Tiểu Phú Bà, Ta Tính Ra Ngươi Ngày Sau Sẽ Dưỡng Ta

Chương 16: Quẻ thứ mười sáu




"Không phải anh đã nói với em, cách ngày kết hôn càng gần, em liền càng phải an phận hay sao?"

Mạnh Nhất Thần dựa vào trên sô pha, nhíu mày nói chuyện với một người khác trên điện thoại.

Trên người hắn mặc âu phục chú rể, khuôn mặt tuấn lãng lại nhiễm tầng âm u: "Em chọc cô ta tức giận rồi."

"Anh không phải là sẽ không đối với em phụ trách mà......."

Hắn thở dài, ngữ điệu hòa hoãn xuống: "Ngoan, đừng giận dỗi với anh, anh biết em đang mang thai, là mang con trai của Mạnh Nhất Thần anh......"

Nói rồi, mặt mày hắn giãn ra, hơi có chút đắc ý: "Anh đương nhiên muốn kết hôn với Chu Linh, trước đó tìm được một hòa thượng tính qua, hắn nói số Chu Linh đặc biệt vượng phu."

Tiện đà lại nói: "Nhưng em yên tâm, anh cũng sẽ không để cô ta vẫn luôn làm vợ cả, những gì em nên có anh đều sẽ cho em, đãi ngộ cho em một chút cũng sẽ không kém hơn so với cô ấy."

Bắt chéo chân, biểu tình hắn hiện lên nhàn nhạt khinh thường: "Tính tình Chu Linh anh đã nắm rõ, quay đầu lại anh dỗ vài câu, cô ấy liền sẽ hết tức giận."

Nhân viên cửa hàng áo cưới sắc mặt xấu hổ đến trước mặt hắn, "Mạnh tiên sinh."

Mạnh Nhất Thần xua tay, bảo nàng tránh ra, nhaanh viên cửa hàng do dự, vẫn là cao giọng nói: "Mạnh tiên sinh, Chu tiểu thư đi rồi."

"Đi rồi?"

Mạnh Nhất Thần ngẩn người, chờ phản ứng lại lời nàng, nháy mắt cúp điện thoại đứng dậy, "Nàng đi đâu?"

"Không biết, lúc ấy nàng yêu cầu ở một mình trong phòng thay đổi, chờ lúc ta đi vào, đã không thấy nàng."

Hắn nhíu mày, lập tức gọi WeChat cho Chu Linh, lại phát hiện mình bị nàng cho vào danh sách đen.

Lại gọi điện thoại, cũng là kết quả đồng dạng.

"Khụ." Nhân viên cửa hàng thấy sắc mặt hắn rét run, giống như điềm báo cuồng nộ, căng da đầu đưa một tờ giấy đến, "Bất quá Chu tiểu thư để lại cho ngài một tờ giấy......."

Mạnh Nhất Thần lập tức đoạt lấy, nhìn chữ viết của Chu Linh trên tờ giấy, mạnh mẽ hữu lực, rồng bay phượng múa, hoàn toàn không giống ngày thường quyên tú tinh xảo:

Nhất Thần

Trước khi kết hôn ta muốn giải phóng chính mình

Người gửi tin nhắn rốt cuộc là ai

Trước khi ngươi chưa cho ta một đáp án vừa lòng

Ta sẽ không gặp ngươi

Nếu ngươi ngang ngạnh đi tìm ta

FUCK OFF

Mạnh Nhất Thần không nói lời nào, gắt gao trừng tờ giấy, khuôn mặt dần nổi lên màu đỏ dữ tợn.

Giây tiếp theo, hắn xe tờ giấy tan thành nhiều mảnh.

Còn chưa hả giận, trong tiếng thét chói tai của nhân viên cửa hàng, hắn phẫn nộ đá vào cạnh đèn đặt dưới đất ---

Đèn đặt dưới đất bị cố định chặt chẽ cùng mặt đất không chút sứt mẻ.

Nhưng thật ra gân bàn chân hắn truyền đến đau nhwusc, chật vật đến nỗi sắc mặt trắng bệch té xuống đất, đỡ eo không đứng thẳng thân người nổi.

.

An Điềm ngồi ở cạnh công viên, xem các bạn nhỏ dùng khuôn đúc cát, làm ra đủ động vật nhỏ.

Đôi tay cô ôm đầu gối, nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, lộ ra tươi cười.

Giống như tâm tình cảm ứng, cô quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Chu Linh mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, từ từ hướng đến chỗ cô.

Cặp con ngươi kia hạ xuống, hơi hơi phiếm hồng.

An Điềm mím môi, vỗ mông đứng dậy, cùng nàng nhìn thẳng.

