Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

Chương 94: Rốt cục thành thân rồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tiêu Tiêu Vũ + Yên Vân

Beta: Yên Vân

*

Đảo mắt đã tới ngày ba mươi Đại Niên.

Năm nay tuyệt đối là một Tân Niên náo nhiệt nhất của Trúc Khê thôn, bọn nhỏ có áo bông chưa nói, mà trong nhà còn chuẩn bị không ít đồ tết, không chỉ có bọn nhỏ vui vẻ, mà người lớn cũng lần đầu có vẻ mong đợi. Sáng sớm các nhà các hộ liền làm việc bận rộn, dán chữ Phúc, thắp đèn cầy, làm bánh tết, làm vằn thắn*, mổ heo, giết gà, trên mặt mỗi người đều mang theo ý cười.

*Vằn thắn: mỗi địa phương có cách gọi khác nhau. Gọi là há cảo, sủi cảo, bánh cảo. Tùy theo cách ăn mà gọi. Vằn thắn là loại ăn với nước.

Những năm qua ăn tết nào có thịnh soạn như vậy?

Bọn nhỏ ngửi được mùi thịt đều một tấc cũng không rời mà vây quanh kệ bếp, sợ xoay người một cái thì thịt sẽ chín, không thể ăn trước. Nhìn thấy bộ dáng thèm ăn của bọn nhỏ, trong lòng những người lớn vừa chua xót vừa kiêu ngạo, rốt cục cũng có thể để hài tử mở rộng cái bụng ăn một bữa tiệc lớn.

Người lớn bận rộn, bọn trẻ con cũng có chuyện làm.

Không biết từ năm nào đã truyền lại một tập tục, vào đêm ba mươi này, các trưởng bối phải cho hài tử trong tộc mứt quả, hạt dưa. Nếu là trong nhà có tiểu hán tử và tiểu ca thì phải thêm vào dây pháo, nếu là nữ hài liền tặng thêm cành hoa.

Thường thường hài tử trong nhà là cái chân chạy, nhà ngươi tặng đi, nhà ta tặng lại, một bức tranh vô cùng náo nhiệt.

Gia gia của Lý Cẩn chỉ có một người anh em họ, gia tộc này của bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu người, ngoại trừ hai huynh đệ Lý Trì Lý Trạm lập gia đình, ngoài ra còn có hai nhà, mỗi nhà đều có hai đứa bé.

Bên Lý Trì, Lý Cẩn không tính toán chuyện quá khứ, đối hai nhà này, Lý Cẩn nhất thời còn chưa nghĩ ra nên đối đãi bọn họ như thế nào. Y đang do dự, thì tiểu hán tử của hai nhà này đã mang theo đồ vật chạy tới.

Đứa lớn khoảng bảy, tám tuổi, đứa nhỏ cũng cỡ tuổi Chân ca nhi, đôi mắt cong cong, cười rộ lên còn có hai cái cái răng khểnh. Hai đứa bé vừa thấy được Lý Cẩn liền hưng phấn mà nhàu tới gọi Cẩn thúc thúc Cẩn thúc thúc, vô cùng thân thiết.

Lý Cẩn đối với đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu hoàn toàn không thể kháng cự, sờ sờ cái đầu nhỏ của nhóc, một bên để Thần ca nhi đưa mứt quả cho bọn nhỏ một bên cho tiền mừng tuổi, một người hai lá đồng.

Đứa lớn tuổi hơn vội vã chối từ, "Thúc, bọn con đều đã lớn như vậy, không muốn tiền mừng tuổi."

Lý Cẩn cười búng trán của nhóc, "Trong mắt thúc thúc mãi mãi cũng là hài tử, nhận lấy đi."

Hai đứa nhóc lại cùng Thần ca nhi chơi một phút chốc mới rời khỏi.

Lý Uyển vừa trộn nhân bánh sủi cảo xong, cười nói, "Đi thăm viếng cũng tốt, chúng ta vốn dĩ chỉ có vài người thân, sau này còn muốn an cư lạc nghiệp ở Trúc Khê thôn, có người giúp đỡ so với không có thì tốt hơn nhiều."

