Edit + Beta: Yên Vân
Nếu như đưa đứa nhỏ đến vị cô cô hết ăn rồi lại nằm kia của y, chính ả còn phải chịu đòn, thì làm sao có khả năng che chở được đứa nhỏ? Nếu đưa đến cữu cữu kia của nó, vừa nghĩ đến hoàn cảnh tái bắc ác liệt, Lý Cẩn liền cảm thấy đau lòng.
Lý Cẩn càng nhìn càng cảm thấy không nỡ, y hôn lên khuôn mặt tiểu tử, "Bảo bảo, thúc thúc tìm được người nhà con rồi, con có muốn trở về không?"
Tiểu tử run lên, ánh mắt toát ra vẻ hoảng sợ.
Lý Cẩn liền vội vàng ôm bé vào ngực, dỗ dành nói, "Được được được, ta không trở về. Cùng thúc thúc về nhà có được không?" Nói xong lại cảm thấy không đúng lắm, ấn theo bối phận thì hẳn là nó phải gọi mình là cữu cữu đi?
Đúng rồi, thân là cữu cữu của tiểu tử, y hẳn là cũng có quyền được thu dưỡng nó chứ? Nhưng dù sao cũng không phải trực hệ, Cẩn ca nhi cũng có hơi chột dạ.
Nhìn ra tâm tư y, Vân Liệt nắm tay y, "Muốn nhận cứ nhận."
Ánh mắt Lý Cẩn sáng lên, đúng rồi, mình còn có Vân Liệt nha, tốt xấu gì hắn cũng là Hầu gia nha, có thể quyết định được việc này đi?
Đôi mắt Lý Cẩn sáng lấp lánh, vui sướng nơi đáy mắt lộ rõ, "Thật sự có thể thu dưỡng chứ?"
Vân Liệt gật đầu.
Lý Cẩn hoan hô một tiếng, lại đột ngột hôn lên môi hắn một cái.
Thị vệ ngẳng đầu nhìn trời, Tần bá xoa xoa khuôn mặt già nua.
Lý Cẩn hôn xong, mới nhớ đến bên cạnh còn có người ngoài. Thế nhưng điều này hoàn toàn không ngăn được tâm tình hưng phấn của y, y sướng đến phát rồ rồi, lại ôm tiểu tử hôn một cái.
Lý Cẩn luôn mãi nói cảm tạ cùng thị vệ, tiễn hắn đi rồi, thừa dịp Tần bá không chú ý, lại nhịn không nổi hôn Vân Liệt một chút.
Đáy mắt Vân Liệt lóe lên ý cười, thấy y vui vẻ như vậy, thuận tiện nhìn đứa nhỏ cũng vừa mắt một chút.
Lý Cẩn cười đến không thể nào vui hơn nữa, lại bế đứa nhỏ lên, nháy mắt mấy cái, "Bảo bảo sau này sống cùng thúc thúc có được không? Nếu vui thì thân thân* thúc thúc một cái, nếu không thúc thúc sẽ không nuôi con."
*thân = 亲: hôn
Đứa nhỏ ngẩn người.
Lý Cẩn kiên trì chờ bé phản ứng.
Nhưng đứa nhỏ lại không nhúc nhích.
Lý Cẩn đặt nhóc xuống đất, làm ra dáng vẻ hù dọa nhóc, "Được rồi, nếu bảo bảo không vui, vậy thì thúc thúc không cần bảo bảo nữa, thúc bảo thị vệ thúc thúc đưa con đến nhà cữu cữu, nhà hắn cũng có bảo bảo, còn có thể chơi đùa cùng con."
Đứa nhỏ đột nhiên lao vào người Lý Cẩn, đáy mắt mơ hồ có ánh nước.
"Không đưa."
Tiếng nói tiểu tử nho nhỏ, nhưng lại hết sức kiên định.
Bé ôm lấy chân Cẩn ca nhi, không muốn buông tay!
Cẩn ca nhi không nghĩ tới bé lại mở miệng nói chuyện, nhất thời kích động muốn xĩu. Y bế tiểu tử lên, "Đây là bảo bảo nguyện ý sống cùng thúc thúc?"
