Nghe được tiếng gõ cửa, Lý Cẩn đi về phía ấy.
Cổng bên ngoài kỳ thực là nửa mở, gõ cửa thuần túy chỉ là theo lễ phép. Người nông gia đều giống nhau, đều đứng ở cửa gọi một tiếng rồi mới trực tiếp tiến vào, người gõ cửa như vậy cũng không nhiều.
Đáy lòng Lý Cẩn hồi hộp, chẳng lẽ là Triệu Đại Niên? Mấy lần trước đến đây, Triệu Đại Niên đều sẽ gõ cửa trước một tiếng. Đi tới cửa, Lý Cẩn thấy trước tiên chính là khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tiểu Miêu.
Từ ngày nghe thấy y bị Vương Tuấn tát một cái, Lý Cẩn còn chưa từng nhìn thấy y, đột nhiên gặp như thế nên ánh mắt y chợt lóe một vệt kinh ngạc. Vương Tiểu Miêu gần đây được ăn uống thoải mái nên khuôn mặt nhỏ nhắn càng xinh đẹp hơn. Chớ nhìn y lớn lên xinh xắn mà lầm, thực chất chính là người có năng lực, y cũng đồng dạng dựa vào hái sơn mai kiếm được không ít tiền, mặc dù là Lý Khôn giúp y đem bán, nhưng những đồng tiền đó y lại nhét toàn bộ cho a mỗ mình.
Trước đây y vẫn luôn không thích Lý Cẩn, cảm thấy Lý Cẩn là người làm phiền lòng ca ca mình. Hiện tại bởi vì cuộc sống trong nhà Lý Cẩn càng ngày càng tốt, tâm tình y đối với Lý Cẩn bỗng phức tạp. Hôm nay khi đang đi trên đường thì gặp Cố Tử Hoa hỏi đường y, thấy hắn không giống người xấu, Vương Tiểu Miêu liền dẫn hắn đến đây.
Nhìn thấy Lý Cẩn, vẻ mặt Vương Tiểu Miêu có chút không được tự nhiên, y quay đầu đối Cố Tử Hoa nói, "Ngươi muốn tìm chính là nhà hắn phải không? Hắn chính là Lý Cẩn."
Lúc này Lý Cẩn mới nhìn thấy phía sau y còn có một người.
Cố Tử Hoa một thân áo bào màu trắng, vóc người thon dài, ngũ quan tuấn mỹ, thần sắc cũng rất nhạt, đứng trong tiểu viện hoàn toàn không hòa hợp. Hắn đối Vương Tiểu Miêu gật đầu, "Đã làm phiền ngươi, đây là một chút thù lao."
Cố Tử Hoa từ trong lòng lấy ra một khối bạc vụn đưa cho Vương Tiểu Miêu.
Vương Tiểu Miêu ngẩn người, hai má đột nhiên đỏ lên, "Ngươi có ý gì?"
Cố Tử Hoa hơi run run, trên người hắn chỉ có một khối bạc vụn, nên liền lấy cả ngọc bội trên người xuống, "Ta đi gấp, không mang bao nhiêu tiền."
Không giải thích còn tốt, nghe xong lời giải thích của hắn, Vương Tiểu Miêu giận đến tóc gáy cũng dựng lên. Y đưa tay quơ sạch bạc trong tay hắn xuống, xấu hổ nói, "Nhà ta có nghèo cũng không đến nỗi tham chút tiện nghi nhỏ này, ai muốn bạc của ngươi!"
Nói xong nghểnh cổ lên, hung hăng trừng Cố Tử Hoa.
Cố Tử Ngọc nghe thấy động tĩnh của bọn họ cũng đi ra.
Cố Tử Ngọc bật cười lắc đầu, vỗ đầu A Phúc một cái, A Phúc lanh lợi nhặt bạc lên, nhét vào trong ngực của mình.
Cố Tử Ngọc giật giật khóe miệng. Hắn đối Vương Tiểu Miêu nói, "Vị huynh đệ này, thực sự là xin lỗi, ca của ta tuyệt đối không có ý nhục nhã ngươi. Hắn là thương nhân, hết thảy thương nhân đều có thói xấu, xung quanh đều là một đám người có bạc mới làm việc, cho nên hắn mới có tật xấu này, chứ bản thân không có ác ý. Ngươi nếu như không muốn, ta liền thay ca ta cảm tạ ngươi, hắn thật ra là không biết làm thế nào để cảm tạ ngươi nên mới lấy bạc ra."