Lại thấy đáy mắt nàng lúc nhìn mình, thế nhưng nhiễm ý cười.

An Điềm: "Cười cái gì?"

Chu Linh: "Không biết, vốn có chút khổ sở, nhưng vừa thấy ngươi liền muốn cười."

Chu Linh nghĩ nghĩ nói: "An Điềm, ngươi có tiềm chất làm diễn viên hài."

"......."

An Điềm không thể nề hà, cũng hướng đến chỗ nàng: "Diễn viên hài khá tốt, có thể mang đến nụ cười cho người khác, nếu là ta không làm nổi nghề đoán mệnh này nữa, có thể dấn thân vào ngành hài kịch, nói không chừng thật đúng là có thể nổi như cồn đấy chứ."

Thời điểm đi đến bên người nhau, các nàng không hẹn mà cùng ngừng lại.

Chu Linh nhìn nàng: "Ngươi đừng hỏi gì cả."

An Điềm gật đầu: "Ừ, vậy ngươi biết ta mang ngươi đến chỗ nào sao?"

Nở nụ cười, Chu Linh nói: "Ngươi dẫn ta đi đâu cũng được."

Liếm môi, ánh mắt An Điềm chuyển qua nơi khác: "Lời này của ngươi...... Ta đều có điểm muốn tùy tâm sở dục."

Ý cười Chu Linh rộ lên, nhấc góc váy lên, hướng nàng khom mình hành lễ, nói đùa: "Vậy liền mặc cô nương sai phái, nô gia không oán không hối."

Lời nàng nói khiến trên mặt An Điềm nổi lên một tầng nhàn nhạt đỏ ửng.

Cũng không biết sáng nay nàng đã trải qua những gì, cô cảm thấy Chu Linh ôn nhu đứng đắn trước đây ngày càng trôi xa.

Bất quá, người không đứng đắn hiện tại này lại vẫn là Chu Linh ôn nhu như cũ, giống như càng hợp ý cô.

"Được."

An Điềm nói: "Chúng ta đây ----"

"Chờ một chút."

Biểu tình Chu Linh khôi phục sự nghiêm túc thường ngày: "Trước khi đi, ta cần phải đi gặp một người."

.

Triệu Hán Sơn ở ngoại thành của thành phố A.

Đó là chỗ phong cảnh khai phá, cảnh sắc tuyệt đẹp, vùng núi với những tảng đá lớn, Triệu Hán Sơn liền ở tại giữa sườn của một ngọn núi trong số đó.

Chu Linh biết, tuy rằng nàng cho WeChat và số di động của Mạnh Nhất Thần vào danh sách đen, nhưng hắn nhất định sẽ tìm cha mẹ hướng nàng gây áp lực.

Một năm rưỡi trước kia, lần bọn họ từng mâu thuẫn cãi nhau gay gắt nhất đó, cuối cùng vẫn là dựa vào cha mẹ giải quyết.

Từ trước có rất nhiều chuyện, bảo nàng từ bỏ nàng liền từ bỏ, thỏa hiệp liền thỏa hiệp.

Nhưng lần này, nàng liền muốn nói không với hắn.

Cho nên, nếu lần này hắn còn muốn giở trò cũ, muốn dùng ba mẹ gây áp lực với nàng, vậy nàng dứt khoát đi tìm ông ngoại gây áp lực cho ba mẹ.

Có ai phía trên không có người cần kính sợ đâu?

Từ nội thành đi đến ngoại thành, tốn không ít thời gian, hơn nữa leo núi cũng phí một phen công phu.

An Điềm nguyên tưởng rằng Triệu ngoại tổ ở cùng với ba mẹ Chu Linh, nguyên lai không phải, càng không nghĩ tới hắn sẽ ở trong rừng.

Hôm nay trời âm u, trong núi có nhiều sương mù, các nàng dọc theo lục lâm đi mấy chục bước, liền nhìn thấy một ngôi nhà dùng tường đất xây thành.

Đại môn cổ xưa mộc chất mở ra.

"Ông ngoại, ông ngoại......."

Chu Linh gọi vài tiếng, bên trong không có ai đáp lại nàng.

"Ông ngoại hẳn là đi săn thú." Nàng nói.

"Săn thú?"

An Điềm kinh ngạc cảm thán, ánh mắt sáng lên lấp lánh, "Ông ngoại thật là lợi hại nha, thân thể thật mạnh khỏe."

Chu Linh: "........" Ai cho phép ngươi cũng kêu ông ngoại?

"Hắn là thợ săn, sống ở trên núi, mỗi ngày đều ra ngoài chuẩn bị món ăn dân dã, ngẫu nhiên cùng thợ săn phụ cận đánh bài uống rượu, không thích vào thành phố lớn."