Đáp lễ lại, hài tử trong nhà cũng phải đi một chuyến mới được, bảo bảo là tiểu hán tử duy nhất trong nhà, đối với Trúc Khê thôn cũng không thân thuộc, Lý Cẩn liền để Thần ca nhi mang theo bảo bảo cùng đi tặng đồ. Bảo bảo còn chút mê man, Lý Cẩn liền giải thích một lần, nhóc mới nghe hiểu, thò tay xách đồ ăn trên bàn.

Thần ca nhi sớm một bước xách lên hai túi, "Để ca, bảo bảo cùng ca là được."

Nhóc hoặc là ôm sách vở không buông tay, hoặc là giúp làm việc nhà, đối với bảo bảo cùng Nghiên tỷ cũng là vô cùng bảo vệ, trong lòng Lý Cẩn cực kỳ phức tạp, không nhịn được sờ sờ đầu Thần ca nhi, luôn cảm thấy hài tử quá hiểu chuyện cũng không tốt, cái gì cũng phải làm, thêm mệt.

"Để đệ đệ xách một cái cũng không có chuyện gì, khí lực của bảo bảo cũng lớn."

Bảo bảo gật đầu, đưa tay nhận lấy đồ vật trong tay ca ca. Khoảng thời gian này bởi vì được ăn rất thoải mái, da dẻ tiểu tử không chỉ trắng hơn rất nhiều, mà chiều cao cũng tăng thêm một chút, chiều cao trước kia cùng Nghiên tỷ không khác biệt lắm, hiện tại đã mơ hồ vượt qua bé.

Tiểu hài ngũ quan thanh tú, đường nét khuôn mặt cũng rất đẹp, đôi mắt to lấp lánh hữu thần, ánh mắt lúc nhìn người khác rất chăm chú, so với lúc vừa đến tựa như thoát thai hoán cốt*.

*Thoát thai hoán cốt: nói dễ hiểu là thay đổi hoàn toàn.

Thần ca nhi hơi mỉm cười, ra hiệu bảo bảo đi theo mình, "Không sao, xách không được con lại nhờ đệ đệ."

Bảo bảo cố chấp lôi kéo y phục của nhóc không buông tay.

Thần ca nhi lấy toàn bộ quýt ra bỏ vào trong một cái túi, đem cái túi nhẹ hơn giao cho đệ đệ, "Đệ xách cái này."

Lúc này mới buông y phục của nhóc ra.

Lý Cẩn nhìn thấy buồn cười không thôi, xoa xoa cái đầu nhỏ của hai đứa, "Mau đi đi."

Con gà con mà Nghiên tỷ nuôi đã lớn rồi, bé ngồi xổm ở trong ổ gà cho một đám gà trống và gà mái ăn. Bé nuôi gà nuôi ra cả tình cảm, lúc khí trời không lạnh, mỗi ngày đều phải đuổi chúng nó đi ra ngoài kiếm ăn, con nào đẻ trứng thì sẽ thưởng cho nó. Lúc ăn tết cần phải giết gà, Lý Uyển sợ bé khóc, nên âm thầm mua từ nơi khác.

Thấy gà mình nuôi không bị thiếu mất, tiểu nha đầu sướng đến phát điên, ôm lấy Lý Uyển hôn mấy cái. Thấy ca ca cùng bảo bảo đi ra ngoài, bé liền vội vàng đứng lên, "Muội cũng đi."

Tiểu hồ ly cũng không chịu cô đơn mà ve vẩy đuôi chuyển động trước mặt Thần ca nhi xoát độ tồn tại, thấy Thần ca nhi không có đuổi nó trở về, liền vui vẻ điên cuồng đi theo.

Lý Cẩn thấy buồn cười không thôi.

Ngày đó, tỷ đệ hai người là bận rộn nhất, bọn họ giết hết hai con gà mua được, một con chặt thành miếng, thêm một chút ớt xào ăn, một con khác đem ninh một nồi canh gà nồng đậm, lại làm mấy món xào, bao sủi cảo.