Sắc mặt Vương Tiểu Miêu lúc này mới dễ nhìn hơn chút. Phát hiện tất cả mọi người nhìn bọn họ chằm chằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của y đỏ lên, không nhịn được liếc mắt nhìn Lý Cẩn một cái, không nhìn thấy vẻ chán ghét trong ánh mắt y, Vương Tiểu Miêu mới thở ra một hơi, ngẩng đầu nhỏ lên hỏi Lý Cẩn một câu, "Ta chỉ là giúp hắn chỉ đường một chút, còn có lần trước chạm mặt ta đã nói hươu nói vượn, là ta không đúng, ngươi đừng cùng ta tính toán."
Nói xong cũng không chờ Lý Cẩn phản ứng, liền nhanh chân bỏ chạy, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, đặc biệt không tự nhiên.
Bản tính y cũng không xấu, có thể nghĩ thông suốt cũng là một chuyện tốt.
Đến khi Vương Tiểu Miêu chạy mất dạng, y mới cùng Cố Tử Hoa nói, "Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Cả hai huynh đệ các ngươi lại đều đến đây, mau vào đi."
Cố Tử Hoa còn chưa bao giờ tới tiểu viện như vậy, hắn đứng bất động thanh sắc nhìn lướt qua, kết quả liền nhìn thấy được Lý Uyển. Nàng đứng cách đó không xa, vóc người uyển chuyển, không trang điểm phấn son, bên người còn có một tiểu cô nương. Tiểu cô nương kéo kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói một câu gì đó, nàng cười cười, nét mặt hiện lên vẻ ôn nhu, khom lưng trả lời bên tai cô bé một câu.
Lý Uyển năm nay vừa tròn hai mươi ba tuổi, mấy năm qua gả cho Triệu Đại Niên, nàng vẫn luôn dựa vào thêu hoa để kiếm tiền. Ngày thường ngoại trừ thêu hoa, thì cũng là làm cơm chăm sóc hài tử, không phí tâm tư chuyện bên ngoài, thêm vào duyên cớ không thể nào xuất môn, nên dù đã có hai hài tử, nhưng nàng lại hoàn toàn không thấy già.
Trông như thế, chỉ cảm thấy nàng thanh lệ thoát tục, nước da trắng mịn, ánh mắt Cố Tử Hoa có chút sâu đăm chiêu, lúc này mới phát hiện tóc của nàng vẫn luôn vấn lên, rõ ràng đây chính là búi tóc phụ nhân. Nhưng lần trước lại không phát hiện.
Nghĩ đến Lý Uyển đã thành thân từ lâu, tiểu cô nương bên người nói không chừng chính là hài tử của nàng. Cố Tử Hoa đột ngột thu hồi tầm mắt ngay tắp lự.
Nhiếp Chi Hằng đem vẻ mặt của hắn thu hết vào đáy mắt, không khỏi híp mắt lại.
Hai tầm mắt của hai người vô tình chạm vào nhau. Nhận ra đáy mắt Nhiếp Chi Hằng chứa lãnh ý, Cố Tử Hoa cau đôi mày.
Cố Tử Ngọc, "Ca, sao ngươi lại tới đây?"
Lý Cẩn cười cười chào hỏi một câu, "Vào nhà trước đi."
Cố Tử Hoa nhàn nhạt nói, "Không cần, trong nhà có chút chuyện, không thể ở lâu thêm. Ta đến gọi Tử Ngọc trở về, chúng ta đi thôi."
Cố Tử Hoa sở dĩ đến đây, là vì đụng phải lưỡi thương của Cố phu nhân.
Sau khi Cố Tử Ngọc mang theo tiểu A Phúc đi trốn, Cố phu nhân giận đến có suy nghĩ muốn bóp chết hắn. Bà đang khó chịu thì liền thấy Cố Tử Hoa, nghĩ đến hắn đã lớn như vậy mà ngay cả một cô nương yêu thích cũng không có, mỗi ngày chỉ biết bận chuyện sinh ý, cả ngày lại không có ở nhà. Một cỗ tức giận kìm nén trong lòng bà nhất thời dâng lên, sai khiến hắn nội trong một canh giờ, phải tìm Cố Tử Ngọc trở về, nếu không sẽ để hắn cùng Tần tiểu thư kết thành một đôi.