Chu Linh nói: "Chúng ta vào trước chờ ông ngoại trở về đi."

Mới vừa bước vào cửa, An Điềm thấy được thứ hiếm gặp: "Oa, con chim cầu vồng!"

Chu Linh: "....... Cái gì chim cầu vồng, nó là vẹt hồng đuôi dài, người khác tặng cho ông ngoại, ông ngoại muốn thả nó đi, nó bay vài vòng, tự mình trở lại, người bên kiểm lâm đã tới vài lần, thấy nó không muốn đem mình nộp cho cấp trên, cũng không cưỡng bách ông ngoại đem chim cho bọn họ."

An Điềm tò mò mà nhìn con chim anh vũ lông đủ màu sắc: "Hello, chào ngươi nha."

Chim anh vũ nhìn Chu Linh, cao hứng kêu lên: "Linh Linh, Linh Linh!"

Chu Linh vuốt lông cho nó.

Anh vũ: "Xinh đẹp, xinh đẹp!"

Chu Linh cười: "Đáng yêu."

An Điềm thấy vậy, học vuốt lông theo: "Mau, mau mau khen ta."

Anh vũ thở dài một hơi: "Lại là một con gà con!"

An Điềm: "Không phải gà con, là Điềm Điềm, Điềm Điềm đó."

Anh vũ: "Gà con, gà con!"

An Điềm tức giận: "Đáng giận."

An Điềm sinh khí, đôi mắt loạn chuyển, tầm mắt bị chỗ khác hấp dẫn, "Chu Linh ngươi xem, thật nhiều thực vật a."

Chu Linh đi theo sau nàng ấy, cảm thấy nàng ấy thật ngu ngốc đáng yêu, khóe môi vẫn luôn mỉm cười.

An Điềm chỉ vào một chậu hồng hạnh: "Đây là gì?"

"Phấn hồng giai nhân."

"Cái có đuôi hồng hồng này thì sao?"

"Bơ sấu lê."

"Vậy cái này, cái xâu lên thành dây này thì sao?"

"Gọi là tiền trinh xuyến (dây xâu tiền)."

"Tiền trinh xuyến."

Chu Linh thấy nàng ấy ngạc nhiên trừng lớn đôi mắt: "Đáng yêu như vậy, tên còn nghe hay như thế......"

Nàng liền cong người, đem một chậu tiền trinh xuyến xanh mượt đưa cho nàng ấy: "Tặng ngươi."

An Điềm vội xua tay, ngượng ngùng mà nói: "Không tốt đâu, trong khoảng thời gain này ta ăn của ngươi dùng đồ của ngươi, đồ của ông ngoại ngươi còn lấy, thực không còn điểm nào nói nổi....."

"Không sao, nuôi ngươi, ta đã thành thói quen."

"Chu Linh đem chậu hoa nhỏ bỏ vào tay nàng ấy: "Đồ của ông ngoại ta chính là của ta, ngươi cứ tùy tiện lấy đi."

"Ai nói đồ của ta chính là của con?"

Thanh âm hồn hậu thô lỗ từ cửa truyền vào.

Ngay sau đó, An Điềm nhìn đến một lão nhân thân cao vai rộng vác trên lưng một con vật, tràn ngập khí tràng.

Cô bị hù nhảy dựng: Lần trước ở bệnh viện nhìn thấy Triệu ngoại tổ là nằm trên giường, nào biết hắn đứng lên cường tráng như vậy.

"Ông ngoại......."

Chu Linh có chút chột dạ, "Lần trước con tới, không phải ông không thích mấy chậu cây người khác đưa này sao, đặc biệt còn không thích chậu tiền trinh xuyến này, nói nghe tên là có thể ngửi được mùi tiền."

An Điềm vội đem tiền trinh xuyến ôm chặt trong ngực: "Ông ngoại, con thích mùi tiền, con thích hương vị này nhất!"

Hắn đem thú vật bỏ vào phòng, đi ra: "Đột nhiên tới đây thăm ta, khẳng định có chuyện muốn nói, các con đều vào đi."

Chu Linh cùng An Điềm nhìn đối phương liếc mắt một cái, yên lặng đi vào.

"Con nói con muốn giải phóng chính mình nghỉ ngơi dài hạn, đi ra ngoài cùng cô gái nhỏ này chơi, trước kết hôn mấy ngày lại trở về?" Triệu Hán Sơn hỏi cháu gái.

Chu Linh nói: "Đúng vậy."

"Con không muốn Triệu Tinh Tú và Chu Văn Trừng làm phiền con, cho nên đến chỗ ta, để ta thay con chắn bọn nó?" Triệu Hán Sơn lại hỏi.