Tiểu tử khịt khịt mũi, đáy mắt chứa đựng một tầng sương mù, trông rất đáng thương, Lý Cẩn vừa đau lòng vừa cao hứng.
Tiểu tử không mở miệng thêm nữa, chỉ vụng về đưa cái đầu nhỏ tới, hôn lên mặt Cẩn ca nhi một cái. Đôi môi mềm mại, chỉ chạm nhẹ, liền rời đi, như lông chim quét ngang đáy lòng.
Mắt Lý Cẩn cay cay, cảm thấy mười ngày nay không uổng công thương đứa nhỏ.
Mấy ngày sau đó, Cẩn ca nhi vẫn luôn hưng phấn, phút chốc thêm một bảo bối, lại còn không cần chịu khổ, nhất định phải vui mới được. Thấy y vui vẻ, ánh mắt Vân Liệt cũng lóe tia cười theo.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, rốt cục đến ngày thứ năm đã đến Trúc Khê thôn.
Mặt trời chiều ngã về tây, chính là thời điểm đẹp nhất, nhìn từ xa xa thôn trang như khoác lên một tầng lụa mỏng với sắc màu ấm áp, cực đẹp. nơi xa hơn là non xanh nước biếc, tất cả đẹp không sao tả xiết.
Tâm tình Lý Cẩn cũng vô cùng tốt đẹp, đi ra ngoài một tháng, rốt cục cũng trở về, thời khắc này y chỉ muốn về nhà càng nhanh càng tốt.
Khi xe ngựa đi vào làng, cũng là lúc học đường tan khóa.
Đám tiểu hán tử cười nhảy chạy tới.
"Oa! Lại có một đôi bạch mã! Mau xem! Hai chiếc xe ngựa luôn, phía sau còn chở đầy đồ vật! Thôn chúng ta lại có quý nhân tới nè!"
"Có khi nào lại có thánh chỉ không? Lần trước có mấy chuyến xe đến, có mang theo thánh chỉ nha!"
Bọn nhỏ hưng phấn la hét, mỗi đứa đều vui vẻ. Có đứa gan to nhảy nhảy nhót nhót chạy lại xe ngựa, kích động hô lên, "Các người là đến truyền thánh chỉ sao?"
Lý Cẩn nghe thấy tiếng nói, xốc mành lên, cười nói, "Ngóng trông thánh chỉ như thế sao."
Có hài tử nhanh mắt lia tới Cẩn ca nhi, cười nói, "Thì ra là Cẩn thúc thúc trở về rồi!"
Lý Lâm nghe được động tĩnh cũng lộ ra cái đầu nhỏ nhìn lên, thấy Lý Cẩn, nó hưng phấn phất phất tay phía Cẩn ca nhi, "Thần ca nhi, mau nhìn xem, cữu cữu của ngươi trở về rồi."
Thần ca nhi đeo túi bố nhỏ, mới từ lớp học đi ra, nhóc trước sau vẫn yên lặng, nghe thấy lời Lâm tiểu tử nói, đôi mắt xinh đẹp mở to, lúc này mới giật giật, nhanh chóng chạy về phía xe ngựa.
Lý Cẩn vừa nhảy xuống xe ngựa, thấy Thần ca nhi chạy tới, liền bế tiểu tử lên, "Bảo bối, có nhớ cữu cữu không?"
Thần ca nhi bị ôm, có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ.
Nhóc lớn lên rất dễ nhìn, đôi mắt đẹp như biết nói, khi thẹn thùng như thế, càng xinh đẹp hơn. Lý Cẩn hôn tiểu tử một cái, cười xấu xa nói, "Ai u, chỉ một tháng không gặp, Thần ca nhi nhà ta trở nên càng dễ nhìn nha, có phải là lén cữu cữu ăn thứ gì tốt không?"
Mặt Thần ca nhi nóng lên, lắc lắc đầu nhỏ, "Xuống dưới."
Thấy nhóc thật sự thẹn thùng, Lý Cẩn liền đặt nhóc xuống.