Cố Tử Hoa biết được Cố Tử Ngọc đến Trúc Khê thôn, nên liền tự mình chạy đến một chuyến. Mặc dù biết trước rằng có thể sẽ gặp phải Lý Uyển, nhưng đến lúc gặp thật sự tâm lý của hắn chịu đả kích so với tưởng tượng còn lớn hơn.
Cố Tử Ngọc luôn là người nhạy bén, nghe vậy, cười cười, "Ca, ta tìm Lý huynh còn có chút việc còn chưa nói xong, như vậy đi, ngươi lên xe ngựa trước chờ ta một chút, đợi lát nữa ta đi tìm ngươi."
Cố Tử Hoa cau mày, thời gian vẫn còn, nếu trễ một chút vẫn được, nên liền gật đầu. Ngày thường hắn tuyệt đối không dễ cho qua như vậy, nhưng lần này nguyên do là sau khi gặp Lý Uyển, tâm tình có chút loạn, nên đã không suy nghĩ nhiều.
Sau khi Cố Tử Hoa rời đi, nhóm Trương đại nương không khỏi thở phào, kéo Tiểu A Phúc nói, "Người kia là đại thiếu gia ngươi sao? Ai ya, sao cũng tinh anh như vậy, chỉ sợ không ít tiểu cô nương yêu thích hắn đi?"
Tiểu A Phúc le lưỡi một cái, "Tinh anh có ích lợi gì? Đại thiếu gia nhà con vô vị cực kỳ, ngày thường chỉ biết làm ăn, mọi người thấy y liền đi đường vòng, ai dám yêu thích y nha. Dùng lời của phu nhân con, chính là làm ăn đến đầu ngớ ngẩn, hoàn hảo từ nhỏ thông minh, tính tình tốt, nên bây giờ mới không có vẻ ngốc nghếch."
Tiểu A Phúc chỉ nghe trộm được phu nhân nói, cũng không nhìn thấy sắc mặt của bà khi nói những lời này. Kỳ thực bà thuần túy là muốn khoe khoang với bằng hữu, cảm thấy Cố Tử Hoa cho bà mặt mũi, đứa hài tử lớn nhất này của bà chính là điển hình của trí tuệ cao, cảm xúc thấp*, chỉ là đầu óc cứ luôn chậm chạp khiến cho bà sầu chết.
*ý Cố phu nhân là IQ cao, EQ thấp đó ^.^
Thấy A Phúc cái gì cũng dám nói, chân mày Cố Tử Ngọc giật giật. Hắn đưa tay ra, "Đưa bạc cho ta."
Tiểu A Phúc rên lên một tiếng, "Ít nhất cũng chia con phân nửa chứ?"
"Tự chọn, muốn bạc hay đi bắt cá."
Tiểu A Phúc nhanh nhẹn móc bạc ra, rồi như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau thiếu gia nhà nó, quyết định sẽ không bao giờ để thiếu gia sinh khí nữa. Nó hưng phấn đối Lý Cẩn nói, "Lý công tử, chúng ta đi bắt cá đi, khi đến nhà các ngươi, ta thấy bên kia có dòng suối nhỏ, bên trong có mấy con cá đó."
Lý Cẩn cong môi, "Được nha, Vân Liệt cũng cùng đi nữa, hắn rất giỏi bắt cá."
Vân Liệt căn bản là không biết bơi, từng bắt cá lúc nào? Lý Cẩn thuần túy chỉ là muốn bên cạnh người ta hơn, nên lúc này mới hồ đồ nói một câu như thế.
Vân Liệt nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, đáy mắt chợt lóe một ý cười nhàn nhạt.
"Đi thôi." Nói xong cũng cùng Cẩn ca nhi đi ra ngoài.
"Tỷ, chốc nữa đệ về."
Lý Uyển gật đầu.
Cố Tử Ngọc cười nói, "Lý tỷ tỷ, nếu ca ta tìm đến, tỷ nói ta đã ly khai. Khiến tỷ phiền toái rồi, thật ngại quá."