Cẩn ca nhi thích ăn thanh đạm, ngoại trừ sủi cảo nhân thịt, còn làm nhân rau hẹ trứng gà.

Buổi tối là bữa tiệc đêm giao thừa, ở nông thôn không chú trọng nhiều như vậy, Cẩn ca nhi cùng Vân Liệt đã kết thân, Lý Uyển bảo Cẩn ca nhi gọi Vân Liệt cùng Tần bá đến. Lý Cẩn đang muốn cùng tỷ tỷ thương lượng xem có thể gọi Vân Liệt qua hay không, không nghĩ tới tỷ tỷ lại chủ động nhắc tới, y vô cùng vui vẻ, e sợ tỷ tỷ đổi ý, thế là vội vã đi gọi người.

Cuối cùng còn muốn mời Đàm bá cùng tiểu tôn tử của lão đến.

Vân Liệt liền đi trên núi một chuyến, săn mấy con thỏ hoang.

Bữa tiệc đêm giao thừa cực kỳ phong phú, có bốn mâm to, tám chén lớn, phân biệt có thịt kho tàu, thịt gà, cá, một loại thức ăn chay, tất nhiên không thể thiếu sủi cảo, Lý Uyển còn bọc một viên sủi cảo có nhân là đồng tiền cùng mứt táo, ai ăn được mứt táo mang ý nghĩa năm sau sinh hoạt ngọt ngào, vân vân.

Vân Liệt theo sát Cẩn ca nhi, lúc ăn sủi cảo, hắn thừa dịp không ai chú ý liền cho Cẩn ca nhi một cái sủi cảo. Lý Cẩn cắn một cái ra nhân mứt táo, y cười mặt mày cong cong, nhân lúc không ai để ý thì đem một nửa mứt táo còn lại cho Vân Liệt.

Cẩn ca nhi cười ngọt ngào, tự nhận là che giấu rất tốt, nhưng không biết đã bị Lý Uyển nhìn thấy hết, mi tâm nàng giật giật, nghĩ đến hai người sắp thành thân mới thở một hơi.

Ăn xong bữa tiệc giao thừa, Cẩn ca nhi đi ra ngoài đưa tiễn Vân Liệt, lúc trở về thì môi bị gặm hồng hồng, Lý Uyển cũng không nỡ nhìn thẳng. Muốn nhắc nhở y chú ý một chút, lại sợ tổn thương lòng tự ái của y, nhịn vô cùng khổ cực.

Mùng một, hai tỷ đệ Lý Cẩn rất sớm đã thức dậy, sáng sớm liền đi chúc tết trưởng bối, đi hết một vòng chúc các trưởng bối trong thông, chúc tết xong, trời cũng vừa sáng lên. Ăn xong điểm tâm, vốn nên ngủ nướng một lát, nhưng Cẩn ca nhi lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Đang muốn viết vài trang chữ, lại nghe được một tiếng huýt gió.

Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, giả vờ giả vịt ở lại bồi bọn nhỏ một chút, liền chạy ra ngoài. Huýt sáo là ám hiệu của y với Vân Liệt, khoảng thời gian này, hai người đều dựa vào tiếng huýt gió để liên hệ.

Lúc y chạy vào trong rừng cây, Vân Liệt quả thật đã tới, Cẩn ca nhi hướng hắn nhào tới. Y đầy nhiệt tình, chưa bao giờ che giấu sự yêu thích đối với Vân Liệt, trái tim Vân Liệt nóng bỏng không thôi, đem Cẩn ca nhi cuốn vào trong lòng, bắt lấy môi của y.

Bốn bờ môi cùng dính sát vào nhau, thân thể trẻ trung, tình yêu cuồng nhiệt trong người, hôn thế nào cũng hôn không đủ, đều hận không thể đem đối phương hòa nhập vào xương cốt của chính mình, hôn đến hôn đi, lại rước lấy một thân hỏa khí. Rõ ràng là trời rất lạnh, thân thể lại một mảnh lửa nóng, Lý Cẩn ai thán một tiếng, nâng mặt lên Vân Liệt, liền liếm môi hắn một chút, chỉ cảm thấy đời trước hắn nhất định là một hồ vương tái thế, không thì làm sao lại mê người như vậy?

