*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Yên Vân
Mãi cho đến khi xử lí xong vết thương, sắc mặt Vân Liệt mới không lạnh lẽo như vậy nữa, "Đau dữ lắm sao?"
Vân Liệt đã từng bị thương từ tên, cũng đã từng bị đao thương làm thương tổn, bất kể là loại thương tổn gì hắn cũng đều không để trong lòng. Bây giờ thấy Cẩn ca nhi bị thương như vậy, hắn không gì đau lòng hơn.
Lý Cẩn cười cong cong mặt mày, cố ý trêu đùa hắn, "Hôn nhẹ liền hết đau."
Vân Liệt buồn cười không thôi, bước lên một bước, ngăm trở tầm mắt của tiểu hài, rồi nghiêng người hôn lên môi Cẩn ca nhi một cái.
Lý Cẩn nhỏ giọng lầm bầm một câu, "Cho ngươi hôn vết thương mà, ai cho ngươi hôn chỗ này."
Thấy tiểu tử cứ mãi nhìn chằm chằm vết thương của mình, Lý Cẩn vuốt đầu tiểu tử, cười híp mắt nói, "Nào, bảo bảo, thổi thổi tiên khí cho thúc thúc, thổi toàn bộ cảm giác đau đớn đi."
Vẻ mặt bé con mê man.
Lý Cẩn lại đùa bé một chút nữa.
Đến trưa, y dỗ tiểu tử ngủ, sau đó cùng Vân Liệt nói chuyện tiểu hài bị thương, "Ngươi nói xem đến tột cùng là ai ngược đãi đứa nhỏ? Lỡ như là người nhà, nếu chúng ta đưa nó về thì chẳng phải là đẩy nó vào hố lửa sao?"
Nghĩ đến lời bọn buôn người nói, Cẩn ca nhi thở dài, cũng không biết người chết kia đến tột cùng là ai.
Vân Liệt, "Tìm được người nhà nó trước rồi nói sau đi, chỉ dựa vào suy đoán không hẳn đã chính xác."
Lý Cẩn nghĩ cũng phải, xe tới trước núi ắt sẽ có đường.
Buổi tối hôm đó hai người không ngủ cùng nhau, bởi vì Cẩn ca nhi bị thương, sợ y ngủ giường nhỏ không thoải mái, nên Vân Liệt để y vào phòng trong.
Tiểu từ nằm cạnh bên, phía trong, hình dáng nho nhỏ, chỉ chiếm một chút xíu chỗ nằm.
Lý Cẩn còn kể chuyện cho nhóc nghe trước khi ngủ.
Vẻ mặt tiểu tử có chút ngơ ngác, không nhìn ra được có vui vẻ hay không, chỉ có lông mi run rẩy. Cẩn ca nhi hôn nhóc một cái mới dỗ nhóc ngủ.
Ngày hôm sau, ăn bữa sáng xong, Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi liền theo kế hoạch xuất phát. Sợ mang theo tiểu tử sẽ không tốt, nên Cẩn ca nhi quyết tâm không dẫn nó theo. Y xoa đầu tiểu tử, nói, "Thúc thúc đi ra ngoài có một số việc, trưa sẽ trở về, bảo bảo ở nhà chờ thúc thúc có được không? Chốc nữa nói Tần bá lấy thức ăn ngon cho con."
Đứa nhỏ không hé răng.
Đến lúc Vân Liệt cùng Lý Cẩn sắp đi đến cửa, nhóc lại đột nhiên đuổi theo, bởi vì chạy quá nhanh nên bị vấp té. Nhóc không khóc, yên lặng bò dậy.
Lý Cẩn có chút đau lòng, vội vã quay lại, đỡ tiểu tử lên.
Vân Liệt nhàn nhạt nói, "Mang theo nó đi, hôm qua ta đã cho người bẩm báo cùng hoàng thượng."
"Thật không sao?" Lý Cẩn có chút chần chờ.
Vân Liệt nắm nắm tay y, "Tin tưởng ta."
Lý Cẩn cong cong môi, y đương nhiên tin hắn, chỉ là sợ mang thêm phiền phức cho hắn thôi. Thấy Vân Liệt hoàn toàn không để ý, Cẩn ca nhi liền bế tiểu tử lên.
Vân Liệt cau mày, nhanh chóng đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, đứa nhỏ lại dùng sức vùng vẫy một hồi.
Vân Liệt lạnh lùng nói, "Không ngoan liền ném đi."
Đứa nhỏ run lên một cái, nhưng vẫn tiếp tục giãy dụa.