"Cẩn thúc thúc, Cẩn thúc thúc, thúc rốt cục trở về rồi."
Bọn nhỏ dồn dập cùng nhau chào hỏi Lý Cẩn.
Lý Cẩn cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Lâm tiểu tử, lại nói với những đứa trẻ khác, "Đúng vậy nha, thúc thúc về rồi."
Y mua không ít đường quả từ kinh thành, liền bảo Tần bá lấy ra chia cho bọn nhỏ. Bởi vì y mua nhiều lắm, nên mỗi đứa một cái mà vẫn còn lại không ít. Đôi mắt bọn tiểu tử sáng lấp lánh, có một đứa còn hưng phấn hô, "Cẩn thúc thúc, đây là kẹo cưới của thúc cùng Vân thúc thúc sao?"
*đường quả = 糖果: kẹo
*kẹo cưới = 喜糖 (minh họa trên ảnh bìa – cover)
Lý Cẩn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó, "Dĩ nhiên không phải rồi, kẹo cưới không chỉ có một chút này thôi đâu, đến lúc đó sẽ cho các ngươi ăn đủ có được không?"
Bọn nhỏ hưng phấn hô một tiếng "hạo".
Tần bá không nhịn được cũng cười theo.
Lý Cẩn bị ông nhìn mà hai má nóng lên.
Mấy ngày nay y hưng phấn có chút quá hăng, nên quên mất bên người còn có một lão nhân.
Nhìn Vân Liệt đem bảo bảo từ trên xe ôm xuống, Lý Cẩn liền kéo tay bảo bảo, giới thiệu với Thần ca nhi, "Mau nhìn, cữu cữu lên trời trộm một tiểu đệ đệ xuống cho con nè, Thần ca nhi thích không?"
Thần ca nhi mở đôi mắt to nhìn đứa nhỏ.
Lý Cẩn mỗi tay dắt một đứa, "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
Lúc Lý Cẩn về đến nhà, tỷ tỷ cũng mới vừa làm cơm tối xong, đang chờ Thần ca nhi trở vể. Tiểu hồ ly nghe thấy động tĩnh, vọt ra trước tiên. Một tháng không gặp, nó đã lớn hơn một chút, bộ lông có màu đỏ rực cực kỳ đẹp.
Thần ca nhi khom lưng bế nó lên.
Nghiên tỷ cũng chạy theo vọt tới, "Cữu cữu, cữu cữu, cữu cữu rốt cục trở về rồi!"
Tiểu nha đầu chạy vội tới, tiếng nói lảnh lót êm tai, giống như tiếng chim hoàng oanh. Lý Cẩn rất kích động, dang tay đem tiểu nha đầu bế lên, "Đúng vậy, cữu cữu rốt cục trở về rồi! Nghiên tỷ có nhớ cữu cữu không?"
Nghiên tỷ gật đầu mạnh mạnh, đôi mắt tiểu nha đầu cũng đỏ lên, ôm lấy cổ cữu cữu không muốn buông tay.
Từ lúc tiểu tử đến nơi mới này, đôi mắt to tràn đầy bất an, vẫn cứ nắm chặt y phục Cẩn ca nhi. Khi Lý Cẩn bế Nghiên tỷ đi về phía trước, chân nhóc ngắn, phải đi nhanh gấp đôi mới đuổi kịp.
Lý Uyển mừng rỡ từ phòng bếp đi ra, vừa liếc mắt liền nhìn thấy được tiểu tử, "A, đây là con cái nhà ai? Nhìn thật lạ, không phải ở thôn chúng ta đi?"
Lý Cẩn cười cười, lúc này mới thả Nghiên tỷ xuống, kéo bàn tay nhỏ tiểu tử, giới thiệu, "Tỷ, tỷ không cảm thấy rất giống hai chúng ta sao? Đây là nhi tử của đệ. Đến đây bảo bối, đây là cô cô, sau này chúng ta sẽ cùng ở một chỗ đó, biết không. Nàng chính là cô cô thúc vẫn hay nói với con, tiểu cô nương xinh đẹp này chính là Nghiên tỷ, nhỏ hơn con mấy tháng, là muội muội."