Con ngươi Vân Liệt trở nên thâm thúy, nghe có tiếng động, hắn ôm eo Cẩn ca nhi, mang theo y nhẹ nhàng nhảy một cái đến chỗ phía sau sườn núi.

Sợ bị người phát hiện Lý Cẩn vội vã nín thở.

Người tới là Lý Cần cùng Lưu Húc, Lưu Húc năm trước mới vừa chuyển tới Trúc Khê thôn, số y cũng khổ, cùng a mỗ cùng nhau chạy nạn, đến Trúc Khê thôn, có chút thân thích với nhà Hữu đường thúc. Húc ca nhi mùa đông năm nay mới vừa cùng Lý Cần định thân, cũng là năm sau thành thân.

Bọn họ vừa đi đến, Lý Cần liền ôm hôn Lưu Húc, Lý Cần là tuổi nhỏ nôn nóng, ăn mặn xong*, càng ngày càng không biết tiết chế, liền dụ dỗ hắn một hồi.

*Nghĩa là sau khi hôn xong

Suốt toàn bộ quá trình Lý Cẩn đều giả chết, muốn lôi kéo Vân Liệt rời đi, lại sợ phát sinh động tĩnh, quấy nhiễu hai vị, hai người sững sờ mắt trừng mắt nghe toàn bộ quá trình.

Lý Cẩn có chút 囧, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng hai người kia ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy. Húc ca nhi ngày thường rõ ràng điềm đạm vô cùng, nói một câu mặt đã đỏ, vô cùng ngượng ngùng... Nhất định là đang bị Lý Cần lừa gạt.

Mãi cho đến khi hai người họ rời đi, Lý Cẩn vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

Con ngươi Vân Liệt thâm thúy đến đáng sợ, thật giống một khắc sau liền muốn đem y nuốt vào trong bụng.

Cẩn ca nhi bị hắn nhìn mặt đỏ tới mang tai, trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên, ánh mắt có chút phập phù, "Ai ai ai, chúng ta cũng không thể manh động như vậy, mùa đông bên ngoài rất lạnh."

Nói giống như là nếu trời không lạnh thì sẽ làm giống như hai người kia vậy.

Nói xong Lý Cẩn liền hận không thể chẻ đầu của chính mình ra nhìn, tại sao lại căng thẳng thành như vậy. Y sờ sờ chóp mũi, lầm bầm một câu, "Chắc chắn là ta đã bị thứ gì đeo bám rồi, tạm thời không có đầu óc."

Đáy mắt Vân Liệt lộ ra ý cười, nhưng chỉ là kéo y ôm vào trong ngực, hung hăng mà hôn. Không cần Cẩn ca nhi nói, hắn cũng sẽ không "muốn" Cẩn ca nhi ở chỗ này, đêm đầu tiên của bọn họ, đương nhiên phải lưu lại cho ngày động phòng.

Vân Liệt nhịn lâu như vậy, đương nhiên sẽ không làm dã tràng xe cát*.

*Dã tràng xe cát biển đông,

Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.

Hay câu:

Công dã tràng ngày ngày se cát,

Sóng biển dồn tan tát chẳng còn chi.

Mang ý nghĩa vất vả cố gắng trong khoảng thời gian dài lại thất bại trong một phút chốc.

Lúc chia nhau về nhà lại có cảm giác lưu luyến không muốn rời.

Lý Cẩn đếm mấy ngón tay, "Còn tới mười bảy ngày."

Vân Liệt hôn tai của y một cái, thấy y cười né tránh, giọng liền khàn khàn: "Ta sẽ để ngươi trở thành tiểu phu lang hạnh phúc nhất."

Ai nói hắn biết nói lời ngon tiếng ngọt? Lý Cẩn nghe đáy lòng run sợ một hồi, không nhịn được trêu ghẹo nói, "Vậy ngươi cho ta tân lang soái nhất đi."