Lý Uyển cười lắc đầu một cái, nét mặt vô cùng dịu dàng, "Chút chuyện này phiền toán gì chứ."
Cố Tử Ngọc nói tiếng cảm tạ, rồi bốn người liền đi ra ngoài.
Nhiếp Chi Hằng một mặt phiền muộn, hắn là một người lớn sống sờ sờ như thế, lại hoàn toàn bị bỏ quên. Nhiếp Chi Hằng tha thiết mong chờ nhìn Lý Uyển, Lý Uyển nhấp môi, kéo Nghiên tỷ cùng tiến vào sân.
Nhóm Trương đại nương cũng tiếp tục tẩy sơn mai.
Nhiếp Chi Hằng cũng không tiện ở lâu thêm nên quay người ly khai, hắn huýt sáo, triệu hoán Thiên Lang lại, dự định loanh quanh phía trước một chút, vạn nhất Cố Tử Hoa lại tới thì còn biết được.
*
Tiểu A Phúc líu ra líu ríu không ngừng nhảy nhót, dọc theo đường đi tràn đầy thanh âm của nó, so với Nghiên tỷ là một tiểu nói nhiều thì nó còn nói nhiều hơn.
Lý Cẩn, "Nói là đi bắt cá, nhưng chốc nữa có thể không bắt được gì. Không sợ ca của ngươi tìm đến sao?"
"Tỷ tỷ nếu như không nói chúng ta ở dòng suối nhỏ, thì với trình độ mù đường của hắn, tìm tới trời tối cũng chưa tìm được. Không cần để ý đến hắn, ta cũng không sợ ngươi chê cười, nhất định là nương ta bảo hắn đến tìm người, mà người xui xẻo đó chính là ta. Tiểu thư Tần phủ ta tiêu không nổi."
Tiểu A Phúc cũng gật đầu theo, "Đại thiếu gia cũng nên thành thân, nếu như ta lớn như y mà cũng chưa thành thân như vậy, khẳng định nương ta sẽ đánh gãy chân của ta, phu nhân thật nhân từ, nếu là nương ta thì tốt rồi."
Cố Tử Ngọc sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được tiểu A Phúc cũng là một tiểu hán tử, sớm muộn cũng sẽ có một ngày thành thân. Hắn đè nén cảm giác quái dị trong lòng xuống, "chậc" một tiếng, "Nương ta nếu có hài tử như ngươi, thì sớm bị tức chết rồi."
Tiểu A Phúc oa oa kêu, không thừa nhận rằng nó đang tức giận!
Cố Tử Ngọc nhếch môi dưới.
Lý Cẩn bật cười lắc đầu, bốn người rất nhanh đã đến bên dòng suối nhỏ.
Lý Cẩn tìm ba cái chĩa, cho tiểu A Phúc cùng Cố Tử Ngọc mỗi người một cái, dự định chút nữa cùng Vân Liệt dùng chung một cái. Nếu Vân Liệt không biết bắt cá, y còn có thể giúp che giấu một chút, nhìn xem, thân là bạn trai thì phải biết săn sóc như thế đó. Lý Cẩn không nhịn được tự khen mình.
Sợ Vân Liệt sợ nước, y còn cố ý tìm một chỗ nước cạn, dự định chốc nữa làm thiếp thân cận vệ cho Vân Liệt. Nhưng Cẩn ca nhi không biết rằng, Vân Liệt đã sớm học được bơi lội từ sau khi sự kiện rơi xuống nước trôi qua ba ngày.
"Vậy ở đây bắt đi."
Cách đó không xa là ngọn núi cao hùng vĩ, giữa sườn núi là cây cối xanh mướt, trên ngọn núi nhỏ bên cạnh có rừng trúc kiên cường, bên trái là ruộng ngô mênh mông vô bờ, màu xanh lục phủ đầy tầm mắt, phía sau là những ngôi nhà lá thấp bé, phong cảnh như tranh vẽ.
Tiểu A Phúc say sưa hít không khí, "Thiếu gia, nếu như hai người chúng ta cũng ở nơi này thì thật tốt."
Cố Tử Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng như có một sợi dây đàn được gảy lên một nhịp, "Thích nơi này?"