Chu Linh gật đầu: "Vâng."

Một trận trầm mặc.

An Điềm ôm tiền trinh xuyến, cúi đầu.

"Linh Linh, ta hỏi con." Khẩu khí Triệu Hán Sơn thực nghiêm túc: "Con còn muốn cùng tiểu tử kia kết hôn không?"

Ánh mắt Chu Linh mơ hồ, an tĩnh đã lâu, chỉ nói: "...........Con không biết."

Thần sắc Triệu Hán Sơn trở nên phức tạp.

"Chuyện công việc an bài tốt sao? Trường học cho phép con nghỉ sao?"

"Kỳ thật là không cho........ Nhưng mà con đã hứa trở về sẽ bổ sung lại."

Hắn nhìn về phía An Điềm: "Vậy tiểu cô nương này đáng tin cậy sao?"

"Đáng tin cậy!"

An Điềm đột nhiên ngẩng đầu: "Ông ngoại, con thực đáng tin cậy."

Thấy mặt Triệu Hán Sơn tỏ vẻ "ta còn chưa hỏi ngươi ai mượn ngươi mở miệng", cô lại lập tức cúi đầu, tiếp tục ngắm tiền trinh xuyến.

"Đáng tin cậy."

Cô nghe thấy Chu Linh bình tĩnh trả lời: "Gần đây con phát hiện, thời điểm ở bên nàng so với ở bên Nhất Thần vui vẻ hơn nhiều."

An Điềm giật mình, dư quang lặng lẽ liếc nhìn Chu Linh.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy, tràn ngập nghiêm túc.

An Điềm liền cảm thấy trong lòng bắt đầu có bọt khí ngọt ngào bay lên.

Triệu Hán Sơn nhìn cháu giá, lại nhìn tiểu cô nương quen thuộc kia.

"Ông ngoại, có phải con quá tùy hứng quá không? Các ngày kết hôn không còn mấy ngày rồi....." Chu Linh nhịn không được nói.

"Tùy hứng thì có tùy hứng, nhưng Linh Linh, con từ nhỏ đến lớn đều ngoan như vậy, lại có mấy lần tùy hứng đâu?" Triệu Hán Sơn cười: "Hơn nữa, liền cứ cho là con tùy hứng, ta đây cũng không có biện pháp ngăn con a."

Cuối cùng hắn nói: "Con đi đi."

"Ông ngoại......"

"Ba mẹ con dám quấy nhiễu con, gọi điện nói cho ta, xem ta không mắng bọn nó đến máu chó phun đầy đầu sao được."

Hắn đứng lên. "Còn tiểu tử kia nếu là lúc này chọc con tức giận, cũng nói với ta, ông ngoại con có súng, bắn rất chuẩn, bắn hắn một đầu từng viên từng viên chuẩn!"

"Trong khoảng thời gian này, coi như chơi vui vẻ một lần đi, khi còn nhỏ mẹ con quản con quá chặt, đều quản đến con nghẹn hỏng rồi......"

Hắn nghĩ đến cái gì, có chút không cao hứng, "Đừng nghĩ quá nhiều, cũng không thể không suy nghĩ, nghĩ kỹ sau khi trở về, rốt cuộc cùng Mạnh tiểu tử kia ở bên nhau hay không, chỉ cần con không muốn, ngày kết hôn đổi ý cũng không có quan hệ gì, hắn không quan trọng, những kẻ thân thích tới ăn chùa uống chùa kia cũng không quan trọng, quan trọng nhất là con có hạnh phúc hay không, vui vẻ hay không."

Trong lòng Chu Linh cực kỳ ấm áp, chóp mũi chua xót: "Cảm ơn ông ngoại......"

Triệu Hán Sơn vỗ vỗ bả vai cháu gái.

Hắn nhìn về phía An Điềm.

An Điềm vội vàng bưng chậu tiền trinh xuyến đứng dậy.

"Linh Linh liền giao cho ngươi." Hắn nói chuyện thô thanh thô khí, mang theo vẻ uy nghiêm, lại có một phần cầu khẩn.

"Con sẽ đối tốt với nàng, khiến nàng mỗi ngày đều vui vẻ."

Nói xong, nàng lại cảm thấy đối thoại của hai người không đúng lắm, giống như Chu Linh liền phải dưới sự chứng kiến của ông ngoại, đem quãng đời còn lại phó thác cho nàng.......

.

Các nàng xuống núi dưới ánh nhìn chăm chú của Triệu ngoại tổ.

Tuy nói trên núi ôn lương, nhưng vì sau lưng trước sau có một ánh mắt ấm áp chứa đầy quan tâm chăm chú dõi theo, các nàng đều cảm thấy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.