Y nguyên bản không để ý vết sẹo trên mặt Vân Liệt, nhưng phát hiện các hương thân vẫn là không khống chế mà sợ sệt hắn, đáy lòng Lý Cẩn luôn cảm thấy không thoải mái. Vân Liệt của y cần phải được người kinh diễm, được yêu thích, được ước ao mới đúng, chứ không phải bởi vì vết sẹo liền bị người ghét bỏ. Khoảng thời gian này, lúc đi trên đường cùng Vân Liệt, vẫn là thỉnh thoảng nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của mọi người.

Trong lòng Lý Cẩn thấy vô cùng khó chịu. Trước đây không biết vết sẹo có thể trị hết thì không tính, hiện tại biết rõ có thể trị hết lại không trị, đây không phải là vờ ngớ ngẩn sao? Y sợ Vân Liệt nghĩ nhiều, mới vẫn luôn không lấy thuốc ra.

Vân Liệt đem Cẩn ca nhi ôm vào trong lòng, trầm thấp đáp một tiếng, "Được."

*

Còn mười mấy ngày nữa, nhưng Lý Cẩn cảm thấy nó cực kỳ chậm.

Triều Đại Hạ có một quy củ, mấy ngày trước khi thành thân, hai phu phu chưa cưới không thể gặp mặt nhau, nếu không thì sẽ không may mắn. Lý Cẩn tỉ mỉ tính toán, mình đã trên dưới bảy ngày chưa nhìn thấy Vân Liệt rồi. Vào lần cuối cùng gặp mặt, dược hiệu đã phát huy tác dụng, vết sẹo trên mặt Vân Liệt rõ ràng đã nhạt đi một ít. Cẩn ca nhi vừa muốn biết mặt hắn đến tột cùng ra sao, vừa muốn biết gần đây hắn có nhớ mình không, trái tim thật sự là bách chuyển thiên hồi.

*bách chuyển thiên hồi = 百转千回 (thành ngữ): mô tả quá trình lặp đi lặp lại xoay vòng

Trông mong rồi lại trông ngóng, cuối cùng cũng đã tới ngày thành thân.

Tối đến, Cẩn ca nhi kích động đến cả đêm không chợp mắt, ôm chăn lăn qua lộn lại, nhưng vẫn không ngủ được. Không chỉ có y ngủ không được, mà biết y sắp thành thân, hai đứa nhóc cũng có chút kích động.

Thần ca nhi ôm tiểu hồ ly, vì trong lòng có tâm sự, nên người không tự chủ cứ cào lông nó mãi. Dù có vô tình bị cào đau, tiểu hồ ly cũng không có phản ứng quá lớn, thỉnh thoảng còn liếm tay nhóc một chút.

Sang năm, đã lớn thêm một tuổi, nhưng Thần ca nhi cũng chỉ là một tiểu hài tử tám tuổi, ấy vậy mà nhóc cứ hành động như một người đã trưởng thành, "Cữu cữu, đồ đã chuẩn bị xong hết chưa? Không còn bị sót gì chứ?"

Từng lần từng lần dò hỏi như thế khiến Cẩn ca nhi càng khẩn trương hơn, "Thứ cần thiết đều xong hết chưa? Đúng rồi, hỉ phục! Ngày mai phải mặc hỉ phục, có phải là nên mang cái này vào phòng không?"

Thần ca nhi bị âm thanh đột nhiên khuếch đại lên của y làm cho sợ hết hồn, nghe thấy hai chữ hỉ phục, nhóc mới thở ra một hơi, "Con đã giúp cữu cữu mang tới rồi. Đặt trong hộc tủ, ngày mai cứ trực tiếp mặc vào là được."

Lý Cẩn thở ra một hơi, lướt qua bảo bảo, hôn Thần ca nhi một cái, "Bảo bối, con nói xem nếu trong nhà không có con, thì cữu cữu nên làm sao bây giờ."

Thần ca nhi mím mím môi, trong ánh mắt dường như có chút ngượng ngùng.