Tiểu A Phúc gật đầu liên tục, nó cười cực kỳ vui vẻ, lúm đồng tiền nhỏ vẫn luôn treo trên má. Nhìn thấy cá trong nước, nhất thời cảm khái gì đó cũng đều quên mất, nó chậm rãi xoay người, hoạt động gân cốt một chút, phù phù một tiếng nhảy vào trong nước.
Biết rõ nó biết bơi, nhưng tâm Cố Tử Ngọc vẫn căng lên một chút.
"Thiếu gia, cậu nhanh xuống đây." Nó ở trong nước vui sướng bơi lội, lộ ra cái đầu nhỏ, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn. Đây không phải là đến bắt cá, rõ ràng là muốn bơi lặn.
Cố Tử Ngọc lắc đầu một cái, cùng nhảy xuống nước.
Thừa dịp bọn họ không chú ý, Lý Cẩn kéo tay Vân Liệt một cái, động viên nói, "Ta mang ngươi xuống nước, có thể dạy ngươi bơi lội."
Vân Liệt trở tay nắm được tay y, phóng tới bên môi hôn lên một cái.
Thân hình hắn cao lớn, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của A Phúc, nhưng dù hắn có không che chắn, thì A Phúc bọn họ cũng không có công phu chú ý tới họ. Tiểu A Phúc chơi đến điên rồi, Cố Tử Ngọc ở bên cạnh nhìn nó chằm chằm chằm, ánh mắt nhìn nó chất chứa sủng nịch nhàn nhạt.
Lý Cẩn bị Vân Liệt hôn một cái, đáy lòng tê tê, nếu như không phải tình cảnh không hợp, nhất định phải nhào tới gặm một cái. Nói đến sự kiện hôn môi lần trước của bọn họ, y thật giống như gặm hỏng Vân Liệt, lần sau có phải là nên thử chủ động chút không?
Lý Cẩn cười có chút không có ý tốt, đưa tay đẩy Vân Liệt một cái, "Đi xuống đi, ngươi có bị chìm, ta liền làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Ánh mắt Vân Liệt nhìn Cẩn ca nhi tràn đầy thâm tình.
Tiểu A Phúc vô tình liếc lên, liền kéo ống tay áo thiếu gia nó, nằm úp sấp ghé vào lỗ tai hắn huyên thuyên nói, "Thiếu gia, nam nhân kia rõ ràng so với đại thiếu gia còn băng lãnh hơn, mà lại đối Lý công tử hoàn toàn khác, hắn muốn thú Lý công tử sao? Con đã thấy hắn nhiều lần, lần nào cũng đi theo Lý công tử, lần trước cha con còn nói hắn yêu thích Lý công tử."
Nhiệt khí phun ra, toàn bộ chiếu vào lỗ tai Cố Tử Ngọc, Cố Tử Ngọc xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, "Nhiều chuyện quá đó."
Nghĩ đến dù sao cũng là nói lén, liền ngoắc ngoắc ngón tay.
Tiểu A Phúc đem lỗ tai dán qua, đáy mắt sáng lấp lánh.
Cố Tử Ngọc không nhịn được nói, "Cha ngươi nói?"
Tiểu A Phúc gật đầu, "Bất quá con mới không tin cha con nói, ông ấy còn bảo con cách xa cậu chút, nói giống như là cậu đang bẫy con vậy."
Trong lòng Cố Tử Ngọc khó giải thích có chút động đậy, liền không nhịn được có chút chột dạ, "Ông ấy còn nói cái gì?"
Tiểu A Phúc mặt vô tội, "Không có, ông ấy thật nhàm chán, con mới không thích cùng ông ấy tán gẫu."
Cố Tử Ngọc, "..."
Ngay tại lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng cười của Lý Cẩn. Y đưa cái chĩa cho Vân Liệt, tay hắt nước về phía hắn, nụ cười trên mặt vô cùng xán lạn.
Cố Tử Ngọc nhìn thấy sau tai y có nốt ruồi son, mới nhớ tới y là một tiểu ca.
Nhìn như thế, khoảng cách y cùng Vân Liệt xác thực quái quái.
Hết chương 74 – 18/01/2019
_________
Yên: uisss, vẫn chưa tìm được bộ truyện nào thích hợp. Mọi người ai biết bộ nào hay thì đề cử nghen; [hiện đại - ít ngược - sủng thụ - có sinh tử càng tốt].
Chúc ngủ ngon!!! ^o^