đáp trên tầng cây cổ thụ, mấy con chim đo trời, lòng cảm khái Tần Bảo toan cất tiếng ngâm nga vài câu thơ cổ, chợt nghe có tiếng gọi của người con gái ở phía sau lưng, chàng giật mình ngoảnh lại nhìn.

Từ xa khoảng trăm trượng, một thời ngựa hồng trên lưng chở một ả nữ nhân áo đỏ chạy tới như bay.

Trông nữ nhân kia rất quen thuộc, Tần Bảo nghĩ thầm:

- Ta chờ ả tới coi là ai mà có vẻ khẩn cấp như vậy. Tần Bảo từ từ cho Bạch Mã dừng lại bên đường, chờ thớt ngựa chở nữ nhân áo đỏ tới.

Nháy mắt người ngựa đã tới gần, Tần Bảo nhận ra nữ nhân áo đỏ chính là Vu Sơn Ma Nữ.

Chàng kêu khổ:

- Chết rồi nợ tình tới đòi nữa đây. Có lẽ nàng đòi cạo đầu ta để trừ nợ hai cái hôn.

Vu Sơn Ma Nữ thúc ngựa tới gần Tần Bảo, ghim sợi dây cương dừng lại, buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.

Nàng nhìn chàng trách:

- Ta đi tìm kiếm ngươi đã hơn ba ngày rồi! Ngươi đi đâu biền biệt không thấy.

Trông thấy dáng điệu duyên dáng của Vu Sơn Ma Nữ, Tần Bảo nheo mắt trêu chọc:

- Cô nương đi tìm kiếm ta có chuyện gì? Đòi món nợ tình chưa trả có phải không?

Vu Sơn Ma Nữ trừng mắt:

- Nói nhảm. Ta đi tìm ngươi có một chuyện rất quan trọng, còn món nợ ngươi thiếu ta chừng nào cạo đầu ngươi lại không được.

Tần Bảo thè dài lưỡi:

- Chuyện gì thế?

Gương mặt hoa của Vu Sơn Ma Nữ hiện vẻ lo âu:

- Người huynh của ngươi Chử Đồng đại sư huynh đã bị bọn họ bắt rồi.

Tần Bảo giật mình:

- Kẻ nào bắt Chử huynh? Có phải lão tặc Trang chủ La Hán hay không?

Vu Sơn Ma Nữ lắc đầu:

- Không phải lão tặc La Hán... Ba con yêu trong động Tam Yêu bắt Chử đại sư huynh.

Tần Bảo nóng nảy:

- Ba con yêu đó tên gì?

Vu Sơn Ma Nữ đáp:

- Ba chị em yêu phụ đó tên là: Phấn Diện Hồ, Mỹ Diện Hồ và Nguyệt Yêu Hồ.

Bỗng Tần Bảo cất tiếng cười khanh khách.

Vu Sơn Ma Nữ nổi giận:

- Ngươi cười cái gì? Chử đại sư huynh bị ba con yêu phụ bắt, ngươi thích lắm sao lại cười.

Tần Bảo nói:

- Ta cười là mừng cho Chử huynh đã có phúc lớn, tại sao nàng trách ta?

Vu Sơn Ma Nữ nói như hét:

- Cái gì phúc lớn? Chử đại sư huynh bị ba con yêu phụ bắt mà phúc lớn cái gì?

Tần Bảo thong thả:

- Bây giờ Chử huynh đã có ba ả mỹ nhân hầu hạ đêm ngày vô cùng sung sướng, ta không được diễm phúc như Chử huynh, luôn luôn có người theo đòi cạo đầu làm hoà thượng.

Vu Sơn Ma Nữ giận dữ:

- Nói nhảm! Ngươi không biết gì cả, ba con yêu phụ đó bắt người hưởng thụ rồi làm thịt ăn, chỉ mới vài tháng nay mà xương đã chất thành gò, ngươi hiểu chưa?

Tần Bảo thất sắc:

- Cô nương nói thật hay đùa?

Vu Sơn Ma Nữ nghiêm chỉnh:

- Ta nói dối ngươi làm chi chứ? Đại sư huynh của ta bị ba con yêu phụ bắt ta lo sợ từng khắc mới khẩn cấp đi tìm ngươi, nói cho ngươi hay để cùng đi cứu mạng đại sư huynh, chậm trễ sẽ bị bọn chúng giết.

Tần Bảo kinh hãi thực sự, không còn trêu trọc Vu Sơn Ma Nữ như trước nữa.

Chàng biết Vu Sơn Ma Nữ không hề nói dối bao giờ.

Tần Bảo gấp lên:

- Động Tam Yêu của ba con yêu phụ ấy ở chỗ nào, cô nương có biết không?

Vu Sơn Ma Nữ đáp mau:

- Động Tam Yêu của ba con yêu phụ đó ở trong cánh rừng già cách đây chừng một trăm năm mươi dặm, đi khoảng hai thời thấn sẽ tới.

Ngước mắt lên thấy mặt trời đã ngả bóng dài, Tần Bảo thúc hối Vu Sơn Ma Nữ:

- Cô nương, chúng ta đi từ bây giờ đến cánh rừng đó trước lúc trời tối mới có thể tìm ra động Tam Yêu được.

Vu Sơn Ma Nữ gật đầu:

- Đi mau, ta dẫn đường cho ngươi.

Nàng thúc ngựa chạy nhanh phía trước, Tần Bảo phóng ngựa theo cách hai trượng.

***


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.