Bảo bảo kéo kéo ống tay áo y, nâng khuôn mặt nhỏ lên, được Lý Cẩn cũng hôn một cái mới buông tay. So với Thần ca nhi, gương mặt nhỏ nhắn của tiểu tử bình tĩnh cực kỳ, hoàn toàn không sợ xấu hổ.

Mãi cho đến khi trời lờ mờ sáng, ba người mới chịu không nổi nữa mà ngủ thiếp đi.

Lý Uyển rời giường rồi, vẫn chưa thấy động tĩnh, mới đi tới xem một chút, thấy ba người ngủ say sưa, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Nghĩ đến Cẩn ca nhi khẳng định là tối hôm qua đã ngủ không ngon, nên Lý Uyển không cam lòng gọi y dậy, lại để cho y ngủ thêm một chốc.

Mai Chi tỷ dậy rồi, liền đến hỗ trợ, Lý Cẩn cũng là nghe thấy tiếng Mai Chi tỷ mà tỉnh dậy.

Vừa thấy trời đã sáng rồi, Cẩn ca nhi vừa vội vã vừa lo lắng bò dậy. Cũng nhờ tuổi trẻ, cho nên dù chỉ mới ngủ một hai canh giờ, nhưng sau khi thức dậy, tinh thần cũng phấn chấn lên.

Tự y mặc hỉ phục vào, còn nhớ lời tỷ tỷ nói, không thể để giày mới chạm đất, nên liền không thay giày.

Lý Uyển nghe được động tĩnh, liền đẩy cửa đi vào.

"Sao nhanh như vậy đã thay hỉ phục rồi? Trước phải ăn một chút gì chứ, nếu không chắc chắn sẽ không chịu nổi."

Gần đây Lý Uyển cũng vội vàng muốn hôn mê. Đây là lần đầu nàng xử lý chuyện thành thân, trong nhà không có trưởng bối chỉ dạy, nên có rất nhiều chuyện phải tự bản thân nàng đi tìm tòi đi hỏi thăm, có mấy lời đã căn dặn Cẩn ca nhi nhiều lần, nhưng lại vô ý quên mất.

Thấy Cẩn ca nhi đã thay hỉ phục, mới nhớ tới trước tiên phải cho y ăn chút gì đó mới được.

Thấy Cẩn ca nhi muốn cởi ra, Lý Uyển vội vã ngăn y, "Đã mặc vào rồi, nào có đạo lý lại cởi ra."

Chờ Cẩn ca nhi rửa mặt xong, nàng liền bưng chút đồ ăn cho y.

Hai đứa nhóc cũng bò dậy, vội vã mặc y phục.

*

Phòng cưới đã sớm xây xong vào năm trước, đồ dùng bên trong đều là một tay Cẩn ca nhi xử lý. Sau khi mặt trời mọc, dưới tiếng vang của pháo cùng kèn, Vân Liệt cưỡi Truy Phong xuất phát. Lần này y mang càng nhiều sính lễ hơn nữa, ngoại trừ hoàng thượng ban, còn có phần của lão gia tử đưa tới, hơn nữa là chính ông đặt mua, đủ mười tám chiếc xe ngựa.

Các thôn dân từ xa xa nhìn thấy sính lễ đó, ai ai cũng líu lưỡi không thôi. Ai ya, những thứ đồ này, e là có thể sử dụng cả đời đi? Bọn họ vừa ao ước vừa kiêu ngạo. Vừa nghĩ tới Cẩn ca nhi là người của Trúc Khê thôn họ, liền nhịn không được mà nhếch miệng nở nụ cười, những thôn khác không có ai được gả cho hoàng thân quốc thích, cũng chỉ có Cẩn ca nhi bọn họ mới có phúc khí này.

Người xem trò vui ngày càng nhiều, không chỉ có Trúc Khê thôn, mà cũng có không ít người từ những thôn kế bên tới.

Có người tinh mắt liền thấy được tướng mạo tân lang trước.