Lý Uyển cau mày lại, mới đi kinh thành một chuyến, sao lại mang về thêm một hài tử thế này, lại còn là nhi tử? Còn chưa thành thân với Vân Liệt nữa, nhi tử từ đâu ra chứ? Tuổi cũng hoàn toàn không phù hợp nữa.
Đoán rằng hẳn là y nhặt được, Lý Uyển buồn cười không thôi, Vân Liệt cũng không quản chút nào sao?
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.
Vân Liệt cùng Tần bá cũng đi vào, hai người đem đồ vật trên xe ngựa nhấc xuống, chuyển từng kiện từng kiện vào trong.
Mi tâm Lý Uyển giật một cái, liếc nhìn Cẩn ca nhi, "Tại sao lại mua nhiều đồ như vậy? Không biết cách sống như thế, sau này nếu không có tiền thì xem đệ tiêu cái gì."
Lý Cẩn buồn cười không thôi, đẩy tỷ tỷ vào trong nhà, nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Đệ mua cũng không có bao nhiêu, không ít thứ là Vân Liệt mua nha."
Thật vất vả mới dọn đồ xong, thì nhà chính lại bị chất đầy.
Lý Uyển thở dài không ngớt. Trước kia nghèo thì nghèo rớt mồng tơi, hiện tại thì ngược lại tốt rồi, trong phòng cũng chứa không nổi nữa. Một tháng Cẩn ca nhi đi, mỗi đêm nàng đều không ngủ ngon được, sợ mấy kẻ không có mắt vào nhà cướp đồ đi.
Nhưng nàng không biết, trước khi đi, Vân Liệt đã đem toàn bộ du thủ du thực trong thôn đánh một trận. Bọn chúng kiêng kỵ thân phận của Vân Liệt, đương nhiên không dám cướp đồ nhà họ, huống hồ bây giờ trong nhà còn có một con chó nghiệp vụ của quân đội, nhìn từ xa xa đã khiến người ta sợ hãi, ai lại dám bước tới trộm chứ?
Bởi vì đã định thân, nên không cần phải kiêng kỵ nhiều như trước nữa, Lý Uyển giữ Vân Liệt cùng Tần bá ở lại cùng ăn một bữa cơm. Biết được sau này Tần bá muốn ở lại Trúc Khê thôn dưỡng lão, nên Lý Uyển cũng quan tâm ông nhiều hơn.
Tần bá vẫn luôn cười ha ha, chẳng mấy chốc đã hòa hợp với Nghiên tỷ, còn Nghiên tỷ cứ một tiếng lão bá ba hai tiếng lão bá bá, dẻo mồm vô cùng.
Cơm nước xong, Vân Liệt cùng Tần bá bá liền rời Lý gia.
Lý Cẩn liền đến nhà Mai Chi tỷ một chuyến. Lần này y từ kinh thành trở về có mang không ít thứ tốt, ngoại trừ mua cho Thụy tiểu tử cùng Lâm tiểu tử một bộ giấy bút nghiên mực cùng vài cuốn sách, thì còn cho các nàng Mai Chi tỷ mấy tấm vải.
Mang đồ đưa đến Lý gia rồi, khi Mai Chi tỷ tiễn y, y liền kín đáo đưa cho Mai Chi tỷ một bộ trnag sức, một cái trâm cài, một đôi vòng tay vàng.
Sau khi Mai Chi thấy, nghiêm mặt, "Cẩn ca nhi, ngươi làm cái gì vậy?"
Lý Cẩn cũng sợ nàng sẽ như vậy, nháy mắt mấy cái, "Làm đệ đệ mua cho tỷ tỷ đồ trang sức cũng không được sao? Đệ mua cho tỷ cùng tỷ tỷ một bộ, hai bộ giống nhau như đúc, các tỷ muốn mang thì mang, không muốn mang thì giữ lại tặng cho con dâu cũng được, tùy các tỷ xử lý."
Đôi mắt Mai Chi có chút cay cay, "Quý như vậy..."