Lý Cẩn buồn cười không thôi, trừng mắt nhìn Vân Liệt, lại hôn lên hai má đứa nhỏ, "Bảo bảo không sợ, Vân thúc thúc dọa con sao, có thúc thúc ở đây, hắn mới không dám ném con. Bởi vì thúc thúc bị thương, nên Vân thúc thúc mới không muốn để cho thúc ôm con. Để cho hắn ôm một chút có được không?"
Sau khi đứa nhỏ nghe được, mức độ giãy dụa mới nhỏ đi một chút.
Lý Cẩn cao hứng liền hôn nhóc một cái, không chút nào keo kiệt mà khích lệ, "Bảo bối giỏi quá đi, đi nào, thúc thúc dẫn con đi tham quan hoàng cung."
Ra sân, họ lên xe ngựa, Lý Cẩn vén mành lên, đưa tiểu tử đến nhìn cảnh sắc chung quanh, vừa đi vừa chỉ cho nhóc, kẹo hồ lô nè, khách điếm nè, còn bảo Vân Liệt xuống xe mua bánh đậu cho nhóc ăn.
Thấy Vân Liệt mua nhiều quá, y cũng không nhịn được cũng ăn một chút.
Nhìn Cẩn ca nhi ăn vui vẻ, khóe môi Vân Liệt cũng nhếch lên một nụ cười. Lý Cẩn nhân cơ hội nhét một khối vào trong miệng hắn.
"Ngọt không?" Y ngẩng đầu lên, cười vô cùng sung sướng.
Vân Liệt gật gật đầu, đưa ngón cái lau lau bánh đậu dính bên môi y, liếm lên, ăn xong rồi, mới đường hoàng trịnh trọng nói ngọt.
Hai má Lý Cẩn đột nhiên nóng kên, anh người yêu lại bạo dạn như vậy quả thật không chịu nổi mà, y lầm bầm một câu, làm bé ngoan ăn hết phần còn lại.
Xe ngựa chạy gần nửa canh giờ, cuối cùng đã tới cửa hoàng cung. Cung điện nguy nga vô cùng bệ vệ, từ cổng vào có thể nhìn thấy tường viện cao cao, mái hiên với bích họa tinh xảo, mỗi một nơi đều là lao động trí tuệ của loài người.
Khi bọn họ xuống xe, đã có các tiểu thái giám cố ý đứng tại cửa để nghênh đón bọn họ, trong tay các tiểu thái giám còn nâng một chiếc kiệu*. Bọn họ có chút sợ Vân Liệt, cung cung kính kính chào hỏi rồi liền cúi đầu xuống.
*kiệu = 步辇 (hình minh họa cuối truyện)
Lý Cẩn nhìn thấy kiệu, lầm bầm một câu, còn tưởng rằng hoàng thượng thật khó nói chuyện. Cẩn ca nhi cũng không biết rằng, kiệu là do Vân Liệt cố ý căn dặn hoàng thượng chuẩn bị, sợ trên đùi y có thương tích sẽ không đi được đường quá xa.
Đầu gối Lý Cẩn xác thực là còn rất đau, ngày hôm qua té một cú, cảm giác như bị đập thẳng vào xương cốt, ngủ một đêm không chỉ không có giảm bớt, mà trái lại càng đau hơn. Y cũng không suy nghĩ thêm gì, trực tiếp bước lên kiệu, rồi ôm tiểu tử vào trong lòng.
Vân Liệt đi bên cạnh y, thấy Cẩn ca nhi hiếu kỳ nhìn xung quanh, thì liền giới thiệu sơ cho y một chút.
Mùa này, lá cây bên ngoài đã rơi rụng gần hết, nhưng cảnh sắc trong hoàng cung vẫn tươi mát như thường. vừa vòng qua một ngọn giả sơn, liền thấy xa xa là một mảnh biển hoa, phóng vào tầm mắt, sắc thái vô cùng diễm lệ.
Thấy Cẩn ca nhi liếc mắt nhìn nhiều, tiểu thái giám bên người rất tri kỷ mà giải thích, "Đây là túy tửu phù dung*, bởi vì Dương quý phi yêu thích, nên hoàng thượng cố ý cho cấy ghép tại lưu vực Hoàng Hà rồi mang đến đây, một ngày hoa biến hóa ba lần, đặc biệt thần kỳ, lá còn có thể làm thuốc, có công hiệu thanh phổi, thanh nhiệt, giải độc."