Vân Liệt ngồi trên lưng ngựa, một thân hồng y, gương mặt kia, dưới ánh dương quang chiếu rọi, sáng ngời như thần, ánh mắt sâu thẳm, tóc mai bay nghiêng trên chân mày, cái mũi anh tuấn, mỗi một nơi đều chứa đựng sự sủng ái to lớn của tạo hóa, tuấn mỹ đến khiến người ta choáng đầu hoa mắt.

Hán tử nhìn thấy đầu tiên kia có chút choáng, "Không đúng, tân lang không phải là nhi tử của trưởng công chúa Vân Liệt sao? Sao bị người đánh tráo rồi?"

Tất cả mọi người có chút nghi ngờ không thôi, "Ai dám giả mạo nhi tử trưởng công chúa?"

"Không đúng, các ngươi nhìn kỹ, đây rõ ràng chính là Vân Liệt! Chỉ là vết sẹo trên mặt hắn không còn thôi."

"Vết sẹo sâu như vậy làm sao có khả năng nói không còn là không còn?"

Mọi người không tin, nhưng khi đến xem tỉ mỉ, thì nửa gương mặt tuấn mỹ kia của Vân Liệt lại trùng khớp với người trước mắt. Rõ ràng nếu Vân Liệt không bị hủy dung, thì nhất định là cực kỳ tuấn mỹ, những người chân chính nhìn thấy vẫn kinh ngạc rớt mắt!"

Ái chà!

Cẩn ca nhi đã đủ dễ nhìn rồi!

Người thú y lại càng đẹp mắt nữa!

Những tiểu ca cùng tiểu cô nương trước đây từng sợ Vân Liệt nhìn thấy tướng mạo hắn, nhất thời mặt như đơ ra, trái tim cũng bị câu đi mất, hận mình trước đây sao mắt lại mù. Nếu như bọn họ có thể không sợ cái hung ác của hắn như Cẩn ca nhi, không chê vết sẹo trên mặt hắn, thì có phải là người được gả cho Vân Liệt chính là bọn họ rồi không?

Vốn dĩ thân hình Vân Liệt cao lớn, lại biết săn thú, một tiểu ca đã từng có ý với hắn cảm thấy hối hận không thôi. Sao lúc trước lại bởi vì sợ mà không dám thông đồng với hắn chứ, nếu như câu dẫn được, thì hiện tại y đã là nhất phẩm Hầu phu lang rồi, a a a, sao Cẩn ca nhi lại có mệnh tốt như vậy chứ, gả cho người soái như vậy!

Bạn lang* bên người Vân Liệt kiêu ngạo không thôi, bọn họ là những người đầu tiên biết Vân Liệt đã lành thương nha!

*bạn lang = 伴郎: phù rể, rể phụ

*

Ngay tại lúc này, một đội xa mã* cũng chạy tới.

*xa mã = 车马: xe ngựa

Khuôn mặt tuấn mỹ của Nhiếp Chi Hằng lộ ra trước tiên, hắn híp đôi mắt, nhìn chằm chằm căn nhà lá kia, ánh mắt cực kỳ thâm thúy. Hắn vén rèm lên, đối người trong xe ngựa nói, "Khẩn cản mạn cản*, rốt cục đã đuổi kịp, nhìn xem, phía trước chính là Trúc Khê thôn, mặt trời vừa lên, Vân Liệt đã đợi không kịp, tiểu tử này chỉ sợ hận không thể trời chưa sáng đã đem Cẩn ca nhi mang về nhà."

*khẩn cản mạn cản = 紧赶慢赶: đuổi theo hết sức

Vân lão gia tử cười ha hả nói, "Nên có người quản nó."

Phía sau bọn họ không chỉ có thị vệ, mà còn có một đội lính cưỡi đại mã, một người trong đó bĩu môi thầm thì oán giận, "Lão đại cũng thật là, thành thân cũng không nói cùng chúng ta một tiếng, may có Hoàng Lĩnh giúp đỡ nhìn chằm chằm hắn, nếu không chúng ta chẳng phải là đã bỏ lỡ một tiệc rượu sao."

Hoàng Lĩnh cười nói, "Không mời mà tới, ngươi còn dám oán giận, lão đại nếu muốn quật các ngươi, ta chỉ biết phụ họa thôi."

