Tiểu Quỷ

Chương 10




Trịnh Duẫn Hạo không say, nhưng cảm thấy bước chân về nhà rất xiêu vẹo. Cuối cùng đến được trước cửa nhà liền mất hết sức lực, trượt ngồi ở cạnh cửa, hai tay run rẩy che lấy mặt.

Hắn không khóc, hắn đang cười. Cười rất bi thương.

Hắn không sai, cái gì cũng không sai. Năm đó hắn không biết Kim Tại Trung, hắn không hề biết rằng đứa nhỏ kia tương lai sẽ trở thành bạn đời của hắn. Hắn chỉ vì sinh tồn, vì cuộc sống có thể trở nên tốt hơn, hắn làm quyết định mà rất nhiều người đều đã lựa chọn. Hắn không phải tiểu nhân, chỉ là bởi vì cái xã hội này quá mức giả dối.

Thế nhưng, hắn rất bi thương, tâm hắn rất đau, ngay cái khoảnh khắc hắn biết kia chân tướng kia.

Yết hầu giống như bị bóp đến nghẹt thở, Trịnh Duẫn Hạo phát ra tiếng a a mà giãy dụa. Tim giống như bị vạn kiếm xuyên qua, đặt lên đống lửa mà nướng chín, còn đập những nhịp đầy suy tàn. Đau đớn lan ra khắp toàn bộ nội tạng.

Trịnh Duẫn Hạo mê muội cười khổ, đây không phải đã giải thích rõ rằng bây giờ hắn yêu Kim Tại Trung rất sâu đậm sao?

Tiểu quỷ của tôi, đây là sự trừng phạt đối với tôi sao? Cậu đau, tôi cũng đau vì cậu.

“Chú?” Kim Tại Trung nghe thấy tiếng mở cửa, vốn tưởng rằng điều mà nó sẽ được đón tiếp sẽ là cái ôm của Trịnh Duẫn Hạo, thế nhưng khi mở cửa lại nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy bi thương.

“Tại Trung…” Trịnh Duẫn Hạo ôm lấy Kim Tại Trung, chặt như muốn đem nó hòa tan vào cơ thể mình, “Xin lỗi…”

“Cái gì?” Kim Tại Trung khó hiểu.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Trịnh Duẫn Hạo giống như điên, chỉ lặp đi lặp lại ba từ này.

“Chú không yêu con nữa sao?” Nếu không vì sao phải nói xin lỗi chứ? Kim Tại Trung sợ hãi hỏi dò, có chút khẩn trương mà đẩy Trịnh Duẫn Hạo trên người mình ra, thế nhưng hai cánh tay kia vẫn chặt như vòng đai bị niệm chú mà quấn chặt lấy nó.

Trịnh Duẫn Hạo buông Kim Tại Trung ra, nhưng vẫn như trước mà liều chết nắm lấy cánh tay gầy yếu của  nó, nhìn chăm chú vào đôi mắt đơn thuần bất an của nó, đôi môi run rẩy không biết phải bày tỏ nỗi yêu thương của hắn như thế nào.

“Chú không yêu con nữa sao?” Kim Tại Trung lại truy hỏi thêm một lần, mang theo vẻ mặt ẩn nhẫn sắp bật khóc.

Không yêu? Điều đó cùng tự tàn tự sát có gì khác nhau…

Trịnh Duẫn Hạo nhìn bộ dạng của Kim Tại Trung, cuối cùng chảy nước mắt, nhưng cũng đồng thời lộ ra khuôn mặt tươi cười hạnh phúc vừa sáng tỏ thông suốt vừa bừng tỉnh hiểu ra, “Tôi rất hối hận, yêu cậu trễ ba năm!”

Kim Tại Trung nhăn mặt cố gắng tiêu hóa lời mà Trịnh Duẫn Hạo vừa nói, sau đó dường như đã hiểu được một chút, chậm rãi kéo khóe miệng, cuối cùng lộ ra một nụ cười thật tươi.

“Xì, tiểu quỷ.” Trịnh Duẫn Hạo vò vò mái tóc của Kim Tại Trung, sủng nịch cùng yêu thương từ bàn tay truyền đến Kim Tại Trung.

Hai linh hồn đều đã từng khiếm khuyết bị thương dựa vào nhau mà an ủi, cho nhau sự ấm áp, che chở, gắt gao ràng buộc cùng một chỗ, bọn họ cũng không cần giải thoát thêm một lần nào nữa, chỉ cần cái ôm của nhau.

Nhìn người đàn ông nắm chặt lấy bàn tay của mình ở bên cạnh, lộ ra vẻ mặt đang ngủ như một đứa trẻ, hô hấp đều đặn phả lên mặt mình khiến khuôn mặt Kim Tại Trung trở nên buồn bã bi thương, bò lên trên người Trịnh Duẫn Hạo, lỗ tai dán lên ngực hắn rồi nghe tiếng tim đập đầy mạnh mẽ kia.

Mình cũng rất muốn đáp lại nhịp đập này. Hai trái tim đập cùng nhau, nếu như đập vài lần mà trùng khớp, giống như chỉ có một người, thì đó chính là một chuyện vô cùng vui sướng hạnh phúc.