*túy tửu phù dung = 醉酒芙蓉 (ảnh minh họa cuối truyện)
*phù dung = hoa dâm bụt
Lý Cẩn cười cười, "Quả thật rất thần kỳ."
Nói trắng ra chính là hoa phù dung.
Hoàng cung hơi lớn, đi vòng nửa ngày, đến khi Lý Cẩn đã không còn nhận rõ được phương hướng, cuối cùng cũng đã tới Từ Ninh cung. Từ Ninh cung là cung của thái hậu, phải đi lên thêm vài bậc thang.
Vân Liệt bắt tiểu tử ôm vào trong lồng ngực, hạ mắt nhìn Cẩn ca nhi, "Chân thế nào?"
Lý Cẩn chớp mắt mấy cái, "Không sao."
Vốn dĩ không có cảm giác gì, nhưng khi đến rồi, Lý Cẩn lại có chút hồi hộp. Vừa nghĩ tới bên trong không chừng còn có trưởng công chúa, nương của Vân Liệt, y bỗng có chút thấp thỏm bất an.
Nhận ra được y căng thẳng, Vân Liệt đưa tay nắm chặt tay y, một tay kia ôm hài tử. Sợ bị ngã xuống, đứa nhỏ đưa tay tóm chặt y phục của hắn. Cảnh sắc chung quanh khiến người ta hoa cả mắt, tiểu tử đã sớm choáng váng, ánh mắt vô cùng mê man.
Suốt quãng đường đi vào Từ Ninh cung, Vân Liệt đều nắm tay Lý Cẩn.
Cung điện tráng lệ, khí thế phi phàm, bên trong có ba người ngồi, hai nữ một nam. Ngũ quan nam nhân cực kỳ anh tuấn, trên người mặc một bộ long bào màu vàng óng, so với trên ti vi có chút sai lệch, còn ngũ quan thì cứng cỏi, uy nghiêm mười phần.
Thấy bọn họ đang đợi, tim Lý Cẩn đột nhiên đập có chút nhanh.
Dù cho rõ ràng Vân Liệt còn mang theo một hài tử đến, nhưng đến khi chân chính nhìn thấy, hoàng thượng vẫn híp mắt một chút, trong ánh mắt chứa nhiều điều thú vị.
Thân hình Vân Liệt cao lớn, thần sắc lạnh nhạt, ôm hài tử như kẹp một món đồ chơi, hình ảnh rất thú vị. Vẻ mặt tiểu tử ngơ ngác, có chút tương tự Cẩn ca nhi, khi ba người đứng cùng một chỗ, đặc biệt hài hòa.
Hoàng thượng không nhịn được cong môi một chút.
Thấy hoàng thượng mỉm cười nhìn bọn họ chằm chằm, mặt Lý Cẩn liền nóng lên, giãy giãy, Vân Liệt lại tóm chặt tay y không buông.
Lý Cẩn có chút 囧.
Ngồi bên cạnh hoàng thượng chính là thái hậu. Bà ung dung hoa quý, hai bên tóc mai điểm chút bạc, nhưng cũng không trông già nua, đôi mắt có vẻ sắc bén. Bên tay phải là một nữ tử, cực kỳ xinh đẹp, từ lúc Lý Cẩn tiến vào, vẫn luôn nhìn chằm chằm y.
Lý Cẩn bị nàng nhìn đến tê cả da đầu, hai chân bỗng có chút nhũn mềm khó hiểu. nhận ra được y căng thẳng, Vân Liệt liền choàng tay ôm eo y, vuốt vuốt tay y trấn an.
Lý Cẩn cười với hắn, bất an trong lòng tản đi hơn phân nửa.
Vân Liệt ngước lên nhìn hoàng thượng, trầm giọng nói, "Cẩn ca nhi ngày hôm qua bị thương, không thể quỳ xuống, Vân Liệt thay y bái kiến hoàng thượng."
Nói xong liền đặt đứa nhỏ xuống đất, dự định hành lễ.
Ngũ quan hắn lạnh lùng cứng rắn, vẻ mặt xa cách, nhất cử nhất động đều là chăm sóc Cẩn ca nhi, hoàng thượng bỗng cảm thấy buồn cười khó hiểu, không nghĩ tới sẽ có một ngày còn có thể nhìn thấy bộ dáng này của hắn.
Ngài ho khan một tiếng, phất tay áo, nói, "Tính lại cũng không cần hành lễ, cũng không phải đang thượng triều, gọi cữu cữu là được. Ngươi cũng vậy, vừa đi liền đi hai năm, không một lời báo trước, nói định thân liền định thân, có phải nếu như không triệu hồi ngươi đến, thì đời này ngươi cũng không định trở về?"