Vân Liệt cũng không biết là bọn họ đến. Mà cho dù biết được, thì đại khái là cũng sẽ không để trong lòng, thời khắc này, trong lòng hắn chỉ có Cẩn ca nhi. Ánh mắt hắn thâm thúy, vừa nghĩ tới còn phải đi ba vòng quanh làng, hắn liền hận không thể vọt thẳng tới cửa, đoạt Cẩn ca nhi mang về nhà.

Đã chờ bao nhiêu ngày, sắp tới đích rồi, phải bình tĩnh mới được.

Hắn một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, rốt cục miễn cưỡng cũng bình tĩnh lại.

Nghe thấy tiếng pháo, Cẩn ca nhi không nhịn được đột nhiên đứng lên, "Đến rồi?"

Lý Uyển cũng rất hồi hộp, sợ y không cẩn thận bị vấp hỉ phục ngã, liền vội vàng ấn y xuống giường, "Còn một chốc nữa, kiên trì chờ một chút."

Dưới mong ngóng của Cẩn ca nhi, đội ngũ đón tân nương cuối cùng cũng đã tới.

Khi Vân Liệt đi tới, mọi người trong sân đều sợ ngây người. Khi Lý Uyển đi ra ngoài cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ cũng như Cẩn ca nhi, mấy ngày gần đây cũng không nhìn thấy Vân Liệt, thấy vết sẹo trên mặt hắn đột nhiên không còn, ai ai cũng choáng.

Mai Chi tỷ cũng có chút thất thần, khi trên mặt Vân Liệt không còn vết sẹo lại dễ nhìn đến như vậy!

Cẩn ca nhi chờ đợi mà lo lắng không thôi, mơ hồ nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, hận không thể mang giày vào đi ra ngoài xem cho rõ ngọn ngành. Nhưng vì hạnh phúc mỹ mãn về sau, nên y vẫn cố nhịn lại!

Bên ngoài náo nhiệt không thôi.

Thật vất vả cuối cùng cũng đến phiên y ra sân, Cẩn ca nhi vội vã mang giày mới, bởi vì giày mới không thể dính đất, nên là Hổ Tử ca cõng y đi ra ngoài.

Ở nông thôn không chú ý quá nhiều, nên Lý Cẩn cũng không có đội khăn phủ đầu, y vừa liếc mắt liền nhìn thấy Vân Liệt trong sân.

Hắn cũng một thân hồng y, ngũ quan quỷ phủ thần tạc, dưới ánh dương quang chiếu rọi, gương mặt cơ hồ không chút tỳ vết nào tuấn mỹ đến khiến người ta thất thần. Trái tim Lý Cẩn bắt đầu ầm ầm nhảy lên kịch liệt, hắn quả nhiên cho y một tân lang đẹp trai nhất.

Lý Cẩn chỉ muốn quỳ liếm.

May là được cõng, y mới không run chân.

Nhị Hổ đưa Cẩn ca nhi trên lưng đến trước mặt Vân Liệt, Vân Liệt bế Cẩn ca nhi lên.

Bởi vì tân nương không phải nữ tử, nên có thể không ngồi kiệu hoa. Vân Liệt trực tiếp ôm Cẩn ca nhi lên lưng con ngựa của mình, hắn cũng ngồi lên, hai người cùng cưỡi.

Vân Liệt cứ như vậy đưa tiểu phu lang của hắn đi đến tân phòng.

Cẩn ca nhi lặng lẽ dựa vào lồng ngực hắn, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn, hạnh phúc đến không nhận rõ được phương hướng.

Hết chương 94 – 04/03/2019

_________

*vằn thắn

_________

Yên: cuối cùng cũng vào được wattpad trong chính căn nhà của mình. Mừng rớt nước mắt! Không biết chuyện gì xảy ra nữa, mà chỉ có mạng viettel mới vào được wattpad, fpt lẫn vnpt đều không được. Cám ơn mấy bạn đã chỉ giáo cách chỉnh nhaaa! ^.^ <3 <3 <3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.