Chú, xin lỗi, người nên nói xin lỗi phải là con. Con phải rời đi rồi. Không được làm tiểu quỷ của chú nữa. Ngày đó trên vòng đu quay, thần linh chắc chắn đã không nghe được lời cầu khẩn của con.

Chú sẽ hận con sao? Sẽ oán con sao? Con chỉ muốn chú đừng đau lòng.

Anh Xương Mân nói kiếp sau con sẽ quên hết kiếp trước của mình. Nếu như con không quên, con có thể quay về tìm chú được không? Hoặc nếu như con đã quên, chú còn có thể nhận ra con ở kiếp sau, tìm đến con không? Chú còn có thể muốn con không?

Nước mắt theo gò má rơi trên ngực Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tại Trung vội vàng lấy tay lau khóe mắt, nó không muốn Trịnh Duẫn Hạo giật mình tỉnh giấc, nó không muốn kinh động đến buổi đêm ôm nhau mà ngủ cuối cùng này.

“Nghe nói đôi vợ chồng náo loạn một trận trước đây hôm nay đã đến bệnh viện nhận lỗi rồi.”

“Đúng vậy, tớ cũng thấy rồi, không ngừng cười nịnh nọt xin lỗi với chủ nhiệm đó.”

“Là đứa nhỏ chết vì tai nạn ô tô đúng không? Tử vong trong khi phẫu thuật đúng không? Tên là Kim gì ấy nhỉ ——”

“Các cô đang nói chuyện gì vậy?” Trịnh Duẫn Hạo đang chuẩn bị tan ca, lúc bước ngang qua, nghe thấy những cô y tá nhỏ đang nói chuyện phiếm trước khi thay ca, vốn không có hứng thú, thế nhưng khi nghe thấy câu cuối cùng lại quay đầu bước tới hỏi.

“A, Trịnh bác sĩ.” Mấy cô y tá nhỏ chào hỏi Trịnh Duẫn Hạo. Từng người đều tới vây quanh.

“Hình như ngày đó chính tay Trịnh bác sĩ phẫu thuật nhỉ.” Một cô y tá nhỏ đột nhiên nhớ tới mà lên tiếng.

“Đúng đúng, tớ cũng nhớ ra rồi, lần trước chính tớ đưa hồ sơ tử vong của đứa nhỏ cho Trịnh bác sĩ mà.” Cô y tá nhỏ ngày đó đưa hồ sơ giải phẫu đã được sửa lại của Kim Tại Trung cho Trịnh Duẫn Hạo nói.

Trịnh Duẫn Hạo hiện tại có thể khẳng định người mà bọn họ nói đích thực là Kim Tại Trung, liền hỏi, “Sao vậy?”

“Ba mẹ của đứa nhỏ kia đã tới (bệnh viện) nhận lỗi rồi. Hình như là không cần bồi thường.”

“Nghe nói là bởi vì tai nạn giao thông nên cần phải bồi thường một phần tiền, có thể cảm thấy tiếp tục náo loạn sẽ không có kết quả tốt, cho nên…”

Mặc kệ nguyên nhân gì, ba mẹ nuôi của Kim Tại Trung không giằng co cùng bệnh viện thì có nghĩa là…

“Không cần bày nến sao?” Tại Trung hỏi Thẩm Xương Mân, nó nhớ lần trước lúc Trịnh Duẫn Hạo muốn đưa tiễn nó đã bày rất nhiều nến.

“Đó là cách làm bình dân, nhưng tôi là thiên sư cao cấp.” Thẩm Xương Mân nhìn Kim Tại Trung, biết nó đang cố ý làm bộ rất bình tĩnh. Bước đến vỗ vỗ lên mặt nó rồi nói rằng, “Lần đó không phải cậu rất sợ sao? Tôi không để cho bọn họ tới bắt cậu được, phải trực tiếp đưa cậu vào trong đó.”

“Trong đó là chỉ âm phủ sao?” Nghĩ đến âm tào địa phủ trong chuyện ma khiến Kim Tại Trung phát run.

“Mặc dù tôi chưa từng đến đó, thế nhưng nghe nói không kinh khủng giống như trong tiểu thuyết miêu tả đâu. Cho nên đừng sợ hãi.”

“Ừm.” Kim Tại Trung gật gật đầu, kéo ra một nụ cười, xem như cho Xương Mân được thoải mái một chút.

Thẩm Xương Mân thở dài, lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng thương tiếc. Xoay người tiếp tục đi làm công việc chuẩn bị của cậu.

Anh Duẫn Hạo, em từng đáp ứng anh, sẽ dùng phương pháp ôn nhu.

Công việc chuẩn bị của Xương Mân rất đơn giản, chỉ ngâm một lá bùa vào trong một loại chất lỏng màu trắng, sau khi ngâm xong thì lấy lá bùa ra, nhưng nó vẫn khô ráo như trước.

“Đang chờ anh ấy tới sao?” Xương Mân phát hiện Tại Trung vẫn một mực ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ánh mắt không động, vẻ mặt lại là bi thương.

“Ưm.” Kim Tại Trung lắc đầu, “Tôi cũng không biết nữa.”

Thẩm Xương Mân gật đầu, vỗ vỗ vai Kim Tại Trung, cậu có thể hiểu, cái loại cảm xúc vừa hi vọng vừa không có hi vọng này.

“Vậy chúng ta bắt đầu thôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.