Lý Cẩn đánh gãy lời nàng, "Cái này tính là quý gì, đệ hiện tại có không ít gia sản đây, được rồi, nhanh nhận lấy đi. Đúng rồi, Mai Chi tỷ, đệ còn thu dưỡng một hài tử, ngày mai tỷ đến nhà đệ xem một chút, tiểu tử cực kỳ đáng yêu nha."
"Sao lại thu dưỡng hài tử?"
Lý Cẩn thành công dời đi đề tài, y cười ha ha giải thích lại.
Rốt cục lúc về đến nhà, tiểu tử vẫn đứng ở cửa chờ y. Vừa nhìn thấy y, Nghiên tỷ liền lớn tiếng nói, "Cữu cữu, cửu đi rồi, bảo bảo đợi một hồi cữu vẫn chưa về, còn muốn đi ra ngoài nữa."
Đứa nhỏ bây giờ chỉ nghe lời Lý Cẩn nói, Lý Cẩn nói với nó lập tức trở về, nó mới không nhất định phải đi theo. Nhất định là cảm thấy "một chốc" đã hết rồi, thấy Cẩn ca nhi vẫn chưa trở về, nên lúc này mới cuống lên.
Lý Cẩn bế tiểu tử lên, hôn một cái, vỗ đầu nhỏ Nghiên tỷ một cái, "Cái gì mà bảo bảo, con phải gọi là ca ca."
Nghiên tỷ che đầu nhỏ lại, cười hì hì nói, "Con muốn đệ đệ, cữu cữu sinh đệ đệ cho con đi."
Quỷ nha đầu này, sao mới một tháng không gặp mà cũng thành tinh rồi?
Lý Uyển buồn cười không thôi, "Chân ca nhi không phải mới có thêm đệ đệ sao? Mấy ngày trước Chân ca nhi dẫn con bé đi xem đệ đệ, con bé vẫn luôn khen đệ đệ đáng yêu, cũng muốn có đệ đệ, còn muốn đem đệ đệ Chân ca nhi ôm về nhà chúng ta nuôi. Trương đại nương nói với nàng, đệ thành thân rồi sẽ sinh ra một đứa càng đáng yêu hơn, nên nàng ta mới không đòi nữa."
Lý Cẩn có chút 囧.
Y nắm tay hai hài tử vào nhà.
Thần ca nhi đang đọc sách, thấy cữu cữu về, mới đi ra ngoài.
Người một nhà náo náo nhiệt nhiệt trò chuyện một hồi, Lý Cẩn liền mang tiểu tử cùng Thần ca nhi đi ngủ.
Dỗ tiểu tử ngủ rồi, y mới đi ra ngoài.
Tỷ tỷ đang ở nhà chính may hầu bao, thấy đèn tối như vậy, Lý Cẩn cau mày, "Tỷ, tỷ phải thương yêu đôi mắt mới được, ánh sáng kém như vậy, rất dễ hỏng mắt. Sau này không được như vậy nữa, Thần ca nhi cũng vậy, buổi tối không thể để nó xem sách, ban ngày học một ít cũng đủ rồi."
Lý Uyển buồn cười không thôi, "Được được được, nghe đệ."
Nàng thu kim chỉ lại, "Chuyện hài tử đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Cẩn liền nói lại thân thế tiểu tử cho tỷ tỷ.
Tỷ tỷ cau mày, "Nguyên lai là hài tử tam biểu muội?"
Lý Uyển vẫn còn nhớ âm dung tiếu mạo của tam biểu muội. Nàng lớn hơn Cẩn ca nhi ba tuổi, khi còn bé vô cùng thích cười, miệng cũng ngọt, nhị cữu cữu đặc biệt yêu thương nàng, không nghĩ tới lại bị đánh chết.
*âm dung tiếu mạo = 音容笑貌: nét mặt, tiếng nói, nụ cười
Trong lòng Lý Uyển vô cùng khó chịu, nghĩ đến điều gì đó lại có chút lo lắng, "Đệ muốn nuôi dưỡng bảo bảo, Vân Liệt có đồng ý không?"
Hết chương 92 – 25/02/2019