Vân Liệt không hé răng.
Thần sắc hắn lạnh nhạt trước sau như một, vừa nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trong lòng trưởng công chúa khó chịu vô cùng. Nàng luôn dùng dư quang lén lút quan sát Vân Liệt, thấy hắn từ đầu đến cuối đều không nhìn mình dù chỉ một cái liếc mắt, trái tim nàng như bị bỏ trên một ngọn núi băng, vừa lạnh vừa đau.
Thái hậu hiểu rõ trưởng công chúa nhất, thấy nàng khó chịu, cũng không kiềm được mà khó chịu theo, "Vân Liệt, ngươi không một lời chào hỏi đã rời đi, nói đi là đi, có còn đặt chúng ta vào mắt hay không? Chúng ta không nợ ngươi cái gì, đừng có mỗi lần gặp đều kéo cái gương mặt đó."
Lý Cẩn có chút nghe không nổi, không nhịn được cười nói, "Thái hậu nương nương, có thể là ngài không ở cùng Vân Liệt nhiều, quanh năm hắn đều mang cái vẻ mặt này, trời sinh không biết cười. Có thể gặp được người chí thân, hắn sao có khả năng làm mặt này nọ chứ? Các ngài cũng đâu làm chuyện gì có lỗi với hắn."
Thái hậu bị hắn phản lại một đòn, sắc mặt có chút không chịu được, "Làm càn, chuyện nhà của chúng ta, đến lượt người ngoài ngươi xen mồm?"
Ánh mắt Vân Liệt có chút lạnh đi, nhếch môi dưới một cách trào phúng, "Y là phu lang ta nhận định, ta đã xin thú, không bao lâu nữa chúng ta sẽ thành thân, y mới chính là người nhà danh chính ngôn thuận của ta, có tư cách nghị luận bất cứ chuyện gì của ta."
Thái hậu bị hắn làm cho nghẹn một chút, giận đến ngực phập phồng.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng cầm tay thái hậu, lắc đầu cùng bà một cái, trong ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu. Thái hậu hận thiết bất thành cương*, bà liếc mắt trừng nàng, nhưng chung quy vẫn không phát hỏa.
*hận thiết bất thành cương = 恨铁不成钢: chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) (theo từ điển Lạc Việt)
Trưởng công chúa hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói, "Liệt Nhi, chúng ta gọi con trở về, không phải muốn cãi nhau với con, kinh thành nhiều quý nữ như vậy, hiền thục, văn nhã, thế nào mà không có? Con thật sự nhận định y? Con có hiểu rõ y không? Y thật đáng giá để con vì y mà chống đối tình thân?"
Vân Liệt nhàn nhạt nhìn nàng một cái, "Có đáng giá hay không, là chuyện của ta."
Trong lòng trưởng công chúa nhói lên, sắc mặt có chút tái nhợt.
Hoàng thượng sờ sờ chóp mũi, đã biết sẽ xuất hiện tình cảnh này. Theo ngài nghĩ, Vân Liệt muốn thành thân với ai, nghĩ tới cuộc sống thế nào, có hài lòng hay không, không thể để tự hắn sao? Cố tình dằn vặt ra thế này, ngoại trừ khiến lòng Vân Liệt không thoải mái, thì còn có thể có chuyện tốt gì chứ?
Hết chương 86 – 15/02/2019
_________
*kiệu - cái này không hẳn là kiệu, nếu ai biết tên chính xác thì chỉ giáo nha.
*túy tửu phù dung: còn có tên gọi khác như mộc liên, sương giáng hoa, đại diệp phù dung...
xem thêm: https://khoahocdoisong.vn/dieu-dac-biet-o-hoa-phu-dung-doi-ba-mau-trong-mot-ngay-110360.html
_________
Yên: Nhân dịp hôm qua là valentine, tui kể chuyện mấy bồ nghe.
Tui có một bạn trai cũ, nhỏ hơn tui hai tuổi, khi biết tui thích đam mỹ, bạn ý đã lên mạng tìm hiểu về đam mỹ. Khi qua nhà tui chơi, thấy quyển "Chúng mình đều là bé ngoan" của Yên Đích Hôi (đệt cái tên), bạn ý còn mượn về nhà đọc. Sau đó thỉnh thoảng còn bàn luận công thụ với tui. Và rồi vì mốt số lý do, nên tụi mình chia tay rồi.
Còn mấy bồ thì sao, khi bạn trai biết mình thích đam mỹ thì thế nào? ^.<